Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 191


trước sau

Bên trong nhà máy bỏ hoang.

Những bông hồng Càn Diệp tươi roi rói mới hái được chất thành một ngọn đồi nhỏ trong không gian thoáng đãng của nhà máy, nhóm lưu dân được Bạch Liễu khôi phục tỉnh táo trước đó trợn mắt há hốc mồm nhìn đống “tang vật” vừa mới được vận chuyển đến đây sáng nay.

Một vài lưu dân đầu ướt đẫm mồ hôi đỡ lấy bụi hoa hồng bên cạnh, rũ sạch mồ hôi trên tay, thở ra một ngụm hơi thoải mái. Bọn họ là những công nhân từng có kinh nghiệm làm việc trong nhà máy hoa hồng, được Bạch Liễu mang đi hỗ trợ phơi nắng hoa hồng sáng nay.

Đống hoa hồng Càn Diệp số lượng không ít này cũng là do bọn họ khuân vác mang về.

Có người nhìn cảnh này thì hoảng hốt, lảo đảo tiến lên hỏi han, trên mặt mang theo vẻ sợ hãi không dấu diếm: “Sao mấy người lại lấy trộm nhiều hoa hồng thế này! Nếu bị người trong nhà máy bắt được sẽ bị xử tử đấy!”

“Đúng vậy, đúng vậy, mau trả về chỗ cũ đi!”

“Nếu ăn trộm từ 1kg hoa hồng Càn Diệp trở lên, ngoại trừ thủ phạm bị gi3t ch3t, thì 3 đời dòng họ đều không được phép tham gia vào các ngành sản xuất liên quan đến hoa  hồng!”

Sau khi khí hoa hồng Càn Diệp lan rộng khắp thế giới, dưới sự kêu gọi của những người có liên quan trong nhà máy sản xuất hoa hồng ——  để bảo vệ nguồn tài nguyên quý giá và có hạn của hoa hồng Càn Diệp, các quốc gia nên xây dựng bộ luật bảo vệ nó.

Bất chấp mọi tranh cãi, bộ luật này đã được đưa ra.

Nội dung của bộ luật này bao gồm việc tấn công hoa hồng Càn Diệp và những người dân thường cổ súy lý thuyết rằng hoa hồng Càn Diệp có hại sẽ bị phạt tiền hơn 10 triệu nhân dân tệ và bị giam giữ.

Người dân bình thường nào ăn cắp, cướp giựt, buôn lậu hoặc buôn bán trái phép từ 1kg hoa hồng Càn Diệp trở lên, hoặc hơn ba chai nước hoa hoa hồng Càn Diệp cấp thấp nhưng ít hơn năm chai, sẽ bị kết án tử hình.

Nói nôm na hình phạt có nghĩa là, nếu phạm nhân phạm tội liên quan đến hoa hồng Càn Diệp, nếu nhà máy Hoa Hồng muốn, thì có thể giao tử tù cho nhà máy Hoa Hồng xử lý —— sống hay ch3t không quan tâm.

Khi luật mới được ban hành, một nửa thế giới đã phản đối hình phạt quá nặng, nhưng không ai đặt câu hỏi về tính hợp lý của hình phạt này. Sau này, với sự phổ biến của hoa hồng Càn Diệp và giá cả tăng cao, càng có nhiều người không đủ tiền mua nước hoa hoa hồng Càn Diệp vì thế tiếng phản kháng ngày càng lớn.

Vào thời điểm này, nhà máy sản xuất Hoa Hồng đã ban hành một quy định, đó là nếu thông báo cho nhà máy những nơi chứa chấp vi phạm và những người chế tạo nước hoa trái phép thì nhà máy sẵn sàng cung cấp nước hoa miễn phí cho bạn trong mười năm.

Trong một thời gian, mọi người khắp nơi đều dò xét tố cáo lẫn nhau, người ta nói rằng lúc cao điểm, Nhà máy Hoa Hồng có thể nhận 100.000 cuộc gọi tố giác mỗi ngày, sau trận chiến này, Nhà máy Hoa Hồng đã điều tra gọn gàng và trừng trị rất nhiều thường dân tội phạm. Những tiếng phản đối đã dần yếu đi, không còn ai đặt câu hỏi về quy tắc này nữa.

Từ sự chống trả quyết liệt lúc ban đầu, giờ đây ai cũng sợ hãi khi nhìn thấy đống hoa hồng bị đánh cắp —— không chỉ sợ hãi quy định bản thân, mà còn sợ hãi bên trong bọn họ có người phản bội.

Bởi vì quy định kia của Nhà máy Hoa Hồng vẫn còn đó, tuy rằng phần thưởng đã giảm từ mười năm xuống còn một năm, nhưng vẫn có một lượng người đều đặn gọi đến tố giác. 

Thậm chí, có những người mẹ, người con tuyệt vọng, để cứu con mình hoặc cha mẹ mình đang hấp hối đã chủ động ăn trộm hoa hồng Càn Diệp trở thành tội phạm, rồi bắt người nhà phải báo tin để đối phương có thể kéo dài cuộc sống thêm 10 năm nước hoa.

Nhưng hiện tại không ai nói ra nguyên nhân tại sao mọi người lại sợ hãi như vậy.

“Ch3t hay không tôi không quan tâm.” Một lưu dân khuân vác hoa hồng đã hít thở đều lại, ngẩng đầu nhìn nhóm lưu dân đang sợ hãi chung quanh, cười khổ một tiếng: “Bạch tiên sinh đã mạo hiểm lấy hoa hồng Càn Diệp ra vì chúng ta, ngài ấy không sợ ch3t, tại sao chúng ta phải sợ chứ?”

Có người cầm hoa hồng đứng lên, vẻ mặt phức tạp thở dài một hơi, nhưng ánh mắt rất kiên quyết ngẩng đầu lên: “Bạch tiên sinh là một công nhân chế biến, vốn dĩ không phải lo lắng chuyện áo cơm, có thể giàu sang cả đời, nhưng vẫn nguyện ý liều mạng giúp đỡ chúng ta, còn đem nhược điểm giao vào tay chúng ta … Ngài ấy thật sự tin tưởng đám người nghèo hèn như chúng ta đây.”

Cảnh tượng bỗng im bặt, ai nấy đều nặng nề nhìn đống hoa hồng.

“Tôi biết tất cả mọi người đều sợ hãi.” Người đàn ông nói xong thì quay đầu nhìn những người khuân vác khác, “Đám hoa hồng này là do chúng tôi lấy về, vừa nãy chúng tôi cũng đã thảo luận trên đường, nếu ai trong số mọi người thực sự muốn tố giác để nhận phần thưởng nước hoa 1 năm từ Nhà máy Hoa hồng ——”

Ông nhìn những lưu dân sắc mặt trắng mét: “Vậy cứ tố giác bọn tôi đi, vốn dĩ cũng chính là bọn tôi trộm lấy, không thể để người tốt đứng ra chịu ch3t được.”

“Làm người tốt trong thời đại ngày nay có nghĩa là phạm pháp, không ai dám chấp nhận rủi ro để làm người tốt.” Ông cười trong nước mắt, đưa tay nghẹn ngào đưa tay lau đi khóe mắt nứt nẻ, “Bây giờ không có Bạch tiên sinh này thì Bạch tiên sinh tiếp theo có khi phải đợi đến khi cháu tôi ch3t thì mới xuất hiện nữa, tôi không muốn ngài ấy ch3t, ngài ấy là người hiếm thấy.”

Người đàn ông nói xong, tất cả mọi người đều không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, bất động.

Một phút, hai phút…… Rốt cuộc có người di chuyển.

Người phụ nữ ôm con trước đó đặt đứa trẻ trên tay xuống đưa cho người bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi bước tới, cúi xuống ôm rất nhiều hoa hồng vào vòng tay của cô, sau đó quay lại nhìn những người còn lại.

“Nhiu đây hoa hồng hẳn là đã hơn 1kg.” Màu đỏ tươi của hoa hồng ánh lên gương mặt cô tạo cảm giác hồng hào như người sống, cô ngửa đầu nhìn nhóm lưu dân nói,
“Đống hoa hồng này là do tôi trộm, không liên quan gì đến Bạch tiên sinh, nếu mọi người muốn tố giác thì hãy tố giác tôi đi.”

“Tôi tin rằng ngài Bạch sẽ mang đến cho con tôi một thế giới hoàn toàn mới, tự do, nơi sẽ không còn hình phạt tử hình vì tội ăn trộm hoa hồng.” Đôi mắt cô sáng rực, hoa hồng trong mắt cô lộng lẫy như lửa, và lời cô nói rõ ràng và kiên quyết, “Tôi sẵn sàng ch3t đi vì điều này.”

Ánh mắt của mọi người đã thay đổi.

Dần dần, nhóm lưu dân này từ từ, ngập ngừng tiến về núi hoa hồng như thể họ đã đưa ra quyết định.

Bọn họ bước tới ôm lấy những bụi hoa hồng, những bông hoa hồng Càn Diệp sẽ không héo trên nguc, nở rực rỡ và mãnh liệt như ánh lửa trong đáy mắt bọn họ.

“Một kg này tính cho tôi đi …”

“Nhà chúng tôi trừ con tôi ra thì có 3 thành viên, làm ơn cho tôi 3kg..”

“Một mình tôi lãnh 10kg luôn được không? Dù sao cũng đều là tử hình, nhiều hay ít gì cũng vậy …”

Ngọn núi hoa hồng khổng lồ dần biến mất, trở thành một bó hoa hồng nhỏ trong vòng tay của nhóm lưu dân. Bọn họ giống như những diễn viên đứng trên mặt đất của nhà máy bỏ hoang vừa được tặng hoa, biểu diễn tiết mục 【 phản kháng 】theo sự sắp đặt và suy nghĩ trước đó của Bạch Liễu.

Mà để đánh giá cao những màn trình diễn hoàn hảo, nhiệt tình và hết lòng của họ, Bạch Liễu đã tặng một bó hoa hồng Càn Diệp cho những diễn viên lưu dân vô danh này.

Người lưu dân lên tiếng đầu tiên đứng ở một bên, có chút không ngờ nhìn nhóm lưu dân trước mặt.

Nhiều năm như vậy, chưa từng có ai đồng lòng hợp tác phản kháng hoa hồng Càn Diệp mà không bị tố giác để nhận thưởng của nhà máy Hoa Hồng. Ông chẳng qua chỉ làm theo lời Bạch tiên sinh nói mà thôi …

Lần này thế mà không ai tố giác bọn họ lấy trộm hơn 1000kg hoa hồng.

Người khuân vác này nhớ lại chuyện xảy ra lúc sáng nay.

Lúc ông ăn trộm hoa hồng cũng rất lo lắng sốt ruột, báo cho Bạch Liễu nghe về chuyện tố giác nhận phần thưởng, ông cũng khẳng định bản thân và những người khuân vác sẽ không bán đứng Bạch tiên sinh, nguyện ý làm việc cho hắn, nhưng vẫn sợ rằng trong nhóm lưu dân sẽ có người phản bội bọn họ!

Loại hành vi này căn bản là không thể ngăn chặn được! Bạch Liễu là người lãnh đạo của bọn họ chắc chắn sẽ dễ dàng bị nhắm vào nhất!

Bạch Liễu đứng dưới ánh mặt trời, hé mở mi mắt, bông hồng trong mắt phải là một bông hồng xinh đẹp nõn nà mà lưu dân chưa từng thấy qua.

Bạch Liễu nở nụ cười kỳ lạ, hắn hỏi lưu dân, “Tại sao lại phải ngăn chặn loại hành vi này?”

Lưu dân này ngẩn ra: “Nếu không ngăn chặn được thì việc mà ngài dẫn dắt chúng tôi làm, hoàn toàn hỏng..”

“Thứ nhất, con người đều là những sinh vật ích kỷ, không ai gạt bỏ những lợi ích trước mắt mà chọn chấp nhận rủi ro cho những chuyện mà người đã làm. Điều này không hợp logic, vì vậy muốn ngăn chặn hành vi tố giác của người khác trên căn bản là không làm được.”

Bạch Liễu quét mắt nhìn ông một cái, tiếp tục nói, “Thứ hai, tôi cảm thấy mọi người vẫn đang hiểu lầm một việc, tôi không dẫn dắt mọi người làm chuyện này, chuyện này mọi người tự mình làm, tôi chỉ là người mua sắm phương án giải quyết giám đốc mà thôi, mà mọi người mới là đối tác đã trả giá cho giao dịch.”

“Tóm lại, cách duy nhất để giải quyết triệt để vấn đề tố giác này là, hãy làm cho mỗi người trong nhóm tự đứng lên phản kháng, chứ không phải lấy tôi ra làm biểu tượng hư vô mờ mịt.”

“Khi bản thân mỗi người đều nhận được ích lợi từ việc này thì chuyện tố giác sẽ không xảy ra nữa.”

Bạch Liễu nhàn nhạt mà nhìn hắn: “Điều ông phải làm là khiến cho mỗi người trong đó, dưới sự tác động của ông, mà nhận rõ rằng mình mới là chủ thể phạm tội, chứ không phải khách thể, nếu bọn họ muốn tố giác thì cũng bao gồm họ trong đó.”

“Vậy, tôi phải làm như thế nào đây?” Lưu dân như lọt vào sương mù, tràn đầy hy vọng nhìn Bạch Liễu, “Bạch tiên sinh, tôi phải tác động họ như thế nào?”

Bạch Liễu nhếch lên khóe miệng, lộ ra nụ cười thân thiện mà Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả sẽ rùng mình khi nhìn thấy: “Nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ nói như thế này……”. “

Người lưu dân này nhìn chằm chằm vào mọi thứ diễn ra trong nhà máy với ánh mắt bàng hoàng.

Chuyện vừa xảy ra, hầu hết mỗi một bước đều được thực hiện theo những gì Bạch tiên sinh dặn dò, thậm chí Bạch tiên sinh còn nhắc vài câu để ông cường điệu về chuyện con cái khi nói chuyện, và nên giao tiếp bằng mắt nhiều hơn với người mẹ đã hỏi Bạch Liễu ngày hôm qua ——

—— bằng cách này, người mẹ kia sẽ trở thành người thứ nhất bị ông tác động.

Chỉ cần người đầu tiên bước lên thì tấm màn chắn sẽ bị phá vỡ, sự việc lúc sau rất dễ xử lý.

Vốn dĩ cũng không phải là chuyện khó khăn gì —— vị Bạch tiên sinh kia thản nhiên đánh giá —— loại quần thể có lợi ích chung bị áp bách như này, tốt nhất là nên kích động họ một chút.

Bởi vì với tình trạng thê thảm hiện giờ thì bọn họ chẳng còn lựa chọn nào khác.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện