Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 280


trước sau

Bạch Liễu theo bản năng muốn đẩy Hắc Đào ra xa, nhưng vừa liếc thấy Rudy đang nhìn bọn họ cười ha hả và Alex xấu hổ quay mặt đi, hắn lập tức tỉnh táo lại.

Hắn cúi đầu xuống như thể ngại ngùng, nghiêng mặt thoát khỏi đôi môi Hắc Đào, gục đầu vào xương quai xanh, vùi đầu vào lòng nguc của y.

Bạch Liễu hơi thở gấp gáp, ngón tay co lại thành nắm đấm, thế nhưng khi mở miệng giọng nói lại rất bình tĩnh.

“… Lần sau muốn hôn thì phải nói trước với tôi.”

Hắc Đào đặt tay lên vai Bạch Liễu, y ừ nhẹ một tiếng, sau đó phảng phất nhận ra cảm xúc của Bạch Liễu mới muộn màng nói, “Lần này tôi cũng phải hỏi cậu trước phải không?”

“Thực xin lỗi.” Y thành thật xin lỗi, “Cậu sắp tức giận sao?”

Bạch Liễu đột nhiên cười phá lên, hắn ngẩng đầu nhìn Hắc Đào, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt y.

Khí tức nóng bỏng vương vấn trong đôi mắt đen láy, sáng ngời nhưng không thể nhìn rõ, trong đôi mắt đó rõ ràng có ẩn giấu một bản thân khác của y, cũng ẩn giấu một người mà Bạch Liễu đang mong nhớ.

Bạch Liễu tựa đầu vào lòng Hắc Đào, hắn vẫn ngửi thấy mùi máu tanh phảng phất đâu đây.

Hắn vừa mới bắn Hắc Đào, lại còn đào tim của y.

Cảm xúc dâng trào lại chậm rãi hạ nhiệt.

Bạch Liễu nhắm mắt lại, từ từ thở ra, trên mặt vẫn mang theo nụ cười phóng khoáng: “Điểm này của anh vẫn chẳng thay đổi gì, làm xong rồi lại nói xin lỗi.”

Khi Tạ Tháp ở bên hắn, lời y nói nhiều nhất là xin lỗi.

Người này có ý thức sinh tồn rất cao, lần nào cũng đều tinh ý phát hiện ra điềm báo về sự tức giận của Bạch Liễu, sau đó kịp thời xin lỗi ——

—— Nhưng lần sau lại vẫn tái phạm.

“Lần này thì bỏ qua.” Bạch Liễu thoát khỏi vòng tay của Hắc Đào, mỉm cười gật đầu chào Rudy và Alex, liếc nhìn Hắc Đào bên cạnh cười hiền hậu, “Nhưng tôi hy vọng không có lần sau.”

Hắc Đào: “…”

Cảm thấy mình lại làm sai.

Cả hai theo Rudy đến trại căn cứ ở phía sau, giữa chặn đường bọn họ phải bắt một chuyến xe lửa.

Đây là một tuyến đường sắt rất kỳ lạ, chỉ có vài chục dặm, cũng chỉ có thể đi qua lại giữa tiền tuyến và thị trấn phía sau.

Lúc ngồi trong xe, Rudy bất đắc dĩ giải thích với hai người Bạch Liễu: “Thật kỳ lạ phải không? Ít người xây dựng đường sắt kiểu này lắm, nhưng vì cuộc chiến ở địa phương đã kéo dài đến một năm rưỡi mà vẫn chưa xong, sau này, để thuận tiện cho việc vận chuyển binh lính và vật liệu, vì thế bọn họ đã xây dựng tuyến đường sắt kỳ lạ như vậy đấy.”

Bạch Liễu thu hồi ánh mắt từ khu rừng rậm bên ngoài ô cửa kính —— xây dựng một tuyến đường sắt ở một khu vực ẩm ướt như  thế này cũng không dễ dàng gì.

Phải tốn nhiều công sức để xây dựng một phòng tuyến như vậy, điều đó cho thấy người chỉ huy trận chiến này có rất nhiều kế hoạch.

Bạch Liễu nhìn Rudy: “Tại sao lại mắc kẹt ở đây một năm rưỡi?”

Rudy thở dài thườn thượt: “Bởi vì hơn 20 km ở phía trước có một địa điểm chiến lược vô cùng quan trọng —— Hồ Pluto.”

Bạch Liễu nhướng mày: “Pluto, Diêm Vương trong thần thoại La Mã? Tại sao lại hồ nước lại có tên này?”

Rudy giải thích: “Nơi này có lượng mưa nhiều vào mùa hè, lượng mưa trung bình hàng năm có thể lên tới hàng chục nghìn mm vào lúc cao điểm.”

“Vào mùa hè, hồ ở điểm thấp nhất toàn khu vực sẽ dâng cao nhanh chóng do lượng mưa nhiều, gây lũ quét. Hàng năm, rất nhiều cư dân sống trong vùng lân cận bị chết đuối, vì vậy người dân nơi đây gọi hồ này là 【Tử Thần phẫn nộ mùa hè】, đặt tên cho nó là Pluto.

“Không chỉ vậy.” Alex nghiêm nghị nói thêm, “Một khi mực nước của Pluto dâng lên, nước hồ sẽ tràn ra lấp đầy những con sông xung quanh và tự động tạo thành một mạng lưới những dòng sông chằng chịt lấy Pluto là trung tâm, bao bọc lấy khu rừng mưa nhiệt đới rậm rạp này.”

Rudy hít một hơi dài: “Trong khu rừng nhiệt đới khó xây dựng các kênh giao thông này, con sông chính là đường đi tự nhiên. Một khi ai chiếm được Pluto trước mùa mưa, sử dụng các con sông và tàu để vận chuyển vật tư, vũ khí và binh lính xung quanh khu vực này với số lượng lớn thì sẽ có lợi thế chiến tranh mạnh mẽ.”

Bạch Liễu hiểu ra: “Tức là ai chiếm được Pluto trước mùa mưa thì có khả năng thắng trận.”

“Nhưng nếu là như vậy, các anh đã ở đây một năm rưỡi, cũng đã trải qua ít nhất hai mùa mưa.” Bạch Liễu trầm ngâm hỏi: “Hai mùa mưa này, các anh vẫn không phân thắng bại sao?”

Rudy lắc đầu cười gượng gạo: “Năm trước chúng tôi đã chiếm được Pluto rồi, nhưng mùa mưa đó lượng mưa không nhiều lắm, phạm vi vận chuyển do con sông hình thành cũng khá hẹp.”

“Trong mùa mưa đó, chúng tôi đã đánh mất lợi thế chiến trường của mình và để đối thủ chiếm lấy Pluto, thế nên để đề phòng trường hợp xấu nhất, phe chúng tôi mở rộng nghĩa vụ năm đó.”

Rudy nhìn Alex bằng ánh mắt phức tạp: “… Lúc đó Alex đã đến tiền tuyến.”

Alex gật đầu, vẻ mặt ảm đạm: “Mùa mưa năm ngoái quân địch chiếm đóng Pluto, lượng mưa cũng đáng kể … Bọn họ vẫn có lợi thế chiến trường cho đến năm nay, chúng tôi thì đang mất dần vị trí, chỉ cố kháng cự mà thôi, mỗi ngày nhặt xác trên chiến trường càng lúc càng nhiều … “

“Cấp trên tiếp tục tăng cường hiệp lực lấp tiền tuyến, không cho chúng tôi thua, nhất định phải thắng…”

Rudy vỗ vai Alex thở dài, “Loại chuyện này chưa bao giờ đến lượt chúng tôi quyết định.”

Anh ta cười khổ: “Trên chiến trường, điều duy nhất chúng tôi có thể làm là chết.”

Alex cúi đầu, trầm giọng nói: “Đôi khi tôi cảm thấy, nếu chúng ta thua có thể làm chiến tranh kết thúc thì tốt rồi…”

Vẻ mặt Rudy sững lại, anh ta nhìn trái nhìn phải, miễn cưỡng vỗ nhẹ vào đầu Alex: “Trên tàu đừng nói những điều như vậy, nếu nghe thấy sẽ bị xử phạt.”

Alex vẫn cúi gằm mặt, hai bàn tay trên đầu gối nắm chặt không nói nên lời.

Rudy gắt gao ôm lấy vai, chống cằm vào đầu Alex, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, chiến tranh nhất định sẽ kết thúc sau mùa mưa này.”

Alex lặng lẽ siết chặt tay Rudy.

“Chiến tranh chắc chắn sẽ kết thúc sau mùa mưa này. Tại sao anh lại nói như vậy?” Bạch Liễu ngước mắt lên nhìn Rudy.

Rudy im lặng một lúc: “Ngày mai đến lúc nhập ngũ thì cậu sẽ hiểu.”

Nói xong câu đó, Rudy thất thần nhìn ra khỏi tàu, siết chặt vòng tay quanh Alex, đôi mắt phản chiếu bóng cây xanh đang đung đưa và ngọn lửa chiến tranh.

“… Ở quê tôi có câu tục ngữ rằng, thời gian bên nhau với người yêu còn quý hơn vàng.” Rudy lẩm bẩm tự nói.

Anh ta mỉm cười quay đầu nhìn Bạch Liễu và Hắc Đào, ngọn lửa chiến tranh và cây cối xanh tươi trong mắt nhạt nhòa, chỉ còn lại một tia sáng ẩm ướt chuyển động giống như một bức ảnh cũ, nụ cười trên mặt là một loại ghen tị và niềm hạnh phúc tự hào không thể che giấu.

Rudy cười đắc ý: “Bốn người chúng ta ở cùng nhau thế này đây, chẳng phải chúng ta là những người giàu nhất thế giới sao?”

Nhóm người Bạch Liễu nhảy xuống tàu lửa, nhìn thấy dòng người chen chúc xô đẩy nhau để đăng ký nhập ngũ.

Có người cầm một cái loa to đứng trên khán đài hét to ầm ĩ, một số người thì giơ những tấm áp phích trưng binh lên phân phát khắp nơi, còn có những người khác đang quỳ rạp trên mặt đất điền vào bản đăng ký bị dẫm nhăn nhúm, trong tay cầm một cây bút bi bẩn thỉu không biết nhặt được từ đâu.

Toàn cảnh hỗn loạn như một nồi cháo heo.

“Xem ra hôm nay có rất nhiều tân binh đến đăng ký.” Rudy tấm tắc nhận xét, “Muốn lấy hai phiếu đăng ký hơi bị khó đấy.”

“Đã đến lúc chúng ta thể hiện tình hữu nghị của chủ nhà rồi.” Rudy nắm lấy tay Alex còn chưa kịp phản ứng, vui vẻ huýt sáo rồi lao vào đám đông, “Tôi sẽ giúp hai cậu lấy phiếu đăng ký!”

Mười phút sau, Alex chen lấn đến nỗi khuôn mặt biến dạng đến méo xẹo, ngồi dưới đất thở hổn hển với đôi mắt đờ đẫn, Rudy thì hào hứng vẫy tờ đăng ký: “Lấy được rồi!”

Rudy lấy từ trong túi ra hai cây bút, đặt tờ đăng ký trước mặt Bạch Liễu và Hắc Đào, cười tủm tỉm hướng dẫn bọn họ đăng ký.

Bạch Liễu vừa nhận được mẫu đăng ký thì đã nhận thấy có gì đó không ổn ——  có một địa điểm đã được đánh dấu thập từ trước.

Rõ ràng là ai đã đánh dấu vào rồi.

Bạch Liễu nhìn Rudy, dùng bút chỉ vào dấu thập kia: “Cái này là sao? Tôi không chọn được sao?”

Nụ cười trên mặt Rudy giảm đi một chút: “Cái này… Lựa chọn này là cậu có đồng ý tham gia biệt kích hay không.”

“Biệt kích?” Giọng khó hiểu của Alex vang lên từ phía sau Rudy. “Gần đây có tuyển đội biệt kích à? Sao em không nhận được thông báo?”

Người cầm loa trên khán đài đột ngột lên tiếng: “Mọi người, các tướng quân của chúng ta đã tập kết hàng nghìn khẩu pháo hạng nặng đến thị trấn nhỏ này, cũng sẽ tiếp tục đưa ra tiền tuyến trong ngày hôm nay.”

Người đàn ông cảm xúc dâng trào, nước miếng bay tứ tung, tay thì vung vẫy điên cuồng:

“Tin rằng tất cả chúng ta đều biết, nếu chúng ta thua trong mùa mưa này, thì chúng ta sẽ bị chôn vùi trong tay Tử Thần Plato! Trận mưa lớn trong hai ngày qua đã cho thấy khả năng địch sẽ có lợi thế rất lớn trong mùa mưa bão này.”

Đám đông ồn ào bên dưới im bặt, tất cả mọi người đều quay lại nhìn người đàn ông đang đứng trên khán đài.

Anh ta buồn bã nói tiếp: “Chẳng lẽ chúng ta phải thua cuộc chiến này, nhường lại vinh quang và mảnh đất tự do thuộc về chúng ta cho những kẻ nô lệ không biết xấu hổ và không biết thỏa mãn ở phía bên kia hồ hay sao?!”

“Chúng ta đã cho bọn họ quyền lợi chưa đủ nhiều hay sao?!”

“Chúng ta vốn đã cho bọn người nghèo nàn lạc hậu đó công ăn việc làm, mỗi ngày đều trả lương và ba bữa ăn miễn phí, thế mà bọn họ còn đòi hỏi phải có tài sản riêng, yêu cầu đổi sức lao động lấy đất đai, còn muốn trở thành những người thuộc tầng lớp cao như chúng ta!”

“Đám người đó dựa vào chúng ta mới có cơm ăn, vậy mà dám nói những mảnh đất trù phú phát triển của chúng ta vốn thuộc về bọn họ, còn muốn chúng ta trả lại cho bọn họ!”

“Bọn khốn nạn đó!!” Người đàn ông quát to một tiếng, vẻ mặt đầy tức giận, “Lũ láo lếu, lúc chúng ta mới bắt đầu giúp bọn họ phát triển, tại sao bọn họ không lên tiếng đuổi chúng ta đi chứ?”

“Chờ sau khi chúng ta ký kết thỏa thuận, được sự đồng ý của họ để sở hữu mảnh đất và làm cho nó phát triển sung túc giàu có, thì bọn khốn tham lam đó lại lấy quyền làm chủ muốn tống cổ chúng ta đi!”

Rudy trầm giọng giải thích với Bạch Liễu: “Khu rừng nhiệt đới này có rất nhiều gỗ, khoáng sản và nguồn nước, nhưng cư dân sống ở đó rất nghèo, vì vậy các quan chức tìm thấy khu đất này đã ký thỏa thuận với những cư dân bản địa, dùng một trăm năm cung cấp cho bọn họ công ăn việc làm, tài sản, nuôi sống họ hàng ngày đổi lấy toàn quyền sở hữu đất đai.”

Bạch Liễu vi diệu khựng lại.

Hắn cứ tưởng việc mình làm đã xấu xa lắm rồi, không ngờ rằng có một thứ còn xấu xa hơn ——  dùng đất có sẵn của người khác để đổi lấy sức lao động rẻ mạt.

Đây không còn là một vốn bốn lời nữa, mà là siêu lợi nhuận không cần bỏ vốn.

Rudy thở dài: “Cậu cũng nhận ra rồi đó, đó là một tấm séc khống, nhưng lúc đầu người dân bản xứ không nhận ra điều đó, vả lại họ thực sự quá nghèo đói, vì vậy tất cả đều đồng ý.”

“Sau đó, đám quan chức đã xây dựng rất nhiều các nhà máy ở đây, thu được rất nhiều của cải dựa vào đất đai và sức lao động của
những người dân này, nhưng nhà máy trả tiền công cho cư dân càng ngày càng thấp, thời gian làm việc thì lại dài hơn, bọn họ không quan tâm đến dân bản địa nữa, thậm chí còn xem họ như nô lệ để chà đạp lăng nhục chế giễu, vì vậy tranh chấp đã nổ ra.”

“Trong một lần cãi vã, một cư dân bản địa đã gi3t ch3t giám đốc nhà máy. Để trả thù, bạn bè và người thân của giám đốc nhà máy đã giam giữ tất cả những người bản địa có tham gia cuộc cãi vã trong một nhà máy bỏ hoang và thiêu chết họ.”

Rudy im lặng hồi lâu: “Một tuần sau, chiến tranh bùng nổ.”

Vào thời điểm đó, không ai nghĩ rằng chiến tranh lại kéo dài lâu như vậy —— Dân bản địa rất hiểu biết về địa hình địa phương, ngoài ra nhiều tổ chức quốc tế cũng hỗ trợ họ, nói rằng đây là một cuộc chiến tranh giải phóng thực sự, rất nhiều tình nguyện viên từ các nước khác cũng đã tham gia.

Rudy cười não nề: “Haizz, nói ra sợ cậu không tin, vốn dĩ tôi muốn trở thành quân tình nguyện của bọn họ, nhưng chưa kịp đăng ký thì gia đình tôi đã đưa tôi đến đây trước rồi.”

Bạch Liễu nhìn người đứng trên khán đài vẫn đang hùng hồn quảng cáo: “Chuyện này có phiên bản khác không? Tôi đọc trong quảng cáo trưng binh thì nguyên nhân cuộc chiến không phải thế này.”

“Ừ.” Rudy thán phục nhìn Bạch Liễu, “Các quan chức trong nước truyền bá phiên bản là họ đã giúp cư dân ở đây thoát khỏi nghèo đói và đạt được nền văn minh dân chủ tự do một cách vô vụ lợi, thế nhưng đám người bản địa lòng tham không đáy đã tấn công và gi3t ch3t giám đốc nhà máy đã từng có ơn với bọn họ.

Rudy nhìn những tấm áp phích quảng cáo trưng binh rải rác trên mặt đất, thở ra một hơi: “Cậu có biết tình huống phức tạp nhất là gì không? Quảng cáo trưng binh này không nói dối, giám đốc nhà máy kia quả thực vô tội.”

“Đó là một người đàn ông rất tốt.” Rudy hoài niệm, “Mặc dù anh ấy xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng sau khi đến đây, nhìn thấy những cảnh đời này, anh ấy chân thành muốn giúp dân bản địa xây dựng nhà máy của riêng họ, thoát khỏi sự kiểm soát của đám 【 người thượng đẳng】. “

“Anh ấy đã kết thân với những người bản xứ này, dùng hết tài sản của cải để giúp đỡ họ, cho dù bị gia đình và bạn bè phản đối.”

“Nhưng một số người bản xứ không tin anh ta, cảm thấy anh ta chỉ dùng sự đạo đức giả để dễ dàng áp bức bọn họ, vì vậy trong lần tranh chấp đó, người này đã bị một người bản địa vẫn luôn phẫn uất và nghi ngờ anh ta bắn chết.”

“Trong nước tuyên truyền sự kiện này rộng rãi, rất nhiều người chọn lựa ra chiến trường vì anh ấy —— họ cảm thấy tức giận và phẫn nộ, cảm thấy một người tốt như vậy không nên chết như thế này, bao gồm cả Alex.”

“Tấm lòng của bọn họ rất cao cả, chỉ là có chút ngây thơ, họ nghĩ rằng họ đến đây chỉ vì một câu xin lỗi, nhưng chiến tranh tàn khốc hơn nhiều so với họ nghĩ.”

Rudy nói tới đây thì im lặng.

Bạch Liễu liếc anh ta một cái: “Anh biết người giám đốc nhà máy đó đúng không?”

“Tôi có thể nói cho cậu biết, nhưng đây là bí mật giữa hai chúng ta, cậu không được để Alex biết đấy, em ấy sẽ ghen.” Rudy nháy một mắt, nở nụ cười nhưng không che giấu được nỗi buồn, “Anh ấy là mối tình đầu của tôi.”

“Tôi thật may mắn, cả hai người bạn trai đều rất tốt.”

Người đứng trên khán đài hét lớn, át cả tiếng của Rudy: “Để kết thúc cuộc chiến kéo dài một năm rưỡi này và trừng trị bọn giặc tham lam kém cỏi đó trước khi mùa mưa đến, hai ngày sau chúng tôi sẽ tiến đánh bất ngờ, vì vậy chúng tôi đang tuyển chọn những cựu binh ưu tú nhất, để thành lập một đội biệt kích tinh nhuệ.”

“Hai ngày sau, họ sẽ đảm nhận nhiệm vụ xung phong tấn công pháo kích nguy hiểm nhất. Chúng ta hãy hoan nghênh những người lính dũng cảm trong đội biệt kích này!”

Anh ta lấy ra một danh sách dài, mỗi khi đọc lên một cái tên, đám binh lính phía dưới lại hò reo ầm ĩ.

Rudy nhìn danh sách, yên lặng chờ đợi.

Alex lờ mờ nhận ra điều gì đó, cậu ta quay đầu nhìn Rudy đầy hoài nghi, rồi quay ngoắt lại nhìn trừng trừng vào danh sách.

” Rudy · Davis!”

Alex vô thức nắm lấy cánh tay của Rudy, đôi mắt cậu đỏ hoe, cổ họng khô khốc không nói được lời nào.

Rudy bật cười, gỡ từng ngón tay cậu ta ra, thì thầm vào tai Alex 【 chiến tranh sắp kết thúc rồi, cưng à 】, sau đó, trong tiếng la hét chói tai và tiếng huýt sáo, Rudy vượt qua dòng người hối hả tiến lên khán đài dành cho đội biệt kích.

Alex không chút nghĩ ngợi đuổi theo Rudy, nhưng đám đông cổ vũ đã ngăn cản tầm mắt cậu ta lại, một bước cũng không nhúc nhích được.

Người đứng trên khán đài vỗ tay tán thưởng, nhiệt liệt nói: “Tiếp theo, chúng ta cùng hoan nghênh tướng quân đến tuyên dương những người dũng cảm này!”

Một người đàn ông trung niên trang nghiêm trong bộ đồng phục cổ đứng bước lên bục cao, nở nụ cười hiền hậu.

Ông ta vinh danh từng người lính ——  dùng một huy chương trị giá chưa đến năm xu treo lên cổ những người sắp chết vì ông ta.

Sau khi đeo xong, vị tướng quay đầu lại, nghiêm trang nói: “Xin hãy nhớ kỹ khuôn mặt của họ, nếu họ chết, họ đã chết vì điều chính đáng nhất trên thế giới này, họ xứng đáng là một tử sĩ cho cả nhân loại.”

“Chính tôi đã kêu gọi trận đột kích này, tôi cũng biết rằng nó sẽ để lại hậu quả rất đau đớn, nhưng chúng ta phải trừng trị nghiêm khắc những kẻ hạ đẳng đó… “

Alex nghiến răng nghiến lợi nhìn tướng quân: “Lão ta phát động trận đột kích này là bởi vì quân công thôi.”

Bạch Liễu nhìn sang dò hỏi.

Alex hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích cho Bạch Liễu: “Lão tướng này xuất thân từ dân thường, nhờ vào việc kết hôn với con gái của một quan chức cấp cao mới được thăng cấp lên quản lý quân sự chính trị, vẫn luôn bị đám người tự xưng là tầng lớp thượng lưu cao quý khinh thường, lão phải bắt buộc tạo ra những cuộc chiến liên miên để tạo dựng vị thế của mình.”

“Nhưng tôi nghĩ lão ấy am hiểu chính trị hơn là chiến tranh.”

Alex ngước nhìn Rudy trên bục cao, thở hồng hộc.

“Phát động cuộc đột kích vào thời điểm này chỉ để có một bản báo cáo đẹp đẽ sau thất bại mà thôi, dù gì trước khi thua còn gây thương vong cho kẻ thù, còn có thể lợi dụng sự hy sinh bi thảm của những cựu chiến binh để quảng cáo thu hút thêm nhiều người nhập ngũ.”

Alex đỏ hoe mắt: “Bọn họ đã đánh lừa rất nhiều người bằng thủ đoạn này.”

Vị tướng trên khán đài tiếp tục nói:

“Họ là đội biệt kích đầu tiên đảm nhận nhiệm vụ quan trọng nhất, chỉ những binh lính tinh nhuệ nhất mới được vào …”

Bên dưới có người giơ tay hỏi: “Tân binh không được vào sao?”

Tướng quân cười: “Không, nhưng sự nhiệt tình của cậu rất đáng được biểu dương, có thể vào đội biệt kích thứ hai, thứ ba, chịu trách nhiệm kết thúc  —— muốn vào đội biệt kích thứ nhất cần phải có tư chất rất cao.”

Có người giơ cánh tay lên, giọng nói không lớn, nhưng kiên định và ấn tượng: “Tôi nghĩ tôi có tư chất như vậy.”

Mọi con mắt đều tập trung vào người phát ra tiếng nói.

Người đàn ông này rất cao, thậm chí còn cao hơn cả một cái đầu so với những binh linh đã được tuyển chọn nhập ngũ, gã giơ một tay lên ra hiệu, tay còn lại cầm một khẩu súng bạc ổ quay thoạt nhìn rất giá trị.

Đường Nhị Đả bất đắc dĩ giơ tay lên, gã vừa nhận được lệnh của Bạch Liễu, bảo gã phải tham gia đội biệt kích đầu tiên.

Bạch Liễu từ xa mỉm cười với gã, giơ tay làm động tác “Cố lên, tôi tin là anh làm được!”

Đường Nhị Đả: “…”

Vị tướng quân thấy có tân binh khiêu khích mình thì có vẻ không hài lòng, giọng nói và nét mặt trở nên âm trầm: ““—— chiến tranh không phải là trò chơi bắn súng quý tộc, cậu muốn gia nhập đội biệt kích thì phải trải qua rất nhiều huấn luyện, ít nhất là phải thành thạo các kỹ năng bắn súng có độ chính xác cao.”

Ông ta liếc nhìn khẩu súng lục ổ quay  trên tay Đường Nhị Đả với vẻ khinh thường và không hài lòng —— chỉ có đám con cái của những gia đình nhàn rỗi và giàu có mới mang loại vũ khí này ra chiến trường.

“Cậu cầm súng như vậy…” Vị tướng này chế nhạo mỉa mai, ông ta lúc lắc chiếc huy chương trên tay, “Chàng trai trẻ, tôi hiểu sự khao khát vinh dự của cậu, nhưng tôi nghĩ thể loại trò chơi cưỡi ngựa bắn trúng mục tiêu cố định cách đó mười cm thì hợp với cậu hơn đó …”

Đường Nhị Đả nạp đạn vào súng, kéo kính đen trên đầu xuống, sau đó lạnh lùng bắn vào hướng lão tướng quân, “đùng” một tiếng, chiếc huy chương trong tay ông ta bị thủng một lỗ lớn

Vị tướng quân trên khán đài đơ người ra, mãi một lúc lâu sau mới run rẩy buông lỏng chiếc huy chương bị bắn thủng.

Chiếc huy chương rơi xuống đất, tất cả mọi người xung quanh đều kinh ngạc nhìn người tân binh có kỹ năng bắn súng chuyên nghiệp này.

Đường Nhị Đả nhẹ nhàng bỏ súng xuống: “Bây giờ tôi có đủ tư cách tham gia đội đột kích thứ nhất chưa?”

“Tất nhiên là có!” Rudy trên khán đài huýt sáo ầm ĩ. Anh ta nhướng mày, dùng đôi mắt sáng ngời quét Đường Nhị Đả từ trên xuống dưới, rồi cười lớn, “Bé ngoan, dáng người cậu cũng tuyệt như kỹ năng bắn súng vậy!”

Đường Nhị Đả ngẩn người ra, sau đó bình tĩnh nói cảm ơn, liền nghe thấy hệ thống nhắc nhở:

【Hệ thống nhắc nhở: Sự yêu thích của NPC Rudy trong cốt truyện chính dành cho bạn đã tăng lên. 】

【[Lời nhắc của hệ thống: Sự yêu thích của NPC Alex trong cốt truyện chính dành cho bạn đã giảm mạnh, bạn bị loại khỏi nhiệm vụ chính】

Đường Nhị Đả: “???”

Chuyện gì đã xảy ra??! Tại sao gã lại bị loại khỏi nhiệm vụ chính?!

Đường Nhị Đả bối rối quay đầu nhìn Bạch Liễu trong đám người, chỉ vào chính mình, sau đó lắc đầu tỏ ý không nhận được nhiệm vụ chính.

Ánh mắt Bạch Liễu chậm rãi liếc sang Alex đang nhìn chằm chằm Đường Nhị Đả.

Bất cẩn quá rồi.

Lời tác giả:

NPC Alex bị ứng với từ【 bé ngoan 】, người chơi vui lòng chú ý!

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện