Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 256


trước sau

Sau khi Mộc Kha đọc hết bản fax và báo cáo thí nghiệm, vẻ mặt cậu càng trở nên trịnh trọng, quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi: “Điện thoại vệ tinh không liên lạc được với bọn họ à?”

“Từ nãy giờ vẫn chưa liên lạc được.” Sắc mặt của Lưu Giai Nghi cũng chẳng tốt gì mấy, nhưng cô bé vẫn rất bình tĩnh, “Có Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả theo cùng chắc Bạch Liễu không gặp chuyện gì đâu, anh cứ tiếp tục xem đi, em ra ngoài xử lý quái vật dưới tầng ngầm kia đã.”

Theo báo cáo thí nghiệm thì súng không thể giết quái vật, vì vậy chắc chắn con quái vật dưới tầng hầm vẫn còn sống.

Bạch Liễu để lại một thùng nhiên liệu cạnh tầng hầm, bản thân Lưu Giai Nghi thì có chất độc ăn mòn, không biết kết hợp 2 thứ ấy có tác dụng gì không.

Mộc Kha nói, “Xử lý xong chúng ta sẽ đi đến trạm Thái Sơn để báo cho bọn họ biết thông tin này.”

Cửa vừa mở ra, ba người vẻ ngoài sương gió vội vàng bước tới, Mục Tứ Thành thở phì phò giậm chân, Đường Nhị Đả tháo súng đặt ở cạnh cửa, Bạch Liễu đi phía trước, lông mi phủ đầy tuyết, nghiêng đầu nhìn qua.

“Chúng tôi đã trở lại.”

Mộc Kha không chút do dự giơ súng, Lưu Giai Nghi nâng độc dược, cảnh giác nhìn nhóm đồng đội đột nhiên quay lại, bọn họ lùi lại hai bước, cách ba người một khoảng cách nhất định, trầm giọng hỏi: “Các anh trở về làm gì?”

Bạch Liễu hơi nghiêng người, để lộ một đám người trạm Thái Sơn ăn mặc rách nát, tay chân cụt gãy vừa mới đào được từ trong kẽ băng đứng phía sau hắn.

Nhóm đội viên này quần áo tả tơi, toàn thân run rẩy, đi trong tuyết lâu như vậy đáng lẽ phải ch3t cóng, nhưng hiện tại chỉ có sắc mặt là hơi xanh xao, còn các dấu hiệu sinh tồn thì tương đối ổn định. Vẻ mặt ai cũng ảm đạm đờ đẫn, như thể đã chịu đựng sự tra tấn tàn khốc nào đó, linh hồn đã thoát ly khỏi thể xác.

“Chúng tôi tìm thấy nhóm thành viên Trạm Thái Sơn này bị chôn vùi trong các khe băng, vốn dĩ ban đầu muốn đưa họ trực tiếp đến đối mặt với các thành viên của Trạm Thái Sơn, nhưng phát hiện tình trạng tinh thần của họ rất có vấn đề, không có cách nào để giao tiếp bình thường, trong đây chỉ có cậu Phương Tiểu Hiểu này là tinh thần còn khá bình thường.”

Một người ló đầu từ sau Bạch Liễu, cười gượng gạo chào: “Xin chào, tôi là Phương Tiểu Hiểu.”

“Cậu ấy nói với tôi những người trong đội cần thuốc trị liệu tâm lý, cho nên trước mắt mới phải quay về lấy thuốc cho bọn họ.” Bạch Liễu nâng mắt, bình tĩnh nhìn qua.

Họng súng của Mộc Kha chĩa thẳng vào hắn, giọng điệu lạnh lùng: “Tôi không tin, mở bảng hệ thống của anh cho tôi xem.”

“Cậu không thể nhìn thấy bảng hệ thống của tôi.” Bạch Liễu nhẹ giọng phản bác lại, hắn tỏ ý khen ngợi Mộc Kha, “Cậu cũng biết gài bẫy đấy nhỉ.”

Hồ Trò Chơi áp dụng hình thức giải đấu cho nên bảng điều khiển hệ thống của người chơi không những không có chức năng lưu trữ mà còn được giữ bí mật với nhau. Điều đó có nghĩa là, ngay cả khi một bên mở bảng hệ thống của mình lên thì bên kia cũng không thể nhìn thấy nó.

Mộc Kha nửa tin nửa ngờ liếc nhìn Lưu Giai Nghi rồi hạ súng xuống dưới ánh mắt ra hiệu của cô bé, nhưng ngón tay vẫn giữ chặt súng để có thể bắn bất cứ lúc nào.

Bọn họ tránh sang một bên, Lưu Giai Nghi giấu thuốc độc sau lưng, nhẹ giọng nói: “Vào trước đã.”

——————

Một đầu khác.

Bạch Liễu đưa nhóm người quần áo rách rưới tả tơi được đào từ khe băng đến trạm Thái Sơn.

Đến khoảng cách chưa đầy 500 mét, họ phát hiện một chiếc máy bay khác có cùng logo với máy bay của họ đang đậu trên nhà chứa máy bay trực thăng bên ngoài trạm Thái Sơn.

“Là một chiếc trực thăng khác từ trạm quan sát Edmund.” Đường Nhị Đả nhìn thoáng qua đã nhận ra, gã nhíu mày, “Sao nó lại ở đây? Nhóm Mộc Kha tới đây à?”

Bạch Liễu liếc mắt nhìn máy bay một cái, không biết suy nghĩ gì mà híp híp mắt, sau đó hướng về Phương Tiểu Hiểu phía sau nói: “Các cậu tìm chỗ trốn bên ngoài trước đi, chúng tôi giải quyết nội bộ đã.”

Đợi các đội viên ngoan ngoãn rời đi, Bạch Liễu ra hiệu cho Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả, cả hai ngầm hiểu giơ súng lên.

Mục Tứ Thành cầm súng trong tay chuẩn bị chiến đấu, cậu lo lắng nuốt nước bọt: “Ch3t tiệt! Đừng nói là đám quái vật biến thành họ tới đây nhé? Không biết bọn họ thế nào rồi?! Chẳng lẽ bị đám quái vật này bắt đi rồi sao?”

Đường Nhị Đả lạnh lùng cầm súng dán sau lưng Bạch Liễu đang thong thả đi bộ về hướng cổng trạm Thái Sơn.

Lính gác ở cửa lại bóc tách niêm mạc miệng của họ và cho họ vào, tuy rằng cũng hỏi nhóm Bạch Liễu tối qua đã đi đâu nhưng bị bọn họ đơn giản nói dối cho qua.

Mặc dù biết Bạch Liễu chỉ làm chiếu lệ, nhưng bọn lính canh cũng lằng nhằng lâu, trước mắt bọn họ còn có chuyện ầm ĩ hơn cần phải giải quyết.

Từ cửa rẽ vào một lối đi thông gió, có thể nghe thấy giọng nói the thé đầy phấn khích của Phương Tiểu Hiểu ở trạm Thái Sơn từ xa.

“Trời ơi! Sao các anh tìm được tư liệu này của giáo sư Edmund!”

“Có tư liệu về khí hậu dị thường và những sinh vật đó thì chúng ta sẽ có thể nghiên cứu giải quyết tình trạng khó xử hiện tại rồi!”

Bạch Liễu đẩy cửa cabin ra, Phương Tiểu Hiểu đang ngồi xếp bằng trên giường tầng dưới, tay cầm một tập tài liệu giấy, nước mắt lưng tròng, vừa đọc vừa nghẹn ngào.

Bạch Liễu nhận ra chữ viết ở mặt trước của tài liệu là 【bản ghi fax】.

Lưu Giai Nghi đứng cạnh cửa, mỉm cười rất lễ phép khách sáo, Mộc Kha ngồi trên giường tầng trên, hai mắt sáng lên khi thấy Bạch Liễu đi vào nhưng nhanh chóng hạ nhiệt, cậu nhảy xuống từ giường tầng trên, thần sắc trấn định cầm súng sau lưng Lưu Giai Nghi.

Cả hai dường như đã phải chịu đựng rất nhiều sương giá, trên chóp mũi và môi đều có dấu hiệu lành lại sau khi nứt nẻ vì tê cóng —— hẳn là Lưu Giai Nghi đã dùng thuốc giải.

Nhìn thấy
đám người Bạch Liễu đi vào, vẻ mặt Phương Tiểu Hiểu hơi thay đổi, cậu ta miễn cưỡng đặt bản fax xuống rồi rời đi: “Người các cậu muốn tìm đã về rồi, mọi người nói chuyện trước đi, sau đó chúng ta sẽ trao đổi thông tin.”

Ngay sau khi Phương Tiểu Hiểu rời đi, Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành đối diện Mộc Kha và Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây, sau đó không do dự rút súng ra, nhắm vào các điểm chí mạng của nhau.

Bạch Liễu ngồi bất động trong một khoảng trống nhỏ, bị bao vây bởi hai đội người bốn cây súng.

Cả hai phe đối đầu đều ăn ý bỏ qua hắn ta, nhưng người này lại ung dung bình luận về cảnh tượng hiện tại: “Xem ra chúng ta đều nghi ngờ đối phương là quái vật mà không phải là người thật.”

“Để xem chúng ta ai có thể thuyết phục ai trước.” Bạch Liễu quay đầu nhìn Lưu Giai Nghi, “Tại sao em lại đưa Mộc Kha tới đây?”

Lưu Giai Nghi mím môi: “Bởi vì trạm Edmund đã bị quái vật chiếm giữ.”

“Bọn em đã tìm thấy bản ghi fax ở trạm Edmund, em chắc chắn đó là một manh mối quan trọng của trò chơi, nhưng điện thoại vệ tinh không liên lạc được với anh, bảng điều khiển hệ thống giữa những người chơi trong Hồ Trò Chơi thì bị che chắn, vì vậy bọn em đã thiêu ch3t quái vật ở tầng ngầm, sau đó nghĩ cách dùng trực thăng đến trạm Thái Sơn để đưa tư liệu cho anh.”

Đường Nhị Đả nhíu mày, chỉ ra kẽ hở trong câu nói của Lưu Giai Nghi: “Nhưng cả em và Mộc Kha đều không biết lái máy bay trực thăng, trong đội chỉ có duy nhất tôi biết lái, sao hai người lại đến đây bằng trực thăng được?”

Lưu Giai Nghi ngước mắt lên nhìn Đường Nhị Đả: “Chúng tôi không thể, nhưng chúng tôi biết là chú có thể.”

Bạch Liễu cười đầy ẩn ý: “Kế hoạch hay đấy, hai người bắt kẻ giả mạo anh ta làm con tin à?”

“Đúng vậy.” Mộc Kha hít một hơi thật sâu, nói thêm, “Lúc Giai Nghi định dùng nhiên liệu và chất độc thiêu đốt quái vật dưới tầng ngầm thì bọn anh mang theo một đám đội viên trạm Thái Sơn trở về, nói là muốn lấy thuốc điều trị tâm thần, chúng tôi nghi ngờ đó là kẻ giả mạo nên cũng vờ vĩnh một hồi với bọn nó.”

“Nhưng không nghĩ đến chuyện sức chiến đấu của em và Mộc Kha đều không đủ, mà ba con quái vật giả dạng lại cực kỳ hung hãn, thậm chí còn có thể bắt chước các kỹ năng của bọn anh.”

Lưu Giai Nghi cầm súng ảm đạm nói thêm: “Bọn em dùng nhiên liệu và thuốc độc giết 【Mục Tứ Thành】, nhưng cố hết sức vẫn không giết được 【Bạch Liễu】, thứ đó quá xảo quyệt, cuối cùng bọn em phải rút lui. Sau đó, lợi dụng 【Đường Nhị Đả】 không đề phòng thì dùng thuốc độc để ép nó lái máy bay trực thăng chạy trốn.”

Mục Tứ Thành nghe tới đó thì lông tóc dựng ngược: “Vậy còn Đường Nhị Đả thì sao?”

Lưu Giai Nghi nhún vai: “Sau khi đến trạm Thái Sơn thì em bắn vào đầu nó luôn rồi, cũng dùng nhiên liệu và chất độc hủy xác để nó khỏi tái sinh —— chắc đây là nhược điểm của quái vật, em thấy Sách Quái Vật sáng lên.

Đường Nhị Đả rũ mắt xuống, gã thấy có vết máu trên ống tay áo khoác của Lưu Giai Nghi.

Trong lúc này, Trạm quan sát Edmund.

Sau khi vào trạm quan sát, Đường Nhị Đả và Mục Tứ Thành nhanh chóng rút súng nhắm vào Lưu Giai Nghi và Mộc Kha. Lưu Giai Nghi và Mộc Kha cũng mau lẹ giơ súng và thuốc độc lên.

Bạch Liễu thong thả bước tới giữa bốn người đang so súng với nhau: “Wow, lại nữa rồi, hai người cũng nghi ngờ chúng tôi là quái vật à?”

Đôi mắt đen lay láy của hắn nhìn thẳng vào Mộc Kha và Lưu Giai Nghi: “Tôi cũng nghi ngờ hai người, thủ thuật nhỏ hai người mới sử dụng để lấy lòng tin của tôi cũng không tồi đâu.”

“Đáng tiếc là cậu đã sử dụng một lần ở trạm Thái Sơn rồi, Mộc Kha.”

Mộc Kha cau mày hỏi: “Anh nói vậy là sao?”

Mục Tứ Thành phun ra một ngụm nước bọt đỏ ngầu, lợi bị đấm một quyền đã chảy máu, cậu âm u quay đầu nhìn Mộc Kha và Lưu Giai Nghi, nhe răng lộ ra một nụ cười đầm đìa máu tươi: “Thật chán con mẹ nó ghét phó bản này.”

“Chúng tôi đã gặp 【 Lưu Giai Nghi 】và 【 Mộc Kha 】một lần ở trạm Thái Sơn, bọn nó nói là đến để gửi tài liệu cho tôi, còn kể là đã chiến đấu với đám quái vật ở trạm Edmund, sau đó bắt ép quái vật Đường Nhị Đả mới chạy trốn thành công.”

Bạch Liễu mỉm cười: “Tiếc là chúng tôi đã phát hiện ra bọn nó là kẻ giả mạo, vì vậy đã gi3t ch3t bọn nó, sau đó dùng máy bay trực thăng của trạm Thái Sơn quay về đây cùng với các đội viên Thái Sơn còn sót lại, để xem chuyện gì đã xảy ra ở đây, và ——”

Hắn ngước mắt lên, giọng điệu nhẹ nhàng khó tin, trong mắt không có một tia sáng nào, nó tối tăm và sâu thẳm như màn đêm cực hạn, không thể nhìn thấy một chút ánh sáng:

“—— Các thành viên thật sự trong nhóm của tôi đang ở đâu?”

“Tìm mãi không thấy người thật, chẳng vui chút nào.”

Bạch Liễu rũ mắt xuống, di chuyển ngón tay ra hiệu, giọng điệu không chút do dự, hắn ra lệnh: “—— Giết hết bọn nó.”

Mục Tứ Thành và Đường Nhị Đả vô cảm giơ súng lên bóp cò, trong họng súng có thể thấy lờ mờ ánh lửa đỏ tươi của những viên đạn sắp bùng cháy thoát ra ngoài.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện