Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 278


trước sau

Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: “Anh nhìn nhầm rồi, tôi không có đỏ, ánh sáng phản chiếu thôi.”

Hắc Đào chậm rãi: “?”

Nhưng nhìn đỏ thật mà, dưới tai đỏ đến tận xương quai xanh …

Xuống chút nữa thì y không thấy được, chắc là phía dưới không đỏ lắm đâu.

Thấy Hắc Đào vẫn muốn lại gần nhìn xuống phía dưới của mình, Bạch Liễu nhanh chóng quyết định che mắt Hắc Đào, thở hổn hển phàn nàn: “Đừng nhìn tôi nữa, để ý đến cốt truyện kìa.”

Nhưng chú ý đến cốt truyện, cốt truyện bây giờ là …

Nhìn Hắc Đào đang thật sự chăm chú nghe hai người kia dirty talk với nhau, Bạch Liễu cảm thấy mình đã đưa ra một đề nghị sai lầm

Mỗi nơi có một văn hóa vận động trên giường khác nhau, hai người Rudy và Alex này có lẽ đến từ một đất nước khá phóng khoáng cởi mở, cho nên lúc đang cuồng nhiệt thì r3n rỉ kêu to vô cùng thoải mái.

Bao gồm một số danh từ riêng ám chỉ chuyện đó.

“Đâm mạnh vào điểm G của tôi đi.” Hắc Đào lặp đi lặp lại từng từ một, y hỏi Bạch Liễu, “Cái này cũng có liên quan đến mạch truyện chính sao? Tôi có cần đâm mạnh vào điểm G của ai không?”

Bạch Liễu: “…….”

Bạch Liễu cố gắng bình tĩnh: “Không cần, không liên quan đến anh.”

“Ah.” Hắc Đào hỏi lại, “Điểm G là …”

Bạch Liễu nói nhanh: “Anh không cần biết điểm G ở đâu, cái đó không liên quan đến anh, tôi, nhiệm vụ chính, hay hai NPC này!”

Lúc này, Rudy trên giường r3n rỉ một tiếng: “—— Em đâm anh chết mất, Alex.”

Hắc Đào dùng giọng điệu cực kỳ thẳng thắn có chút lên án phản đối Bạch Liễu: —— cậu nghe thấy chưa, anh ta sắp bị đâm chết kìa, tôi nghĩ sau khi NPC này biến thành quái vật, điểm G này có khả năng là điểm yếu của nó, chúng ta cũng phải học cách đâm vào điểm G …”

Bạch Liễu dùng một tay che mắt Hắc Đào, tay kia thì bịt miệng Hắc Đào, lạnh giọng ngắt lời y Hắc Đào: “—— câm miệng!”

Nhưng Hắc Đào đang trong trạng thái hứng thú học hỏi, y cảm thấy thứ này có liên quan đến cốt truyện chính, y nhất định phải biết tại sao.

Thế nên Hắc Đào kéo đôi tay che mắt và miệng của Bạch Liễu ra, vừa muốn hỏi thêm, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Bạch Liễu, Hắc Đào giật mình.

Hắc Đào hoang mang: “Bạch Liễu, cậu còn đỏ hơn trước.”

Bạch Liễu: “…”

Hắc Đào thấy Bạch Liễu đang nhìn mình đầy sát khí, khẩu súng trong tay đang nhắm vào trái tim của y, vì vậy Hắc Đào theo trực giác thay đổi một chủ đề mà y cảm thấy an toàn hơn.

“Rốt cuộc điểm G là cái gì chứ?” Hắc Đào cảm thấy mình đang thảo luận công việc nghiêm túc nên vẻ mặt rất đứng đắn, nhìn thẳng vào Bạch Liễu không chút ngại ngùng, “Alex dùng vũ khí gì để chọc vào điểm G của Rudy, súng sao?”

Bạch Liễu: “…”

Theo một nghĩa nào đó thì Hắc Đào cũng đúng …

Bạch Liễu chậm rãi thở ra một hơi dài, nhận ra hôm nay hắn không thể dễ dàng thoát khỏi chủ đề này.

Tên này thỉnh thoảng tò mò giống như Tạ Tháp khi còn nhỏ vậy, đã thắc mắc thì nhất định phải tìm hiểu cho bằng được.

“Điểm G là một loại cấu tạo trong cơ thể con người.” Bạch Liễu bình tĩnh bày ra tư thái học thuật để đánh lừa Hắc Đào, “Thông thường nam giới nào cũng có, không có gì đặc biệt hết, cho nên không phải là điểm yếu của hai NPC này.”

Giọng điệu của Hắc Đào vẫn còn bối rối: “Vậy à? Nhưng tôi có tìm hiểu về cấu tạo cơ thể con người rồi, sao tôi lại không biết nam giới cũng có thứ như vậy chứ?”

Lớp cấu trúc cơ thể người là do Nghịch Thần dạy cho Hắc Đào, sử dụng phiên bản giáo dục con người của sách giáo khoa về sức khỏe dành cho học sinh tiểu học và trung học cơ sở. Nội dung chính của lớp học là tìm hiểu điểm yếu của cơ thể con người, có thể là dùng để gây bất ngờ và làm giảm sức tấn công của đối thủ.

Mặc dù trong lớp học Nghịch Thần cũng đã cung cấp một chút kiến thức về t1nh dục một cách ngắn gọn, nhưng nó chỉ giới thiệu về t1nh dục khác giới phổ biến và cơ bản, nghĩa là 【 một người đàn ông và một phụ nữ sau khi ngủ trên giường một đêm thì sẽ có con 】—— còn điểm G thật sự là một loại kiến thức hết sức cao siêu với Hắc Đào.

Vì vậy, Hắc Đào hỏi Bạch Liễu, “Điểm G của cậu ở đâu vậy?”

Bạch Liễu không chút nghĩ ngợi đã phản đối: “Tôi không có điểm G.”

Hắc Đào trách móc: “Cậu vừa nói tất cả nam giới đều có mà.”

Bạch Liễu chưa kịp trả lời thì Hắc Đào đột nhiên nhìn Bạch Liễu: “—— Cậu là phụ nữ à?”

“Không đúng …” Ánh mắt của Hắc Đào dời xuống nguc Bạch Liễu, giọng điệu nghiêm túc, “Vừa rồi tôi sờ vào người cậu rồi, cậu không có đặc điểm của phụ nữ.”

Bạch Liễu: “…”

Bạch Liễu hít sâu một hơi: “Tôi không có điểm G, nhưng tôi thật sự là đàn ông.”

Hắc Đào gật đầu, y suy luận như thể mình đã thấu hiểu hết mọi chuyện: “Tôi đã học tình huống này trong sách giáo khoa rồi, đặc điểm giới tính của nam và nữ không rõ ràng nên cậu là người song tính …”

Bạch Liễu chịu không nổi nữa: “—— câm miệng!”

Hắc Đào do dự nhìn về phía sau Bạch Liễu: “Phía sau cậu…”

Bạch Liễu bình tĩnh quát y ngừng lại: “Phía sau tôi không có điểm G, anh câm miệng đi.”

“Hah.” Giọng nói trêu chọc của Rudy vang lên phía sau Bạch Liễu, “Có vẻ như chúng tôi đã quấy rầy cuộc thảo luận của các cậu à?”

Bạch Liễu yên lặng khoảng một phút rồi chậm rãi quay đầu lại.

Rudy đang nửa quỳ với quần áo xộc xệch, mỉm cười nhìn Bạch Liễu dưới giường rồi đưa tay ra với hắn: “—— Các cậu quyết định đi ra hay là tiếp tục thảo luận thêm nữa?”

Bạch Liễu: “…”

Hắc Đào nằm sau lưng Bạch Liễu vô tội giải thích: “Tôi muốn nói phía sau cậu có người.”

Bạch Liễu chậm rãi thở ra một hơi bực bội trong lồng nguc, vươn tay nắm lấy tay Rudy, bị anh ta kéo ra khỏi giường.

Alex kế bên đang thu dọn thi thể và đống hỗn độn trên giường liếc nhìn hai người bọn họ, ánh mắt quét qua bộ quần áo của Bạch Liễu, ra hiệu cho Rudy.

“Không sao đâu Alex.” Rudy vẫn đang cười, anh ta dựa eo vào giường, đường viền cổ áo để hở, khóe mắt và lông mày có khí chất mềm mại lười biếng làm cho anh ta trông rất thân thiện, “Tuy rằng bọn họ không mặc đồng phục doanh trại chúng ta nhưng họ không phải là kẻ thù.”

Rudy trao cho Bạch Liễu một cái nhìn tán tỉnh: “Nếu không thì lúc em c0i quần ch1ch anh thì họ đã rút súng ra bắn chết chúng ta rồi, chứ không nằm dưới gầm giường thảo luận đời sống t1nh dục đâu.”

Bạch Liễu: “…”

Rốt cuộc bọn họ đã nghe được hắn và Hắc Đào nói đến đâu chứ …

Khuôn mặt của Alex nháy mắt đỏ bừng, cậu ta lớn tiếng cắt ngang: “Rudy—!!”

Rudy cảm thấy buồn cười, giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi, anh sai rồi.”

Hắc Đào chui ra từ gầm giường ngoan ngoãn đứng dựa vào Bạch Liễu, vừa thấy Alex đỏ mặt thì liền cúi xuống thì thào vào tai Bạch Liễu, hí hửng cứ như vừa khám phá ra chuyện gì lạ: “Bạch Liễu, người này cũng đỏ giống như cậu nè.”

Bạch Liễu: “…”

Rudy tham gia quân đội đã nhiều năm, là một người dày dạn kinh nghiệm, nhìn tình huống thế này anh cũng phán đoán được ít nhiều, vì vậy anh mỉm cười nhìn Bạch Liễu và Hắc Đào: “Các cậu là những người trẻ tuổi trong thị trấn lén lại đây xem chiến tranh à?”

Cách biên giới vài chục cây số là nơi đóng quân của quân đội, thị trấn biên giới này rất hẻo lánh, kinh tế chưa phát triển, sự xuất hiện của quân đội và các binh lính kéo theo sự phát triển hàng loạt phương tiện giải trí như cửa hàng thuốc lá, quán nhậu, khách sạn, nhà thổ.

Đó là những nơi đem lại hạnh phúc cho những người lính có cuộc sống bấp bênh sống nay chết mai trên chiến trường —— ví dụ như gã Tom ở căn lều bên cạnh.

Trong mắt những cư dân bản xứ của thị trấn, những người lính này, bao gồm cả một số sĩ quan áo mũ chỉnh tề, là những kẻ quý tộc —— họ đến và đi trong khói thuốc súng, tiêu tiền cho thuốc lá và rượu ngon, và ngủ với các cô gái xinh đẹp nhất trong thị trấn.

Đó cũng là một loại quảng cáo để trưng binh
tốt nhất.

Nhiều thanh niên trong thị trấn khao khát được gia nhập quân đội, bắt đầu lẻn đến tiền tuyến để tìm hiểu tình hình.

Đây không phải là lần đầu tiên Rudy gặp những người trẻ tuổi như vậy, anh ta nhìn Bạch Liễu và Hắc Đào: “Bây giờ các cậu đã biết chiến tranh là như thế nào rồi đó, còn muốn gia nhập không?”

Khoảnh khắc Bạch Liễu vừa mở iệng, giao diện hệ thống của hắn và Hắc Đào hiện lên.

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện chính —— giúp NPC Alex thắng trận. 】

【Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Hắc Đào đã kích hoạt nhiệm vụ cốt truyện chính —— giúp NPC Alex thắng trận. 】

Bạch Liễu liếc Hắc Đào, hắn mỉm cười trả lời Rudy: “Có chứ.”

Rudy thở dài bất lực: “Tôi hiểu tại sao các cậu muốn tham gia, nhưng các cậu còn nhiều con đường tốt đẹp hơn —— các cậu vẫn còn trẻ như vậy, không cần thiết phải đánh cuộc với mạng sống của mình.”

Anh ta chân thành nhìn Bạch Liễu, thuyết phục Bạch Liễu, “Tôi tham gia cuộc chiến là vì không có lối thoát nào tốt hơn —— cha mẹ và gia đình tôi không thể chấp nhận tôi ——”

Rudy cười chỉ vào mình: “Cho dù là xu hướng tính dục hay học hành quá kém cũng vậy, bọn họ là một gia đình thượng lưu rất giàu có, còn tôi thì sống quá tự do như những người thuộc tầng lớp thấp, bọn họ thậm chí còn không quan tâm tôi có thuộc trong dòng tộc hay không, bắt tôi nhập ngũ để rèn luyện bản thân.”

“Bọn họ hy vọng chiến tranh sẽ rửa tội cho tôi và khiến tôi trở thành một người đàn ông quý tộc thực sự.”

Alex lặng lẽ ngồi bên cạnh Rudy, nắm lấy tay anh, Rudy nắm lại, anh ta vẫn nở nụ cười trên môi, không hề miễn cưỡng: “—— nhưng rõ ràng là định nghĩa đàn ông của tôi và họ khác nhau hoàn toàn.”

Anh ta nháy mắt với Bạch Liễu: “Bọn họ không nghĩ đàn ông nên có điểm G, nhưng tôi nghĩ nếu có thì sung sướng thoải mái biết bao nhiêu.”

Bạch Liễu: “…”

Anh rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu vậy!!

Alex cúi đầu, cậu nghiến răng nghiến lợi trách móc: “Rudy!!”

“Khi chiến tranh kết thúc, họ sẽ cho tôi rất nhiều tiền, lúc đó tôi sẽ có cuộc sống tốt đẹp.”

Rudy quay đầu nhìn Alex: “Đây là tình yêu của tôi, Alex, cậu ấy vốn là sinh viên y khoa muốn tiếp tục học chuyên sâu, nhưng tuyển sinh nghiên cứu viên tại các trường đại học cao cấp trong hai năm qua đều yêu cầu nhân viên y tế cao cấp, cũng chính là những quý tộc viết thư giới thiệu.”

“Gia đình của Alex là một thường dân. Cậu ấy không thể nhận được thư giới thiệu này từ quý tộc, nhưng cậu ấy có một mục tiêu cao quý về y học, vì vậy cậu ấy đã tham gia quân đội.”

Rudy quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Bởi vì sau khi nhập ngũ, nếu cậu ấy lập được một số công trạng nhất định với tư cách là một quân nhân, thì chính phủ sẽ khen tặng phần thưởng cơ hội vào bất kỳ trường đại học cao cấp nào để tiếp tục học.”

“Cậu thấy đấy.” Rudy dịu dàng nhìn Bạch Liễu, “Tất cả chúng tôi đều biết lý do tại sao mình đứng trên chiến trường, chúng tôi không ở đây vì cuộc chiến và những quảng cáo trưng binh phóng đại đó, còn các cậu thì sao?”

Bạch Liễu nhìn thẳng vào mắt Rudy: “Chúng tôi cũng biết ——  chúng tôi ở đây vì muốn kết thúc chiến tranh.”

“Nếu chiến tranh không kết thúc, nó sẽ sớm lan tới thị trấn phía sau.”

Bạch Liễu đã dựng lên một nhân vật có tính cách phù hợp với những tưởng tượng của Rudy về họ và thái độ của Rudy đối với chiến tranh, khiến NPC này rất thích hắn ——  một thanh niên có tính giác ngộ cao ở thị trấn nhỏ yêu hòa bình và quê hương.

Quả nhiên, Rudy không phản kháng đối với loại nhân vật này, hai mắt ngẩn ra, ánh mắt nhìn Bạch Liễu sáng ngời ánh nước, anh ta thì thào nói: “… Cậu nói rất đúng, cậu thật là một cậu bé ngoan.”

Alex vẫn cảnh giác với Bạch Liễu và Hắc Đào, cậu ta ngồi cạnh Rudy, trên tay cầm một khẩu súng, vẻ mặt không thân thiện cho lắm, nhưng cậu ta tôn trọng hành động của Rudy, khi Rudy mở miệng thuyết phục, cậu ta im lặng chờ đợi.

Nhưng khi Rudy bảo Bạch Liễu 【 cậu thật là một cậu bé ngoan】, Alex vẫn luôn im lặng quét mắt về Bạch Liễu ——  trước đây khi Rudy nói như thế với cậu ta, hai người họ đã trở thành người yêu.

Câu này ngay lập tức tăng gấp đôi cảnh giác của Alex đối với Bạch Liễu, cậu ta giơ súng lên nói, “Rudy nghĩ rằng các người vô hại, nhưng tôi thì không.”

Rudy đè khẩu súng của Alex xuống: “Hah, cậu ấy là một cậu bé ngoan, chúng ta nên thân thiện với nhau một chút.”

Alex bị Rudy cản lại thì tức giận thật rồi, cậu nạp đạn, nhìn chằm chằm Bạch Liễu, trầm giọng nói: “Bé ngoan? Trong lều này chỉ có thể có một bé ngoan thôi.”

【Hệ thống nhắc nhở: NPC chính trong nhiệm vụ ghen tị với người chơi Bạch Liễu, sự yêu thích đang giảm mạnh, sau khi xuống dưới vạch đỏ, người chơi Bạch Liễu sẽ tự động bỏ nhiệm vụ chính liên quan đến NPC! 】

Bạch Liễu: “…”

Diễn hơi quá lố rồi thì phải.

Súng của Alex nhắm vào giữa lông mày Bạch Liễu: “Tốt hơn hết cậu nên thành thật giải thích, dưới gầm giường đã thảo luận cái gì?”

Bạch Liễu cảm nhận được sự thù địch to lớn của Alex đối với mình.

Hắc Đào vẻ mặt chính trực đáp lại lời nói của Alex: “Chúng tôi đang thảo luận về điểm G.”

“Bạch Liễu bảo là cậu ấy không có điểm G, nhưng tôi nghĩ cậu ấy phải có chứ. Tôi đang bắt chước quá trình của anh để tìm điểm G của cậu ấy, nhưng cậu ấy không cho tôi biết vị trí của nó, trước khi chui từ gầm giường ra tôi còn chưa tìm được điểm G của Bạch Liễu nữa.”

Bạch Liễu: “…”

Alex: “……”

Rudy: “…”

Alex mặt ửng hồng đặt súng xuống, gãi đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Liễu và Hắc Đào đang đứng cạnh nhau như nhìn thấy đồng loại, không thể tưởng tượng nói: “… … Chúa ơi, hai người cũng là một đôi sao?! “

“Các cậu cũng tới lều nhỏ này ——” Rudy ái muội kéo dài âm cuối, dùng hai ngón tay ra hiệu, “yêu đương vụng trộm à? Lá gan các cậu cũng lớn thật đấy!”

“Xem ra chúng tôi đã quấy rầy các cậu thì phải, các cậu đến trước chúng tôi mà.”

Rudy hoài nghi liếc nhìn eo Bạch Liễu: “Nhưng hình như các cậu chưa đi vào phần chính à?”

【Hệ thống nhắc nhở: Sự yêu thích của Alex đã tăng lên đáng kể, người chơi Bạch Liễu đã được đưa vào cốt truyện chính một lần nữa. 】

【Hệ thống nhắc nhở: Sự yêu thích của Rudy đã tăng lên. 】

Bạch Liễu đang muốn giải thích thì lập tức ngậm miệng lại, hắn nhịn không được lắc lư khẩu súng trên tay, liếc nhẹ Hắc Đào, trên mặt nở nụ cười như gió xuân: “Ừm, tôi với anh ấy là một đôi.”

Hắc Đào cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ từ Bạch Liễu bối rối: “?”

Y lại chọn sai đáp án nữa rồi à?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện