Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 251


trước sau

“Mộc Kha, cậu và Lưu Giai Nghi lên phòng y tế lầu hai tìm xem có bệnh án gì liên quan không, xem tại sao nhóm người này lại uống thuốc nhiều như vậy.”

Bạch Liễu ánh mắt thâm thúy: “Những người này lúc mới đến Nam Cực tinh thần hẳn là phải bình thường, chúng ta cần phải tìm ra nguyên nhân khiến bọn họ rối loạn tinh thần.”

Mộc Kha gật đầu rồi dắt Lưu Giai Nghi đi xuống, trước khi đi, Bạch Liễu ném cho họ hai khẩu súng và ba bốn hộp tiếp đạn: “Nhớ cẩn thận.”

Mộc Kha vững vàng cầm lấy khẩu súng và băng đạn, nạp đạn rồi dắt vào bên hông một cách điêu luyện.

Lưu Giai Nghi sử dụng có chút chật vật, súng trường tuy rằng đã được cải tiến nhưng vẫn còn quá dài, phải nâng cánh tay lên mới có thể giữ được, nhưng tư thế thì hơi khó khăn một chút.

Vượt qua rất nhiều phó bản, bây giờ bọn họ hầu như đều có thể sử dụng súng, tuy độ chính xác không bằng Đường Nhị Đả, nhưng ít nhất cũng có thể đạt đến trình độ bậc thầy về súng trong trò chơi.

Ngay cả Lưu Giai Nghi cũng có thể sử dụng thành thạo các loại cót tự động hoặc bán tự động, nhưng loại súng trường này có hạn chế về chiều cao và độ giật mạnh nên cô bé ít sử dụng hơn, nhưng không phải là không sử dụng được.

Nhưng bây giờ không phải là lúc kén chọn, trong điều kiện băng tuyết khắc nghiệt này, thay vì tiêu hao thể lực để sử dụng các kỹ năng thì tốt nhất vẫn nên sử dụng nguyên liệu có sẵn của phó bản.

Bạch Liễu dẫn Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả, cầm lấy súng đi theo Mộc Kha, Lưu Giai Nghi xuống tầng dưới, bọn họ chuẩn bị đi xuống tầng hầm dưới nhà chứa máy bay trực thăng bên ngoài trạm quan sát để kiểm tra.

Hai đội tách ra ở tầng hai.

Bạch Liễu bước tới cửa chính, mới có một tiếng ngắn ngủi mà xung quanh cửa lại bị băng tuyết bao phủ, tay nắm khóa cửa phủ một lớp bọt biển trắng xóa ngưng tụ, chạm tay vào vừa lạnh vừa cứng.

Nơi này quá lạnh, nhiệt độ cực thấp và gió bão làm cho các khối tuyết hình thành đông đặc nhanh chóng, mọi vật xung quanh cứ như những khối băng rắn chắc.

Bạch Liễu chuyển tầm mắt sang chiếc máy đo gió treo bên cạnh cửa, chiếc máy báo nhiệt độ và tốc độ gió bên ngoài cửa sổ:

【-55,8 ℃, tốc độ gió 119km / h, sức gió cấp 12, cơn bão cấp 1, cấm đi ra ngoài】

Mục Tứ Thành lớn lên ở phương nam, chưa bao giờ trải qua cái lạnh khắc nghiệt như vậy, nhận thức được mình đang ở trong môi trường nhiệt độ thấp âm năm mươi độ càng khiến cho cậu cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương.

Tuy vậy dù không có khái niệm gì về nhiệt độ thấp, nhưng cậu lại tương đối quen thuộc với các cơn bão. Mục Tứ Thành nhìn cơn bão cấp 1 líu lưỡi nói: “Đậu má! Gió lớn dữ vậy?! Ở đây mà gần biển thì cây to cũng bị thổi bật gốc …”

Đường Nhị Đả cũng nhướng mày: “Thời tiết khắc nghiệt kiểu này không thể lái trực thăng, sẽ bị gió thổi rớt mất, phải lái xe trượt tuyết ra ngoài tìm các trạm quan sát khác thôi.”

Bạch Liễu chẳng ừ hử gì, hắn bình tĩnh mở cửa.

Từng cơn gió ầm ầm thổi tới, ngoài cửa cũng không có ánh sáng, chỉ có tuyết dày cản lại ánh sáng nhạt nhòa phía chân trời, khiến cho tầm mắt trở nên tối tăm.

Cánh cửa bị gió thổi mạnh đập rầm rầm vào bản lề, cánh cửa đã phủ một lớp tuyết dày, cao tới đầu gối của một người, gió thổi bên trong rất mạnh khiến Đường Nhị Đả không thể không đưa tay lên che mắt, gã bị gió thổi ù ù đến nỗi phải lùi lại một khoảng cách.

“Đeo kính bảo hộ và giày trượt tuyết vào!”, Đường Nhị Đả phải hét to lên để người khác nghe thấy giọng nói của mình trong gió tuyết, “Giữ chặt dây an toàn quanh thắt lưng, đừng để bị thổi bay! Coi chừng vết nứt băng dưới chân! Tuyệt đối đừng để rơi vào đó! “

Tốc độ gió nhanh nhất của Nam Cực có thể đạt tới 35 mét / giây, đủ sức thổi bay mười vật thể nặng như Đường Nhị Đả, nhưng đây không phải là điều đáng sợ nhất ở đây.

Ở đây, điều đáng sợ nhất là khe nứt băng, không ai sinh tồn ở Nam Cực mà không sợ điều này.

Bề mặt băng ở Nam Cực không hoàn toàn bằng phẳng, với sự thay đổi của nhiệt độ thời tiết, trong quá trình tan chảy và đông lại, bề mặt băng sẽ xuất hiện nhiều vết nứt sâu hơn 100 mét, sau đó tuyết sẽ bao phủ lên những khe nứt này khiến chúng không thể nhìn thấy bằng mắt thường, rất khó phát hiện ra.

Điều này đương nhiên có nghĩa là mọi người đi trên băng hoặc tuyết, nếu không cẩn thận thì rất dễ bị ngã vào đó.

Đường Nhị Đả nhớ trước đây gã đã từng nghe một câu chuyện xưa, kể rằng một nhân viên của trạm quan sát Nhật Bản ra ngoài sửa chữa thiết bị, khi anh ta trở về thì bất ngờ có một cơn gió mạnh thổi qua, người đó liền biến mất.

Bốn ngày sau, các nhân viên của trạm quan sát tìm thấy thành viên này trong một khe băng nông cách cửa chưa đầy ba mét.

Thành viên đội mất tích đã ch3t cóng. Mặt anh ta phủ đầy tuyết và sương giá, đôi mắt tràn ngập oán hận phẫn uất nhìn lên khe nứt băng, mười ngón tay bị gãy, móng tay vì cào cấu mà đầy vết thương và máu loãng, một nửa răng cửa bị gãy do gặm nhấm, miệng đầy máu, trên mặt băng còn dính một ít máu da người.

Tuyết phủ trên các vết nứt băng cũng không dày, theo lý thuyết mà nói đội viên này có thể mở kẽ băng và trèo ra ngoài, anh ta chắc hẳn cũng nhận ra điều này, vì vậy liều mạng dùng tay và răng cào cấu, gặm nhấm lớp tuyết phủ sâu.

Vốn dĩ có thể thoát ra thành công.

Nhưng trong hai ngày đó, thành viên của trạm quan sát đã đi ra ngoài rất nhiều để tìm thành viên đội mất tích, xe trượt tuyết liên tục chạy qua vết nứt này khiến tuyết bị nén chặt lại trong các khe băng.

Người đội viên bất hạnh chứng kiến những người này mang danh nghĩa cứu anh, nhưng lại biến cánh cửa sinh tồn duy nhất của mình thành cánh cửa tử thần lạnh lẽo, khiến anh bị mắc kẹt ch3t cóng tại đây.

Kể từ đó, cứ vào những đêm bão tuyết là các thiết bị của trạm quan sát Nhật Bản lại bị hỏng, một số đội viên ra ngoài sửa chữa cho biết, trên đường trở về khi họ đi qua khe nứt băng, họ có thể nghe thấy tiếng ai đó bên dưới rít lên oán hận kêu cứu.

Có đội viên sợ hãi còn kể rằng rằng họ có thể nghe thấy tiếng cào cào điên cuồng của móng tay và tiếng nghiến răng dưới lớp tuyết, cảm giác như những thứ bên dưới sẽ cào xuyên qua lớp băng, oán độc lôi bọn họ xuống dưới.

Sau khi mất tích thêm một vài thành viên trong đội bảo trì, Nhật Bản bắt buộc phải đổi sang một trạm quan sát khác làm căn cứ.

Đường Nhị Đả nghi ngờ tính xác thực của câu chuyện này, bởi vì trạm quan sát sẽ thường xuyên kiểm tra xem có vết nứt băng xung quanh hay không, nhưng cũng chính qua câu chuyện này, người ta mới nhớ đến các vết nứt băng.

Vì vậy, khi Bạch Liễu nói muốn đi ra ngoài, Đường Nhị Đả cũng kể cho Mục Tứ Thành và Bạch Liễu nghe câu chuyện để nhắc nhở cả bọn nên chú ý.

Mục Tứ Thành nghe xong thì tỏ ý: Đệt, nếu vậy tôi không đi đâu, hai người đi đi.

Bị Bạch Liễu thẳng thừng bác bỏ.

Cả ba người thắt chặt dây an toàn quanh eo, loạng choạng đi tới nhà chứa máy bay trực thăng trong cơn bão, cũng may là cách đây không xa lắm, chẳng bao lâu đã tới, Đường Nhị Đả mở cửa ra, cả ba lần lượt bước vào tầng hầm.

Mục Tứ Thành phủi tuyết bám trên người, răng va vào nhau lập cập: “Mẹ nó, thời tiết gì thay đổi cũng nhanh quá đi, lúc nãy tôi tới đây gió đâu có lớn vậy chứ!”

“Cậu mà ở đây lâu thêm tí, chờ đến khi gió lên, trên người lại không mang bất cứ thứ gì, không có lấy một sợi dây an toàn hay điện thoại vệ tinh.” Bạch Liễu liếc Mục Tứ Thành một cái, “… không chừng bị gió thổi kẹt vào kẽ băng nào đó luôn rồi…”

Mục Tứ Thành: “…”

Đậu mé!

“Nhưng đây là Hồ Trò Chơi, tôi vẫn có thể thoát game!” Mục Tứ Thành ngoài mạnh trong yếu cố cãi lại.

“Chưa chắc nhé, nếu bị như vậy thì tuyệt đối không thể thoát khỏi phó bản dễ như vậy đâu.”Đường Nhị Đả nhìn ánh mắt ra hiệu của Bạch Liễu ý bảo dọa thêm cho thằng nhóc sợ thì bổ sung tiếp, “Khe băng sâu nhất ở đây là 100 mét, nhiệt độ thấp nhất có thể lên tới -89 độ, mười lăm giây cũng đủ khiến cậu choáng váng, chưa kịp thoát game thì cậu đã ch3t cóng rồi.”

Mục Tứ Thành: “…”

Đậu méeeee!!!!

Trò chơi quỷ gì vậyyy!!

Nhóm Bạch Liễu bước vào tầng hầm ngầm có 2 tầng.

Mặt trên tầng một dành để thí nghiệm cường độ thấp, không có nhiều đồ vật và cũng không cần quá sạch, một số dụng cụ cảm biến, búa thủy lực và các vật dụng khác được xếp chồng lên nhau, trong góc còn có hai lọ lớn ướp dưa chua, bắp cải và củ cải.

Đường Nhị Đả nhấc tấm bìa lên liếc nhìn, một mùi chua hôi nồng nặc tỏa ra trong không gian.

Mũi của Mục Tứ Thành giật giật —— từ khi bước vào phó bản đâu đâu cũng đông cứng không mùi không vị này, đây là lần đầu tiên cậu ngửi thấy thứ mùi k1ch thích như vậy.

“Mùi như món dưa cải thối bị hỏng của bà tôi vậy.” Mục Tứ Thành nôn khan, đưa tay quạt quạt trước mũi.

Đường Nhị Đả đặt tấm bìa xuống, gã nhìn Bạch Liễu với vẻ mặt phức tạp: “Bắp cải muối chua này là cách làm của người Trung Quốc, người ở Trạm quan sát Edmund không biết làm nên bị hỏng và bốc mùi.”

“Nhưng chắc là bọn họ đã nghe ai hướng dẫn nên mới tích trữ lương thực theo cách này.” Bạch Liễu trầm ngâm, “—— Xem ra mối quan hệ giữa trạm Thái Sơn và trạm quan sát Edmund không quá căng thẳng như chúng ta nghĩ.”

Nếu không, những người ở trạm Thái Sơn sẽ không thân thiện hướng dẫn đối phương cách làm dưa cải bắp.

Bạch Liễu đi vòng quanh cái lọ vài vòng, hắn có vẻ trầm ngâm, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.

Mục Tứ Thành không nhịn được mở miệng hỏi: “Chỉ là hai lọ dưa cải, anh nhìn cái gì vậy?”

“Đang tìm ngày sản xuất.” Bạch Liễu nhẹ giọng đáp.

“?” Mục Tứ Thành có chút sững sờ, “Ai làm dưa cải muối mà ghi ngày sản xuất chứ? Không phải cứ tùy tiện làm ra thứ này…”

Cậu đang nói thì đột ngột dừng lại, Bạch Liễu ngồi xổm bên cái lọ, lấy tay lau một vết bùn đen ở góc dưới bên trái.

Ở góc dưới bên trái của lọ đồ chua có dán nhãn của phòng thí nghiệm, mặt trên có dòng chữ ngay ngắn: 【 10/8, 12.14kg củ cải 】

Như thể đánh dấu một thí nghiệm nào đó.

Mục Tứ Thành sửng sốt: “Sao anh biết họ có dán ngày sản xuất?!”

Bạch Liễu chậm rãi đứng dậy: “Đây là phòng thí nghiệm, Edmund là nhà khoa học, ông ta không biết làm dưa cải cho nên đặt hai lọ dưa cải này ở đây chỉ có một mục đích —— đó là làm thí nghiệm và ghi chép lại quá trình lên men của dưa cải này.”

“Mà dựa theo thái độ nghiêm khắc của tiến sĩ Edmund đối với các thí nghiệm, ông ta chắc chắn sẽ tạo
ra một số ghi chép cơ bản trên mặt đồ vật.”

Hắn nhướng mắt cười: “Ví dụ như ngày tháng.”

Đường Nhị Đả đang ngồi xổm bên dưới một lọ dưa cải khác, gã cẩn thận dùng đầu ngón tay lau lọ dưa cải cũ, tìm thấy một nhãn khác ở cùng vị trí.

“Ở đây cũng ghi ngày 10 tháng 8.” Đường Nhị Đả ngước nhìn Bạch Liễu, nhưng gã nhanh chóng cảm thấy có gì đó không ổn, cau mày, “Ngày máy bay rơi ở đây là ngày 7/8, đến ngày 8/8 trạm Thái Sơn gửi bản fax ám chỉ trạm Edmund đã đánh cắp thi thể, nhưng Edmund này ——”

“—— đột nhiên ngày 10/8 lại đi làm 2 lọ dưa chua, có phải rất kỳ quái hay không?” Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi.

Lông mày Đường Nhị Đả nhíu lại, gã không thể hiểu tại sao.

Nhưng Bạch Liễu không có ý trả lời nghi ngờ của gã, tiếp tục đi về phía cửa kéo dẫn đến tầng hầm thứ hai.

Có một cánh cửa trượt giữa tầng ngầm thứ nhất và tầng ngầm thứ 2, cánh cửa này rõ ràng là đã bị đóng băng, nhưng Mục Tứ Thành đã đục vỡ nó khi cậu xuống, Bạch Liễu đưa tay vuốt v3 những vụn băng trên đó rồi mở ra.

Trong nháy mắt cửa mở, Bạch Liễu đã hiểu tại sao Mục Tứ Thành lấy tư liệu xong thì bỏ chạy.

Một mùi hôi thối nồng nặc, kỳ quái tanh tưởi khiến người ta say xẩm mặt mày bốc lên, theo đó là một lượng bụi bặm đáng kể và khói nhẹ phát tán rải rác trong không khí.

Sau khi hệ thống sưởi được khôi phục, các tảng băng trên đỉnh của lớp ngầm thứ hai tan chảy, chất lỏng đục như thạch nhũ rơi xuống nhấn chìm mặt đất, biến mặt đất thành một lớp nước bùn màu xám đen, trên mặt nước đục ngầu có rất nhiều lam kính cùng một số tài liệu bị bịt kín bằng nhựa.

Tóm lại thì cảnh tượng không tốt đẹp gì mấy.

Mục Tứ Thành thấy Bạch Liễu định đi xuống thì lo lắng nhắc nhở: “Dưới đó có nước! Cạnh cầu thang có ủng cao su và găng tay cao su! Mang vào rồi hãy xuống!”

Bạch Liễu thay đôi ủng cao su và găng tay cao su, lấy một túi đựng tài liệu bằng nhựa trùm lên đầu, bước xuống tầng hầm thứ hai.

Bước xuống mùi tanh tưởi lại càng nồng nặc, giống như mùi tanh của những loài cá dưới đáy đại dương vừa được trục vớt, trơn nhớt, nhớp nháp như một con rắn biển bơi quanh Bạch Liễu trong không khí bụi bặm đen tối.

Nước trên mặt đất chỉ cạn đến đế giày, động tác của Bạch Liễu làm sóng nước lắc lư, hắn cúi xuống nhặt lam kính và một số tài liệu trôi nổi trên mặt nước.

Trên tấm kính ghi tên của lát cắt sinh vật, Bạch Liễu lờ mờ nhận ra một vài trong số đó là cá voi sát thủ, cá voi xanh và một số loài chim cánh cụt khác nhau.

Các tấm kính nổi trên mặt nước cơ bản là lớp mỡ và lớp biểu bì của các loài động vật vùng cực này, hầu hết các tư liệu trôi nổi cũng ghi lại kết quả nghiên cứu của các loài động vật đó.

Ở trung tâm tầng hầm có một bàn viết to dày nặng, trên đó có đặt bốn kính hiển vi, một hộp trượt lật úp ở giữa, hai giá đựng ống nghiệm nhỏ.

Có một số hàng ống nghiệm nhỏ được xếp gọn gàng trên giá đựng ống nghiệm, bề mặt của dung dịch cố định tế bào bên trong hơi đông lại, đang dần dần tan chảy khi nhiệt độ phục hồi, các mô sinh vật nổi bên trong bị nhuộm màu hồng phấn kỳ lạ.

Trong quá trình ấm dần lên, các cạnh của mô thịt bắt đầu đen lại quái dị, thậm chí các mô trong một số ống nghiệm nhỏ cũng bắt đầu hơi ngọ nguậy, như thể chúng sắp sống lại.

Bạch Liễu liếc nhìn nhãn trên nắp của những ống nghiệm này, trên đó có ghi: 【 Chim cánh cụt (cá voi sát thủ) + sinh vật không xác định X tế bào tự do được nuôi cấy】.

Trong đống thịt đen kịt đang xoắn vặn lại, có một mảnh mô nằm lặng lẽ không hề nhúc nhích, trước và sau khi rã đông đều có màu đỏ tươi của bề mặt sinh vật vừa mới cắt ra.

Bạch Liễu cảm thấy thậm chí hắn có thể nhìn thấy mao mạch trên các lát cắt rỉ máu và tan biến trong dung dịch cố định.

Hắ bước tới dùng hai ngón tay kẹp chiếc ống nghiệm nhỏ ra khỏi giá đựng ống nghiệm. Trên nắp trên của giá đựng ống nghiệm có một nhãn mác hoàn toàn khác với các ống nghiệm khác, dòng chữ này ghi —— 【 Sinh vật không xác định: X 】.

Lúc ống nghiệm nhỏ được lấy ra, mô trong ống nghiệm nhỏ kia dường như bị xâm phạm, miệng ống nghiệm phun ra hơi nước bén nhọn, chất lỏng fomandehit bên trong lập tức bốc hơi.

Miếng thịt nhỏ này bắt đầu nhanh chóng phân hóa và phát triển theo chiều hướng không rõ, chui ra khỏi ống nghiệm dính vào nhau, nhưng trong nháy mắt chúng đã lớn lên thành một khối thịt đen bóng, có xúc tu và dính chặt nhau như quả bóng rổ.

Quả cầu thịt này có lớp da mịn của chim cánh cụt và cá voi sát thủ, vết răng sắc nhọn của động vật ăn thịt, đôi cánh thịt ở hai bên mọc đầy những xúc tu mới đang chồm lên, đập rộn rã sinh trưởng nhanh chóng.

Những xúc tu này dường như liên kết với nhau, đan xen vào nhau, bị cuốn vào trong cơ thể của quả cầu thịt, nhanh chóng phân hóa thành một mô mới —— một đôi bàn chân có màng giống như đuôi cá.

Quả cầu thịt gào thét kịch liệt, duỗi xúc tu lao về phía Bạch Liễu, Đường Nhị Đả đứng ở lối vào cầu thang nhanh tay lẹ mắt nhanh chóng ngả về phía sau, dựa vào trên cầu thang mượn lực, rút súng trường ở thắt lưng của mình để lên vai, dán mặt, nhắm, bắn.

“Pằng pằng!”

Hai phát gọn ghẽ, quả cầu thịt nằm bất động trong làn nước đục ngầu.

Đường Nhị Đả buông súng trường xuống, thở phì phò, nghiêm nghị nhắc nhở: “Tôi mới kích hoạt sách quái vật, đây hẳn là một trong những quái vật trong phó bản này, gọi là Sinh vật không xác định x Cá thể bị ô nhiễm, đây rất có thể là một phó bản ô nhiễm sinh hóa, cậu hãy cẩn thận một chút, đừng chạm vào nguồn ô nhiễm.”

“Được rồi.” Bạch Liễu hiền lành đáp, hắn trở tay giấu nhanh ống nghiệm nhỏ vào trong túi.

Hắn bước qua cái xác ô nhiễm, ngồi xổm xuống tiếp tục tìm kiếm thông tin trong phòng thí nghiệm, cuối cùng cũng tìm thấy thứ mình muốn trong một chiếc két sắt bị khóa —— Bạch Liễu yêu cầu Đường Nhị Đả sử dụng khẩu súng trực tiếp phá khóa.

Bên trong là nhật ký thí nghiệm được sắp xếp theo thời gian.

Sau khi lấy xong, Bạch Liễu đi ra khỏi cửa phòng thí nghiệm ngầm, đóng cửa cẩn thận rồi theo bọn Mục Tứ Thành ra ngoài.

Phía sau bọn họ, đống sinh vật bị Đường Nhị Đả bắn ch3t bắt đầu biến dạng chảy ra như nhựa đường, sau đó nhanh chóng dung hợp lại từ hình dáng méo mó chậm rãi biến thành thứ giống như con người, khuôn mặt, các đặc điểm trên khuôn mặt và chân tay bắt đầu xuất hiện trên cơ thể nó.

Nó dường như đang điều chỉnh ngoại hình và cơ thể, cứ lặp đi lặp lại ba hình dạng khác nhau, đầu tiên là cơ thể một người cường tráng, tiếp theo biến thành một người có dáng vẻ tao nhã sạch sẽ, tiếp nữa là hình dạng chiếc tai nghe khỉ trên đầu, thỉnh thoảng từ “nhựa đường” cũng nổi lên một đôi mắt trong vắt tò mò thuần túy.

Cuối cùng, nó dường như đã quyết định sẽ biến thành bộ dáng như thế nào, dưới làn nước đục ngầu, lớp vỏ đen như rắn lột dần dần mất đi, đôi bàn tay và bàn chân trắng nõn gầy guộc lộ ra khỏi vỏ.

Một Bạch Liễu cả người tr4n trụi vấp ngã quỳ trong làn nước bùn. “Hắn” mở một đôi mắt trong veo, cổ họng phát ra tiếng kêu tần số cao như tiếng cá voi kêu gọi bạn đồng hành.

Những tài liệu sao chép nằm rải rác trên mặt nước Bạch Liễu chưa kịp mang đi viết lộn xộn:

【——Mô cá voi sau khi nuôi cấy huyền phù tế bào X của sinh vật chưa biết cho thấy sự tái tổ hợp và tái sinh của thực vật, mức độ biệt hóa giảm xuống mức thấp nhất, có thể gây ra sự phân hóa … 】

【 Tế bào có trí thông minh cao của các cá nhân, và “sinh vật bậc thấp giống xúc tu bóng rổ” (sau đây gọi là bóng rổ) phân hóa cho thấy sự khác biệt của tất cả các chủng loại sinh vật, bao gồm người, chim, cá, thậm chí cả dương xỉ và vi sinh vật cổ đại……】

【 Tế bào cá voi bắt đầu đóng vai trò chủ đạo, tạo ra thói quen của cá voi và phát triển một lớp mô biểu bì mịn bao bọc “quả bóng rổ”. Quá trình phân hóa tế bào dần trở nên bình thường, sau một vòng phân hóa các tế bào dần dần ch3t đi……】

【 Tập tính cá voi xuất hiện trước khi ch3t, bắt đầu lột xác, sau khi lột xác … Chúa ơi! Nó tái sinh! Nó có thể học hỏi! Nó bắt đầu kiểm soát phương hướng phân hóa của chính nó … Chúa ơi! Nó bắt đầu phân hóa theo chiều hướng con người sau nhiều lần lột xác!!! 】

【—— Không được, tôi phải dừng thí nghiệm, đây là một sinh vật bẩn thỉu không thể chấp nhận được về mặt đạo đức, nó sẽ làm ô nhiễm bộ gen của con người! 】

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện