Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 282


trước sau

Bạch Liễu nhìn vào bảng điều khiển hệ thống của mình, sự yêu thích của Alex giảm xuống đã tăng trở lại, hắn biết việc của Đường Nhị Đả đã được giải quyết.

Hiện giờ hắn đang ở trong ký túc xá, vốn là một khách sạn cũ trong thị trấn, căn phòng nhỏ được kê hàng chục chiếc giường dành cho tân binh —— đây đã là căn phòng tốt nhất.

Lúc này những người khác đều đã ra ngoài, chỉ còn lại Hắc Đào ngồi bên cạnh Bạch Liễu và Rudy ngồi đối diện với hắn.

Rudy chống hai tay xuống giường, anh ta chú ý đến ánh mắt của Bạch Liễu đang đánh giá khắp nơi, cười thân thiện: “Không quen đúng không? Ở đây có điều kiện tốt nhất rồi đấy.”

“Bất quá tối nay hai người có thể tận hưởng thế giới hạnh phúc riêng của mình trong căn phòng này.” Rudy nháy mắt, “Nhóm người mới kia sẽ tiệc tùng thâu đêm trong các quán rượu và nhà chứa của thị trấn.”

“Bọn họ không biết liệu có thể sống sót trở lại sau nhiệm vụ đột kích hay không, muốn hưởng thụ khoản lương quân sự đã nhận trước ấy mà.”

Bạch Liễu nhìn Rudy: “Anh cũng đi à?”

Rudy nhún vai: “Tất cả mọi người trong đội biệt kích đều đi. Thường thì Alex không cho phép tôi tham dự bữa tiệc kiểu này, nhưng lần này chắc là một ngoại lệ.”

Anh ta thản nhiên cười: “Dù sao cũng phải ăn một bữa ra trò trước khi chết.”

Bạch Liễu hỏi: “Alex sẽ đi với anh luôn à?”

“Đương nhiên!” Rudy bị người yêu quản chặt thì có vẻ bất đắc dĩ, nhưng nụ cười lại tràn đầy hạnh phúc, “Em ấy không tin tưởng để tôi đi một mình.”

Sau khi biết NPC chính Alex sẽ đi, Bạch Liễu lập tức hỏi: “Chúng tôi có thể đi cùng anh không?”

Rudy kinh ngạc ngẩng đầu, nghiêng người nắm lấy tay Bạch Liễu: “Tất nhiên là có thể rồi! Tôi còn tưởng các cậu không khoái tụ tập kiểu này chứ.”

Hắc Đào đang ngồi bên cạnh chậm rãi dời tầm mắt, đáp xuống bàn tay Rudy đang nắm tay Bạch Liễu, dừng một chút rồi ngoảnh mặt đi, rũ mắt nhìn xuống mũi chân của mình, nghiền nghiền.

Rudy không để ý đến Hắc Đào, hào hứng nói tiếp: “Tôi cũng đã chuẩn bị một tiết mục dành tặng cho Alex tối nay, nếu các cậu cũng đến tham gia thì thật tốt quá!”

Bạch Liễu biết đây có thể là một cốt truyện ẩn, hắn mỉm cười hỏi: “Tôi có thể giúp gì được cho anh không?”

“Chúa ơi, cậu thật sự hiểu ý, Bạch Liễu!” Rudy vừa đau khổ vừa vui mừng, “Tôi đang lo lắng không biết nhờ ai đến giúp đây, đó là một tiết mục lớn, và tôi phải giấu bí mật với Alex, tôi cũng quen vài người nhưng bọn họ to mồm lắm.”

“Nếu cậu và Hắc Đào sẵn sàng giúp đỡ thì quá tốt rồi.”

Bạch Liễu cười nói: “Đương nhiên.”

Rudy hào hứng đứng lên: “Vậy thì tôi đi lấy danh sách ngay, còn rất nhiều thứ phải chuẩn bị.”

Chờ sau khi Rudy rời đi, Bạch Liễu thu lại nụ cười, còn Hắc Đào thì im lặng ngồi một bên, khoảng cách giữa hai người không ít không nhiều vừa đủ 50 cm.

Kể từ khi rời doanh trại, Bạch Liễu vẫn giữ khoảng cách này với Hắc Đào, cũng chẳng buồn nói với y một câu.

Bạch Liễu đã nói chuyện với Alex, nói chuyện với Đường Nhị Đả, nói chuyện rất nhiều với Rudy, còn bắt tay nữa.

Duy nhất chỉ không thèm nói chuyện với Hắc Đào.

“Cậu cố ý không nói chuyện với tôi sao?” Hắc Đào cúi đầu hỏi.

Trong phòng chỉ có y và Bạch Liễu, tuy rằng không nhìn Bạch Liễu, nhưng rõ ràng là đang nói chuyện với hắn.

Bạch Liễu im lặng vài giây, sau đó quay mặt nhìn cánh cửa Rudy vừa rời đi: “Ừ.”

Hắc Đào ngẩng đầu nhìn hắn: “Cậu tức giận vì tôi hôn cậu sao?”

Bạch Liễu bình tĩnh đáp: “Không có.”

Hắc Đào bối rối: “Vậy sao cậu không nói chuyện với tôi?”

Bạch Liễu quay đầu nhìn Hắc Đào, bình tĩnh hỏi lại: “Tôi phải có bổn phận nói chuyện với anh à?”

Hắc Đào khựng lại, xong nói tiếp, “Nhưng chúng ta có mối quan hệ đặc biệt, chúng ta nên nói chuyện nhiều hơn chứ.”

“Đó là làm nhiệm vụ chính ở trước mặt Rudy thôi, còn lại giữa chúng ta chẳng có gì đặc biệt hết.” Bạch Liễu nhướng mắt, “Tôi rất ghét anh, Hắc Đào, tôi đã nói ba lần rồi, lần gần đây nhất là bốn mươi bảy phút trước, anh có cần tôi lặp lại những gì tôi đã nói trước đây không?”

Hắc Đào im lặng một lúc, y lắc lắc cây roi bên tay trái, sau đó nói:

“Đó là chuyện của bốn mươi bảy phút trước rồi, tôi nghĩ rằng cậu không còn ghét tôi nữa.”

Bạch Liễu nhìn sang chỗ khác: “Hắc Đào tiên sinh, trong bốn mươi bảy phút vừa qua có phát sinh chuyện gì làm tôi hết ghét anh không?”

Hắc Đào nhìn hắn: “Tôi giúp cậu xách gói hàng.”

Bạch Liễu lạnh lùng nói: “Đường Nhị Đả cũng giúp tôi xách.”

Hắc Đào nói một cách nghiêm túc: “Lúc tôi giúp cậu, trông cậu vui hơn.”

“Tôi thấy cậu nhìn tôi cười rất nhiều lần.”

Bạch Liễu: “…”

Bạch Liễu bình tĩnh phản bác: “Tôi không có.”

Hắc Đào nghiêm túc lặp lại: “Cậu có, cậu ở phía sau tôi…”

“—— rồi, có được chưa, câm miệng.” Bạch Liễu cắt ngang lời nói của Hắc Đào, hắn hít một hơi thật sâu quay đầu đi chỗ khác, trên mặt không chút cảm xúc, khẽ siết chặt ngón tay vào mép giường, “Không phải cười với anh, cười với Đường Nhị Đả.”

Hắc Đào ngừng lúc lắc roi, y khịt mũi, không nói gì nữa.

“Trước mặt Rudy thì chúng ta yêu nhau, nhưng sau lưng thì không phải, đúng không?” Một lát sau Hắc Đào lại hỏi.

Bạch Liễu hai mắt khép hờ, ậm ừ không quay đầu lại.

Rudy kéo theo một vài cái thùng lớn, nách kẹp một cây gậy dài, miệng thì ngậm một tập giấy ghi chép đã quay trở lại. Đủ thứ đồ cồng kềnh làm anh ta bị kẹt ngay cửa, không thể vào được.

Bạch Liễu đứng lên giúp đỡ, Hắc Đào cũng đỡ lấy một cái thùng.

Rudy mềm nhũn ngã xuống giường, thở hổn hển, “Chúa ơi, làm việc này còn mệt hơn là đánh nhau.”

“Những thứ này là gì?” Bạch Liễu hỏi.

Rudy ngồi dậy, mỉm cười đầy bí ẩn với Bạch Liễu: “Thứ có thể khiến tên nhóc Alex này sẽ mỉm cười với tôi cả ngày.”

“Cậu biết không, khi thích một ai đó, cậu sẽ không thể không mỉm cười với anh ta.” Anh ta nháy mắt với Bạch Liễu, “Giống như cậu đối với Hắc Đào ấy.”

Vẻ mặt Bạch Liễu như đông cứng lại.

Hắc Đào đang kéo thùng chậm rãi đứng thẳng lên, y nhìn chăm chăm Bạch Liễu, tuy rằng không nói gì nhưng Bạch Liễu vẫn có thể đọc được trong ánh mắt trong trẻo của y ý tứ 【 cậu cười với tôi 】.

Bạch Liễu bình tĩnh giải thích: “Không phải, tôi cười với Đường Nhị Đả.”

“Thôi đi!” Rudy xua tay rồi lại nằm xuống “Cậu lừa người khác thì được chứ sao lừa được tôi, ánh mắt và nụ cười của cậu dành cho Hắc Đào giống hệt với tôi và Alex lúc yêu nhau vậy.”

“Thời kỳ cuồng nhiệt của tình yêu tốt đẹp biết bao.” Rudy nằm dài trên giường cảm thán.

Hắc Đào gật gật đầu hết sức đồng ý.

Bạch Liễu chậm rãi nhìn về phía Hắc Đào, Hắc Đào không sợ chết nói: “Cậu chỉ cười với tôi.”

“Cậu không cười với Đường Nhị Đả.” Y còn nhấn mạnh, “Cậu sai rồi.”

Bạch Liễu thản nhiên cười, hắn nhướng mi: “Tôi nói sai thì sao?”

“Lần này tôi cười với anh, nhưng lần sau tôi không cười với anh nữa, tôi vẫn có thể cười với Đường Nhị Đả…” Bạch Liễu cười rất hiền lành, hắn ghé sát tai Hắc Đào thì thầm, “Nếu không có Rudy thì tôi cười với ai cũng được.”

“Chẳng liên quan gì đến anh.”

Nói xong, Bạch Liễu quay người lại sắp xếp nội dung trong danh sách cùng Rudy.

Khí thế ban đầu của Hắc Đào biến mất sạch sẽ, y từ từ ngồi xuống bên giường, cúi đầu sắp xếp những món đồ trong thùng mà Rudy mang về, bộ dáng như đang trầm ngâm suy nghĩ, nhưng cũng có vẻ hụt hẫng hoang mang không hiểu tại sao lại như vậy.

Rudy chú ý tới động tác của Hắc Đào và Bạch Liễu, dùng khuỷu tay chọc vào Bạch Liễu, cười tinh quái: “Hai người đang chơi trò tình thú gì vậy?”

“Không tình thú bằng tiết mục sắp tới của anh và Alex.” Bạch Liễu thản nhiên chuyển đề tài, hắn nhìn lướt qua những thứ cần chuẩn bị trên danh sách, rồi ngẩng đầu nhìn Rudy, “Tình cảm của hai người rất tốt.”

Rudy chống cằm, ánh mắt lộ ra vẻ nhớ nhung, khóe miệng nở nụ cười nhợt nhạt: “Không phải lúc nào cũng tốt, tôi cũng đã từng cãi nhau với em ấy.”

Anh ta lặng lẽ nhớ lại một lúc rồi đột ngột nói: “Alex có vị hôn thê ở quê.”

Bạch Liễu hợp tình hợp ý tỏ ra ngạc nhiên.

“Biểu hiện của cậu là sao đấy?” Rudy nhướng mày, “Tôi không làm mấy chuyện vụng trộm yêu đương đâu. Lúc tôi và Alex yêu nhau, em ấy chưa có vị hôn thê, sau đó cha mẹ em ấy chọn lựa cô gái đó và gửi ảnh cho em ấy, Alex lập tức viết thư từ chối.”

“Nhưng cậu biết không? Tôi nghĩ chắc đầu óc tôi cũng bị chập mạch.”

Rudy cười lơ đãng: “Tôi thậm chí còn muốn ngăn Alex từ chối ngay lúc đó, nhưng thật không công bằng với cô gái nhỏ đó, Alex cũng cảm thấy như vậy.”

Bạch Liễu yên lặng lắng nghe.

“Alex là một sinh viên y khoa rất giỏi, đã lập được rất nhiều thành tích trong suốt những năm học đại học. Em ấy đã phát minh ra một loại thuốc có thể bảo quản cơ thể người sắp chết, kéo dài thời gian trước khi chết và cứu vớt nhiều người sắp chết hơn ——  đó là lý do tại sao em ấy chọn làm binh lính thu dọn ở đây, em ấy muốn xem mình có thể giúp những người lính này hay không.”

Rudy nhớ lại: “Vị hôn thê của Alex là một cô gái ở thị trấn nhỏ rất ngưỡng mộ em ấy, ngay cả khi Alex viết thư bảo rằng em ấy đã có người yêu, cô ấy vẫn quyết định đợi Alex quay lại, trả lời là cho dù anh muốn từ chối tôi thì cũng phải sống sót trở về trực tiếp đối mặt từ chối mới được.”

“—— Tôi không nhận lá thư từ chối tình yêu của một người không rõ sống chết, điều đó là thiếu tôn trọng tôi.”

Rudy cười: “Đó là một cô gái nhỏ tốt bụng, cô ấy biết tôi là đàn ông, nhưng cô ấy lại chào hỏi tôi một cách thách thức trong thư, ngạo mạn yêu cầu chúng tôi bình yên quay về để cho tình yêu của cô ấy một kết thúc viên mãn.”

Anh ta khẽ cúi đầu, vuốt v3 chiếc váy cưới lấy ra từ trong thùng.

“Tôi là một kẻ gian xảo, tôi không nói với Alex chuyện tôi bị tuyển vào đội biệt kích, nhưng tôi đã viết thư cho vị hôn thê của em ấy, cầu xin cô ấy để tôi được kết hôn với Alex trước cô ấy.”

“Thật là một hành động đáng khinh, ai nghe thấy cũng sẽ cảm
thấy ghê tởm.” Rudy tự giễu cười, nhìn chiếc váy cưới, “Cô gái nhỏ đó không hề viết thư hồi âm cho tôi.”

“Cô ấy chỉ … thức suốt đêm may chiếc váy cưới cỡ lớn dành cho nam giới này và gửi đến tiền tuyến cho tôi, trên đó có thêu dòng chữ 【 Thượng đế phù hộ cho các anh mãi mãi hạnh phúc. 】”

Rudy nhướng đôi mắt đỏ hoe, cười nhẹ một cách miễn cưỡng: “Bạch Liễu, cậu biết không, tôi là một người rất may mắn, tôi chưa từng gặp nhiều người xấu, những người xung quanh đều đối xử với tôi rất tốt, đều là những người tốt bụng, chính trực và có một tâm hồn trong sáng.”

“Nhưng tôi rất đau đớn và buồn bã.” Nước mắt của Rudy giàn giụa, “bởi vì mỗi người trong số họ đều khổ sở vì chiến tranh.”

“Không ai có thể hạnh phúc vì chiến tranh, tại sao chiến tranh vẫn tồn tại?”

Bạch Liễu bình tĩnh nhìn Rudy đang khóc.

Hắn nói: “Vì thần không muốn các người hạnh phúc nên đã tạo ra những cuộc chiến tranh”.

Thị trấn vào đêm đèn đuốc thắp sáng rực rỡ.

Trận chiến sắp đến đã làm thị trấn cháy lên một hồi náo nhiệt, mọi người uống say sưa như thể họ đã thắng trận chiến, bọt bia tràn đầy đường phố.

Đội biệt kích đầu tiên bao trọn một quán rượu, các cựu chiến binh gần như dọn sạch giá rượu trong đó, ông chủ thì bận rộn vận chuyển rượu từ hầm rượu bên dưới lên, men rượu nồng nặc phủ đầy trong không khí đến nỗi chỉ cần hít thở vài hơi người ta cũng có thể say mèm.

Đường Nhị Đả cầm ly rượu ngồi bên cạnh Alex, bọn họ đều uống rượu nồng độ thấp, ngay cả Hắc Đào cũng cầm lấy một ly rượu vang sủi tăm đặt lên bàn.

Chỉ có Bạch Liễu là cầm một cốc nước sôi bỏ đá viên.

“Cậu… không biết uống rượu à?” Đường Nhị Đả ngạc nhiên nhìn Bạch Liễu.

Bạch Liễu yên lặng nhìn gã: “Nô lệ xã hội không có tư cách uống rượu, hôm sau tăng ca nhìn vào máy tính đau đầu lắm.”

Đường Nhị Đả: “…”

Cuộc sống đã làm cậu thay đổi rất nhiều, Bạch Liễu.

Hắc Đào ngồi một bên nhìn Bạch Liễu và Đường Nhị Đả tán gẫu không nói lời nào, vừa mở miệng định nói vài câu, nhưng lại nghĩ tới nụ cười uy hiếp của Bạch Liễu lúc trước và câu nói  【tôi muốn cười với Đường Nhị Đả】thì im lặng nuốt nước bọt.

Y rũ mắt nhìn xuống ly vodka trong tay.

Nói chung, Nghịch Thần cũng nghiêm cấm y uống rượu, tuy rằng phẩm rượu của Hắc Đào không đến nỗi tệ, y uống say cũng không phát điên hay gây náo loạn gì, chỉ là lúc say thì y cực kỳ nhây, đã quan tâm cái gì thì nhất định phải hỏi cho bằng được, ai nói chuyện với y cũng phải sống dở chết dở vì tức giận.

Thế nên về cơ bản, Hắc Đào sẽ không đụng đến rượu để giữ cho mọi thứ được an toàn. Nghịch Thần đã nhiều lần nói với y rằng y sẽ dễ làm mất lòng mọi người khi y uống rượu

Bạch Liễu uống một ngụm nước đá, hứng thú nhìn Đường Nhị Đả uống rượu như nước: “Tửu lượng của anh không tồi nha.”

Đường Nhị Đả làm động tác nâng ly nói: “Có một đoạn thời gian… tôi mượn rượu để giải sầu, uống nhiều thì thành thói quen thôi.”

Bạch Liễu nháy mắt hiểu ra Đường Nhị Đả đang nói chuyện gì, hắn nói lời xin lỗi, “Tôi xin lỗi.”

“Không liên quan gì đến cậu.” Đường Nhị Đả lắc đầu, bình tĩnh lại uống thêm nửa ly nhưng ánh mắt vẫn trong veo, “Bây giờ thì không còn nữa, uống ít lại rồi.”

Bạch Liễu cười: “Tửu lượng cao là chuyện tốt, tôi thích điểm này của anh.”

Hắc Đào ngồi sau Bạch Liễu bình tĩnh thẳng lưng.

Đường Nhị Đả đã chặn rượu của các NPC khác giúp Bạch Liễu, thế nên Bạch Liễu mới nói như vậy.

Nhưng Hắc Đào hiểu sai, y cầm roi ngồi chắn ngang Bạch Liễu trước mặt Đường Nhị Đả, đưa ly rượu đến trước mặt Đường Nhị Đả: “Có muốn uống không?”

Đường Nhị Đả đang chìm đắm trong hồi ức: “???”

Đường Nhị Đả quay đầu lại nhìn Bạch Liễu phía sau Hắc Đào đầu đầy dấu hỏi, nhưng chưa kịp nhìn thì thấy bả vai Hắc Đào nghiêng qua một bên, hoàn toàn che kín lại Bạch Liễu.

Hắc Đào lạnh lùng nói: “Tôi mời anh uống rượu, anh nhìn Bạch Liễu làm gì?”

Giọng nói điềm tĩnh của Bạch Liễu vang lên sau lưng Hắc Đào: “Uống rượu hỏng việc, đừng uống với——”.  anh ta

Chưa kịp nói dứt lời, đám bợm rượu bên cạnh bị bầu không khí căng thẳng thu hút, bọn họ trố mắt, nghiêng người ngồi trên quầy bar, vỗ tay ồn ào nói, “Có người muốn đọ rượu vodka!”

“Nào, ông chủ lấy hết vodka trong khách sạn ra đê!”

“Chiến rượu trước rồi chiến tranh sau, tới đê!”

Bầu không khí nháy mắt trở nên phóng túng và ầm ĩ hẳn, rượu được đem ra đầy xung quanh quầy bar nơi Hắc Đào và Đường Nhị Đả đang ngồi, đám người trong quán rượu thì huýt sáo và la hét chói tai muốn xem cuộc vui.

Trên mặt Hắc Đào không có biểu cảm gì, y hất cằm nhìn Đường Nhị Đả: “Uống không?”

Đường Nhị Đả theo bản năng của chủ công chính sẽ hoàn toàn làm theo hướng dẫn của Bạch Liễu trong trò chơi, gã tìm kiếm Bạch Liễu trong đám đông muốn xem ý hắn thế nào.

Hắc Đào đứng lên chắn tầm mắt Đường Nhị Đả, y nhìn thẳng đối phương: “Anh còn phải suy nghĩ bao lâu?”

“Anh ta không uống rượu với anh.” Bạch Liễu bước ra khỏi đám đông, hắn đứng trước mặt Đường Nhị Đả, ngước mắt lên nhìn thẳng Hắc Đào.

Đường Nhị Đả thở phào nhẹ nhõm, giơ tay ra hiệu đầu hàng.

Đám đông ồ lên thất vọng, những người đang hóng hớt bên cạnh chuẩn bị rời đi.

“Cậu và tôi mới là một đôi.” Hắc Đào nhấn mạnh, y vươn tay kéo Alex đang định lẻn ra khỏi đám đông, sau đó nhìn thẳng vào Bạch Liễu, “Alex đang ở đây, cậu phải ở bên cạnh tôi, hiện tại chúng ta đang có mối quan hệ đặc biệt.”

Alex bị kéo vào làm bia đỡ đạn che mặt giả chết.

Quỷ thần ơi! Tôi thà đi tiền tuyến còn hơn!

Bạch Liễu cười lạnh một tiếng: “Quan hệ đặc biệt thì sao, tôi và Đường Nhị Đả cũng là quan hệ đặc biệt, là bạn tri kỷ của nhau, anh bất quá chỉ là người chơi qua đường thôi.”

Đường Nhị Đả nghe Bạch Liễu cười mà lạnh hết cả sống lưng, gã cảm thấy hình như Bạch Liễu đang bị Hắc Đào chọc điên lên rồi thì phải.

Đường Nhị Đả vốn không muốn bị lôi vào chuyện tình tay ba nên giả vờ bình tĩnh, cứng đờ người lui về phía sau, nào ngờ bị Bạch Liễu túm lấy cổ áo kéo đến trước mặt, vỗ vỗ hai cái vào vai Đường Nhị Đả.

Hắc Đào lặng lẽ nhìn vào vai Đường Nhị Đả: “Mối quan hệ đặc biệt chỉ có thể bao dung hai người.”

“Bạch Liễu, cậu lại sai rồi.”

Bạch Liễu cười dịu dàng chưa từng có: “Tôi nói sai chỗ nào? Tôi và Đường Nhị Đả có quan hệ đặc biệt, muốn chấm dứt quan hệ đặc biệt với anh, không được sao?”

Hắc Đào mím chặt môi dưới, đôi mắt đen lay láy ẩn chứa một cảm xúc khó nói.

Đường Nhị Đả: “…”

Không ổn rồi, Bạch Liễu đang thực sự tức giận! Cậu ta không thể xử lý tình huống này!

Nếu Lưu Giai Nghi ở đây thì tốt quá, gã hoàn toàn không hiểu Bạch Liễu và Hắc Đào đang làm gì!

Hắc Đào dường như cũng nhận ra y không thể nói chuyện với Bạch Liễu, vì vậy bỏ qua Bạch Liễu, nhìn chằm chằm vào Đường Nhị Đả: “Anh có định uống với tôi không?”

Bạch Liễu mỉm cười thân thiện hiền lành, đứng nghiêng người trước mặt Đường Nhị Đả nói: “Anh ấy là bạn tri kỷ của tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh ấy, nếu anh muốn uống rượu với anh ấy thì không có lý do gì để tôi bỏ qua.”

Hắn đưa tay giật lấy ly vodka từ tay Hắc Đào, ngẩng đầu uống cạn rồi úp ngược ly xuống mặt phẳng trên bàn.

Bạch Liễu nhướng mắt cười: “Hay là tôi với anh đọ rượu đi, thế nào?”

Hắc Đào nhìn Bạch Liễu chằm chằm một hồi, sau khi nhận ra Bạch Liễu nhất định muốn ngăn rượu cho Đường Nhị Đả thì y bình tĩnh lại, đứng yên một chỗ, ngón tay cầm roi hơi cong lên.

Alex bị Hắc Đào giữ chặt chưa thoát ra được: “…”

Người anh em ơi, đừng trút giận lên cánh tay tôi chứ, cậu làm tôi đau quá đê!

Rudy, giúp cái—!!

Lúc Alex cho rằng Hắc Đào sẽ trực tiếp cho “trà xanh” Đường Nhị Đả và Bạch Liễu một trận ra trò thì Hắc Đào lại không ngần ngại uống cạn một ly.

Hắc Đào bắt chước hành động của Bạch Liễu, đặt ly rượu xuống, nhìn thẳng Bạch Liễu: “Được rồi, chúng ta đọ rượu, nếu tôi thắng thì chúng ta còn quan hệ đặc biệt, cậu phải thừa nhận lúc trước cậu cười với tôi, không phải cười với Đường Nhị Đả.”

Bạch Liễu khựng lại, ngón tay siết chặt ly rượu, dưới mi mắt hiện lên một tầng mỏng sắc rượu, giọng nói của hắn không hiểu sao lại nhẹ nhàng hơn một chút: “… thừa nhận thì thừa nhận.”

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện