Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 184


trước sau

Cơn lốc màu xám ngoằn ngoèo bị biến thành màu đen, làn sương mù độc hại bị gió xoáy bao phủ, che khuất tầm nhìn của mọi người trong đó.

Viên đạn màu bạc lướt qua tai Bạch Liễu, hắn ngậm quân bài Át Cơ trong miệng bay bay trong gió lốc, nắm lấy roi và tiến đến chỗ Tề Nhất Phảng ở đầu bên kia.

Tề Nhất Phảng giá trị tinh thần quá thấp, lại choáng váng trước đòn tấn công sương độc của Phù Thủy Nhỏ, Tề Nhất Phảng giang rộng tứ chi hòa toàn không có ý định vùng vẫy trong cơn gió lớn do chính mình tạo ra, giống như một cái xác.

Nhưng Tề Nhất Phảng sẽ không ch3t, Lưu Giai Nghi cũng không có ý định giết đồng đội đã từng vượt cấp nhiều lần với cô bé. Những đồng đội này đều ở cấp độ S-, lực phòng ngự đủ để không bị khói độc gi3t ch3t.

Nhưng bị thương và cứng đơ dưới tác dụng của chất độc là điều không thể tránh khỏi.

Bạch Liễu nắm lấy mắt cá chân của Tề Nhất Phảng dọc theo cây roi, quân bài Át Cơ trong miệng hắn bắt đầu xoay tròn một cách kỳ lạ, Bạch Liễu từ từ điều chỉnh vị trí của mình để Tề Nhất Phảng đang nằm trong gió đứng thẳng và đối mặt với cậu ta.

Tề Nhất Phảng nhìn chằm chằm Bạch Liễu với đôi mắt đã mất đi tiêu cự, trái tim màu đỏ ở trung tâm của thẻ kỹ năng Át Cơ mà Bạch Liễu đang giữ bên cạnh hắn xoay tròn nhanh hơn.

Bạch Liễu đưa thuốc giải vào miệng Tề Nhất Phảng.

Tề Nhất Phảng ho khan vài tiếng, nuốt xuống thuốc giải, giá trị tinh thần thấp cùng với trạng thái trúng độc hỗn loạn khiến cậu ta không phân biệt được tình hình hiện tại, chỉ có mùi vị quen thuộc của thuốc giải trong miệng khiến cậu ta nhúc nhích ngón tay, tựa hồ muốn tóm lấy người cho mình thuốc giải trước mặt, nhưng cuối cùng lại không còn sức mà giơ cánh tay lên.

Tề Nhất Phảng hốc mắt đỏ lên, yếu ớt buồn bã thì thầm:

“… Xin lỗi, Phù Thủy Nhỏ…”

—— Tôi đã không bảo vệ tốt cho em, lại nhờ em cứu tôi một lần nữa.

… Tôi ở đây để đưa em trở lại hội, nhưng có vẻ không thành công rồi, có vẻ như em đã tìm được nơi tốt hơn để thuộc về …

Trái tim đỏ tươi ở chính giữa quân bài dần dần hiện ra bóng người, đồng thời tay chân của Bạch Liễu cũng nhanh chóng co rút lại và trở nên mảnh mai.

Mái tóc vốn dĩ chỉ dài đến dưới tai kéo dài tới gáy, y phục trên người cũng biến thành một tấm áo choàng màu đen sẫm, đôi mắt đen bình tĩnh ban đầu dần dần biến thành màu xám đục, giống như một mảnh kính được tạo ra bởi tay nghề thấp kém.

Bạch Liễu biến thành Lưu Giai Nghi trong gió.

Đám tro đen xám xịt trên mặt Tề Nhất Phảng do chất độc gây ra dần dần tan đi vì cậu ta đã kịp thời uống thuốc giải, cậu ta chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Cơn cuồng phong quay cuồng kỳ quái ngừng lại khi Tề Nhất Phảng nhắm mắt, tất cả những người đang bị cuốn vào nó đều ngã xuống đất.

Đường Nhị Đả bị thuốc độc tấn công cũng chấn động toàn thân, gã cố đứng vững giương súng lên tìm kiếm bóng lưng của Bạch Liễu, hai thành viên khác của Vương hội gương mặt xanh đen sau khi trúng độc nằm dài trên mặt đất.

Tề Nhất Phảng ngã trên mặt đất, nôn mửa điên cuồng sau khi tiếp đất.

Cậu ta đã giải trừ trạng thái nhiễm độc, đáng lý ra thì tình trạng sẽ không bị nặng đến thế.

Nhưng Tề Nhất Phảng bị say “gió”.

Đúng vậy, không sai đâu, mặc dù Tề Nhất Phảng là một người thích quan sát gió, nhưng cậu ta lại bị say gió như kiểu say xe vậy.

Trong cơn gió xoay tốc độ cao này, Tề Nhất Phảng chỉ cần đi tới đi lui mấy vòng thì sau khi đi xuống liền có thể phun ra hết mật.

Đây cũng là lý do tại sao các kỹ năng của Tề Nhất Phảng rất tốt, các chỉ số bảng của cậu ta cũng cao về mọi mặt, nhưng cậu ta vẫn ở trong đội dự bị của Vương hội mà không phải là thành viên chính thức của chiến đội —— bởi lẽ Tề Nhất Phảng không thể vận dụng các kỹ năng của mình một cách tối đa.

Cách đó không xa là hai người mặc áo choàng đen đang ngồi, có thể là Bạch Liễu và Lưu Gia Nghi, Đường Nhị Đả bước tới, thận trọng dùng súng đẩy hai người đang ngồi bất động trên mặt đất ra ngoài.

Khuôn mặt của hai bé gái nhỏ gầy giống hệt nhau nhô ra khỏi áo choàng ngây thơ nhìn gã.

Tề Nhất Phảng sững sờ nhìn hai Lưu Giai Nghi trước mặt.

Đường Nhị Đả nắm chặt súng, sắc mặt tối sầm đến cực điểm.

Đã trúng kế!

Nếu sớm biết như thế thì lúc đang ở trong cơn lốc, gã ta không nên do dự vì thời gian hồi chiêu của súng sau khi kỹ năng nổ là mười phút, mà nên trực tiếp sử dụng kỹ năng bùng nổ 【 Viên đạn tự sát 】để kết thúc Bạch Liễu luôn.

Đường Nhị Đả hiểu rõ kế hoạch của Bạch Liễu.

Con hàng Bạch Liễu này biết rất rõ rằng Đường Nhị Đả sẽ không thực sự giết hắn trong trò chơi 《 Nhà máy Hoa Hồng》, bởi vì Đường Nhị Đả cần Bạch Liễu nói cho gã biết cách đối phó với bông hồng Càn Diệp.

Đường Nhị Đả tin chắc rằng Bạch Liễu phải biết cách qua cửa trò chơi này như thế nào thì mới có thể lấy được những đạo cụ quan trọng để giải quyết hoa hồng Càn Diệp.

Giải pháp nằm trong tầm tay, mục đích chính của Đường Nhị Đả là hạn chế và kiểm soát Bạch Liễu, không thể giết Bạch Liễu trực tiếp trong game chứ đừng nói đến việc giết Lưu Giai Nghi.

Nói cách khác, Đường Nhị Đả thực sự không có ý định tấn công Lưu Giai Nghi mà chỉ nhắm súng vào Lưu Giai Nghi để lấy được tung tích của Bạch Liễu.

Tuy nhiên, việc Lưu Giai Nghi chủ động ăn vạ đã khiến Đường Nhị Đả buộc phải đội cái nồi 【 Ám sát Phù Thủy Nhỏ không lý do 】, và hàng loạt hành động sau đó của Bạch Liễu đã đặt Đường Nhị Đả vào thế hoàn toàn bị động.

Bây giờ Bạch Liễu đã trở thành Lưu Giai Nghi.

Không cần biết ai là thật và ai là giả, chỉ cần Đường Nhị Đả có ý đồ đụng đến Lưu Giai Nghi thì ba người chơi còn lại của Vương hội chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để ngăn Đường Nhị Đả làm bị thương hoặc khống chế một trong hai Lưu Giai Nghi.

Vị trí của mọi người đã bị Bạch Liễu phá vỡ và sắp xếp lại qua cơn bão bất ngờ này —— ba người chơi còn lại đã bị Bạch Liễu cu0ng bức chuyển sang đội của hắn.

Tình thế hiện tại bây giờ không phải một mình Bạch Liễu chống lại bốn người bọn họ.

Mà là Đường Nhị Đả một chọi năm.

Bởi vì trạng thái đã suy giảm do trúng độc, Đường Nhị Đả xanh xao tái nhợt, nắm chặt khẩu súng trong tay, gần như nghiến răng nghiến lợi.

… Tình hình hiện tại không phải là không thể giải quyết, một chọi năm cũng không phải không đánh được, nếu gã liều ch3t cũng có thể giết hết tất cả mọi người.

Nhưng gã không muốn giết người bừa bãi, gã theo đuổi Bạch Liễu để cứu người khác, nếu phải gi3t ch3t ba người chơi bình thường vô tội của Vương hội đã bị Bạch Liễu lừa thì không phải là chuyện mà gã muốn làm.

Gã không muốn hợp tác với ba người này, ý định ban đầu vốn là không muốn liên lụy đến ba người bình thường không liên quan gì đến chuyện nguy hiểm dính dáng đến Bạch Liễu, gã thà rằng một mình độc lai độc vãng xử lý tất cả.

Nhưng ngược lại lại vô tình đem ba người chơi vốn có quan hệ hợp tác với gã, có cảm tình với gã vì được gã giúp đêm qua, đẩy sang phe Bạch Liễu.

Gã không muốn nhìn thấy tình huống như vậy, nhưng phải nói rằng Đường Nhị Đả đã quá quen với tình huống này.

Sau khi nhận ra mình là một thợ săn bị thần linh lừa gạt và sẽ dần biến thành quái vật mang lại xui xẻo cho người khác, gã bắt đầu cắt đứt mọi liên lạc giữa mình và người, chỉ cho phép mình lang thang trong đám quái vật.

Đường Nhị Đả ngẩng đầu, lông mày rất thấp, khi nhìn vào một người bên trong sẽ có cảm giác rất dữ tợn, giống như một con sói đang nhìn chằm chằm bạn và cố gắng săn lùng bạn.

Vốn dĩ gã thực sự là một con sói alpha dẫn đầu nhóm xông vào trận chiến, sẽ không bị các thành viên trong nhóm tra hỏi, phản
bội, luôn là tướng quân tốt nhất, là con tốt nhất, giết nhiều kẻ thù và con mồi nhất.

Bạch Lục buộc Đường Nhị Đả phải từ bỏ danh tính, đội ngũ của mình, và thậm chí từ bỏ quyền tồn tại như một con người để đánh bại Bạch Lục.

Nhưng bây giờ Đường Nhị Đả chỉ là một con sói sắp ch3t muốn làm điều gì đó cho bầy sói trước khi ch3t mà thôi.

Tề Nhất Phảng và hai thành viên khác của Vương hội cảnh giác đứng giữa hai Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả.

Tuy rằng bọn họ cũng khá mơ màng với tình huống hiện tại, nhưng chắc chắn là trong 2 cô bé này có 1 Lưu Giai Nghi thật sự, bọn họ phải bảo vệ cô bé không bị thợ săn bắn ch3t.

Trước đó Lưu Giai Nghi bất ngờ bị tên thợ săn thần kinh này bắn và suýt ch3t, trong lòng ba người chơi vẫn còn rất sợ hãi.

Bọn họ chặt chẽ chặn ở trước mặt hai người Lưu Giai Nghi, cảnh giác dò xét Đường Nhị Đả đang có vẻ mặt ảm đạm không nói gì.

Đường Nhị Đả nhìn chằm chằm vào “Lưu Giai Nghi” với đôi mắt xanh sáng, khẩu súng trong tay chần chờ rồi vẫn không chĩa về phía ba người chơi Vương hội đứng trước mặt gã —— đây có thể là phòng tuyến cuối cùng giữa gã và một con quái vật hoàn toàn.

Hai “Lưu Giai Nghi” được bảo vệ phía sau nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười giống nhau.

Xem ra vị thợ săn tiên sinh này tuy rằng đầu óc có vẻ không được tốt lắm, nhưng quả thực là một người tốt, sẽ không dễ dàng đối phó với những người không liên quan.

Người tốt là loại người trên đời mà người bình thường bất kể là tốt hay xấu đều thích nhất, đúng là Bạch Liễu đã lợi dụng điểm sơ hở này của Đường Nhị Đả để tranh thủ tìm một đường sống cho mình.

Sau khi Đường Nhị Đả quay người đi không rõ vì lý do gì và giữ khoảng cách an toàn với họ, Tề Nhất Phảng được đồng bọn dùng nước hoa phục hồi tinh thần, rồi cùng hai người kia thở hổn hển nằm nghỉ mệt trên mặt đất.

Tề Nhất Phảng trong lòng sợ hãi uống thêm một đống thuốc phục hồi thể lực nữa —— quả thật là vừa rồi cậu ta cứ tưởng Đường Nhị Đả sẽ cầm súng lên bắn luôn cả 5 người bọn họ.

Công nhân cân nặng đứng ngóng hồi lâu, đợi khi bão tan mới dám run rẩy vác bao tải đựng hoa hồng đi ra.

Anh ta bối rối nhìn hai Lưu Giai Nghi giống hệ nhau trước mặt, vừa khó xử vừa cẩn thận: “Chỉ có 360kg hoa hồng, chỉ đủ cho một người ở đây làm công nhân chế biến. Đây là … hoa hồng của ai?”

Lời nói của công nhân cân nặng khiến những người khác chú ý, theo đó bọn họ chuyển sự chú ý sang hai người Lưu Giai Nghi, thậm chí cả Đường Nhị Đả đang ngồi cách đó ở một khoảng xa cũng ngẩng lên.

Lưu Giai Nghi chỉ mang theo 360kg hoa hồng Càn Diệp đã được phơi nắng, còn Bạch Liễu thì chỉ tay không xuất hiệp chớp nhoáng, 360kg hoa hồng chỉ đủ cho một người tiếp tục làm công việc chế biến, nếu Bạch Liễu không có đủ số hoa hồng để hắn ở lại thì một trong hai người Lưu Giai Nghi sẽ bị giáng chức xuống làm công việc hái hoa.

Tề Nhất Phảng và hai thành viên khác của Vương hội chắc chắn không muốn Lưu Giai Nghi bị giáng chức, bọn họ cẩn thận nhìn chằm chằm hai Lưu Giai Nghi, cố gắng tìm ra kẻ giả mạo.

Đầu tiên họ sử dụng đạo cụ phát hiện, nhưng nhanh chóng phát hiện ra là ngoại trừ biết được Bạch Liễu đang giả dạng Lưu Giai Nghi thì hầu như không có bất kỳ đạo cụ phát hiện nào để phân biệt thật giả.

Tề Nhất Phảng cau mày —— ngoại trừ kỹ năng của Hoàng Hậu, cậu ta chưa từng nghe nói qua kỹ năng ngụy trang cao cấp như vậy, có thể né tránh tất cả đạo cụ.

Những người chơi dự bị này không biết rằng Hoàng Hậu thiên vị Phù Thủy Nhỏ đến mức đã trao kỹ năng của mình cho cô bé.

Thậm chí rất ít người trong hội biết rằng Lưu Giai Nghi có kỹ năng bài poker của Hồng Đào Hoàng Hậu.

Nhưng ngay sau đó ba người này đã bình tĩnh trở lại, dù sao thì họ cũng đã nhiều lần hợp tác với Phù Thủy Nhỏ trong game.

Tề Nhất Phảng từng chơi một trận đấu tập với Lưu Giai Nghi khi là thành viên đội dự bị. Ngay cả khi Bạch Liễu trông giống hệt Lưu Giai Nghi thì bọn họ vẫn tự tin để phân biệt ai là người thật thông qua một số hành động, hành vi và thói quen nhỏ.

Bạch Liễu muốn giả dạng cô bé trước mặt một người quen biết Lưu Giai Nghi không phải là chuyện đơn giản.

Đường Nhị Đả cũng nghĩ như vậy, gã nhìn chằm chằm vào hai Lưu Giai Nghi giống như hai lớp vỏ đang copy paste với nhau, gã không quen thuộc với Lưu Giai Nghi cho lắm, nhưng lại rất quen thuộc với Bạch Liễu.

Chỉ cần một trong những “Lưu Giai Nghi” thể hiện những hành động và lời nói theo thói quen của Bạch Liễu thì Đường Nhị Đả có thể nhanh chóng phân biệt được họ.

Nhưng ngay sau đó biểu hiện của họ đều cứng đờ.

Bởi vì tốc độ mà hai người Lưu Giai Nghi đứng lên, vài cái hơi hơi lệch đầu, thậm chí quay đầu lại vỗ bụi trên quần, động tác thu dọn cổ tay cùng cổ tay hoàn toàn y hệt nhau.

Những động tác này thoạt trông hoàn toàn khác với những gì Lưu Giai Nghi thường làm trước đây, trông giống như động tác của một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi đôi mươi chú ý đến ngoại hình của mình và thường mặc vest hơn là một cô bé tám tuổi.

Ba thành viên của Vương hội không sai, Bạch Liễu không giỏi bắt chước một cô gái nhỏ, nhất là hắn và Lưu Giai Nghi quen biết nhau chưa lâu, nếu muốn bắt chước tất các động tác, thói quen của Lưu Giai Nghi một cách sinh động, đối với Bạch Liễu mà nói đó là chuyện rất khó khăn.

Nhưng đối với Lưu Giai Nghi vốn được một tay Hồng Đào Hoàng Hậu bồi dưỡng thì rất muốn cô bé bắt chước Bạch Liễu là chuyện dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa cô gái nhỏ thông minh này còn có thể bắt chước nó một cách cực kỳ hoàn hảo.

Nói cách khác, hai bên gặp phải tình huống khó khăn nhất —— đây là hai Bạch Liễu trong lớp vỏ của Lưu Giai Nghi.

Bọn họ không thể phân biệt được ai là ai.

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn gay của tôi: Đây là bố – con gái đúng không? Đúng là bố – con gái nhỉ? Ai nhìn thấy cũng sẽ nói hai người là một gia đình đúng không?

Tôi: Đúng dzậy.

Bạn gay của tôi: +1 thực sự là học cái xấu quá nhanh, sau khi con theo 6 thì 6 thật sự không dạy dỗ đàng hoàng gì cả, toàn là ăn trộm cái gì, câu cá gì, lừa đồng đội cái gì … Bắt đầu lo lắng cho tương lai +1, khi nào thì có phụ huynh khác sẽ đứng ra hướng con đi về đường chính đạo đây?

Tôi: …

Sau khi Hồng Đào và Bạch Liễu tiếp quản Phù Thủy Nhỏ, lịch trình của cô bé thay đổi:

Các khóa học mà Hồng Đào cung cấp cho +1:

Kỹ năng diễn xuất, ngụy trang, chiến đấu, kiến thức cơ bản của giáo dục bắt buộc chín năm, kiến thức giáo dục đại học có chọn lọc, cách phân biệt và khai thác điểm yếu của lòng người, kỹ năng phá game nhanh, chiến thuật, khoa học đen, chế độ quân chủ …

Bạch Liễu dạy dỗ cho +1:

Sờ cá, để trẻ nhi đồng chưa đủ tuổi vị thành niên làm việc cho mình, ăn cắp kết quả của đồng nghiệp, trở mặt với đồng đội …

Các vị phụ huynh muốn giao con cho ai?

Lưu Hoài: Giờ tôi hối hận lắm rồi, hối hận lắm luôn.jpg

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện