Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 292


trước sau

Trong Hội Chữ Thập Đỏ.

Rudy nằm trên giường bệnh từ từ mở mắt, anh ta chống tay, tựa vào đầu giường, kinh ngạc cúi đầu nhìn đôi tay lành lặn nguyên vẹn.

Chỉ trong một đêm, tất cả các vết thương của anh ta đã được chữa lành.

Rudy ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Liễu đang đứng bên giường mình thì lại càng sửng sốt: “Sao cậu lại ở đây?”

“Không phải anh nên nói lời cảm ơn tôi trước à?” Bạch Liễu cười, chỉ vào vết thương đã khép miệng của Rudy,“Tôi lấy trộm thuốc của Alex để chữa trị cho anh đấy, dùng ngoài da thôi, nhưng tác dụng cũng không tồi đâu.”

Rudy nhìn những vết thương không hề để lại sẹo trên tay, ánh mắt hiện rõ sự tự hào và hoài niệm: “Ừm, em ấy lợi hại lắm.”

“Alex không muốn anh mau lành lại thế đâu, nhưng tôi tin anh đã có quyết định của riêng mình.” Bạch Liễu ngồi ở đầu giường ngẩng đầu nhìn Rudy, “Còn nhớ lời tôi nói với anh đêm trước tân hôn không?”

Rudy ừ nhẹ một tiếng, lâm vào trầm tư, trầm giọng nói: “Cậu nói, thần không muốn chúng ta hạnh phúc cho nên đã tạo ra chiến tranh.”

“Bởi vì nếu chúng ta quá hạnh phúc, chúng ta không cần đến thần nữa.”

Rudy ngẩng đầu, ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng Bạch Liễu: “Chính lời nói của cậu đã khiến tôi hạ quyết tâm phản bội.”

“Tôi muốn xâm nhập vào người bản xứ, phá hủy niềm tin của họ vào thần.”

Bạch Liễu không khỏi nhếch lên khóe môi, rũ mắt xuống: “Thật sao?”

—— Quả đúng như hắn nghĩ.

Tiếp theo, cần thêm một trận đánh lớn nữa là phe thứ ba của Alex sẽ được hình thành.

Lúc Rudy gần tỉnh dậy, Alex đã lẳng lặng rời đi. Cậu ta dặn Bạch Liễu đừng nói cho Rudy  biết mình đã đến, chỉ ngồi ngoài lều Rudy trên chiếc xe lăn, thẫn thờ nhìn kẻ đến người đi.

Binh lính khiêng cáng cứu thương đi tới đi lui, máu chảy lênh láng trên mặt đất tạo thành những vệt đỏ ngoằn ngoèo đan xen với nhau như một tấm lưới vô hình, trung tâm của tấm lưới chính là cậu ta và Rudy.

Bạch Liễu mở cửa lều đi ra, liếc mắt nhìn Alex trên xe lăn: “Có phải đang có cảm giác dù làm gì cũng vẫn vô ích thôi đúng không?”

Alex im lặng một lúc lâu rồi mới khàn giọng ừ một tiếng: “Lúc trước những người bản xứ nói tất cả là ý muốn của thần, tôi và Rudy đã cười nhạo rất lâu, nhưng bây giờ nghĩ lại …”

“… Thần đã tạo ra tất cả những điều này, có lẽ chỉ có thần mới có thể chấm dứt nó.”

Bạch Liễu rũ mắt xuống: “Chắc là vậy.”

Một lúc sau, Alext đột ngột nói: “Trước đó, tôi đã nghĩ đến việc thử nghiệm thuốc của mình trên cơ thể những người này để kéo dài sự sống của họ, hy vọng bọn họ có thể sống sót.”

“Nhưng sau đó tôi phát hiện, bất kể là kéo dài trong bao lâu, cuối cùng bọn họ vẫn sẽ chết, sau khi chết đi thì sẽ biến thành một xác sống có thể di chuyển, cử động và tấn công.”

Alex lông mi khẽ run: “Một cái xác không có ký ức, không có cảm xúc, không có linh hồn, nhưng có thể cử động, ôm và giết người, lúc đó tôi sợ lắm, cứ tưởng mình đã tạo ra một loại quái vật chiến tranh rất kinh khủng, vì vậy tôi không dám nói cho ai biết.”

“Ngoại trừ Rudy.”

Alex cười khẽ một tiếng, nước mắt lăn dài trên mi:

“Anh ấy nói anh ấy không cảm thấy sợ chút nào hết. Nếu một ngày nào đó anh ấy trở thành một con quái vật như vậy, anh ấy sẽ không cảm thấy buồn, bởi vì anh ấy luôn có thể ôm tôi thật chặt sau khi chết.”

“Chiến tranh sẽ biến xác sống này thành vũ khí, nhưng những người yêu nhau lại sử dụng vũ khí này để ôm ấp bên nhau.”

Alex quay đầu nhìn Bạch Liễu, vẻ mặt trống rỗng, giống như đang hỏi Bạch Liễu, lại dường như đang hỏi chính bản thân mình: “—— Có nên dùng loại thuốc này không?”

Bạch Liễu ôm lưng xe lăn, bình tĩnh nhìn cậu ta: “Không phải cậu đã có đáp án rồi sao?”

Alex nắm chặt lọ thuốc trong tay, cúi đầu, tự nhủ: “Nếu … tôi sẽ không dùng nó.”

“Trên đời này có quá ít người yêu nhau, thuốc này chỉ có thể biến thành vũ khí chia rẽ bọn họ.”

Bạch Liễu nghiêng đầu nhìn qua lều trại, nhẹ nhàng nói: “Đôi khi người ta xa cách nhau không phải vì ngoại vật, mà là một trong hai người đã chọn con đường khác với đối phương.”

“Mà cậu lại không thể ngăn cản anh ta.”

Alex cười chua xót: “Đúng vậy, Bạch Liễu, sao cậu cứ phải nói như xát muối vào tim tôi như thế này chứ?”

“Cậu thật là … lý trí và tàn nhẫn, trơ mắt nhìn người yêu của mình bước đi trên con đường hủy diệt, Bạch Liễu, cậu không hiểu nó đau khổ như thế nào đâu.”

Bạch Liễu rũ mắt xuống nói: “Chắc là vậy.”

Hắn nói, đẩy xe lăn của Alex ra ngoài.

Rudy đã hồi phục hoàn toàn âm thầm lẻn ra từ phía sau lều, đứng từ xa liếc nhìn phía trước lều, chẳng có gì ở đó cả, ngoại trừ tiếng bánh xe lăn lộc cộc trên mặt đất.

Cứ như giọng nói Alex mà anh ta vừa nghe được lúc nãy chỉ là vì quá nhớ nhung em ấy mà thôi.

Rudy dừng lại một lúc, bỏ đi không quay đầu lại.

Ánh ban mai mờ ảo.

Trung tâm mặt hồ phủ kín hàng loạt các thuyền gỗ hình con thoi, trên mỗi thuyền có năm đến mười binh lính bản xứ đang đứng, dưới làn nước xanh thẫm đến tối đen, một toán binh lính gài mìn đang âm thầm tiếp cận.

Đúng 6 giờ 25 phút sáng, tất cả binh lính ẩn nấp đồng thời chỉnh đồng hồ trước khi phóng xuống nước, trận tập kích đầu tiên bắt đầu từ dưới nước.

Sau khi đánh lật úp một đoàn thuyền, đội biệt kích 1 nhanh chóng rút lui, bắt đầu đặt thủy lôi dọc theo dòng nước để ngăn chặn nhóm lính bản xứ từ hồ trung tâm tấn công dọc theo con sông.

Trận đột kích cực kỳ hoàn hảo cho đến khi một cơn mưa lớn bất ngờ ập đến.

Lính pháo binh phía sau chất đầy bom trong khu rừng nhiệt đới, dưới cơn mưa lớn, gần như toàn bộ hàng chục nghìn quả bom đã bị lệch mục tiêu bắn vào bùn, ngấm nước mưa, không mang lại hiệu quả như mong đợi.

Thủy lôi phong tỏa đường sông cũng bị giảm sức ảnh hưởng do mực nước ngày càng dâng cao, dưới cơn mưa nặng hạt, vô số dân bản xứ lao ra bằng thuyền, trận đánh trở nên căng thẳng.

Cả người Đường Nhị Đả dính đầy bùn, nửa khuôn mặt cũng lấm lem bùn đất, gã vuốt mặt, vẫy vẫy khẩu súng trên tay
đã bị dính cả nửa cân bùn, gã dùng không thuận tay mấy, đang muốn ném đi để đổi vũ khí kỹ năng.

Hắc Đào bên cạnh đưa tay giữ lại báng súng, ngăn hành động của Đường Nhị Đả.

Đường Nhị Đả quay đầu lại, bối rối hỏi: “Sao vậy?”

Quần áo của Hắc Đào cũng bị ngâm trong nước bùn, trên mặt còn lấm tấm vết bùn làm nổi bật thêm làn da trắng như sứ: “Anh cùng nhóm với Bạch Liễu phải không?”

Đường Nhị Đả ngập ngừng gật đầu.

Hắc Đào đáy mắt có tia sáng mờ mịt trong cơn mưa tầm tã: “Đừng dùng vũ khí kỹ năng, cầm súng đi, chúng ta trở lại hồ.”

“Tôi đã tìm ra điểm lưu trữ xác chết.”

Một nơi khác.

Chiến đội Danh Sách Sát Thủ đang ngồi trên một chiếc thuyền không ngừng đung đưa trên hồ.

Giữa tiếng ồn ào do mưa to và sấm chớp, Nghịch Thần gần như hét lên muốn rách cổ họng: “Tìm được điểm lưu trữ xác chết chưa?”

Bách Gia Mộc lau nước mưa đang chảy trên cằm, lắc đầu: “Đã tìm khắp nơi trên đất liền rồi nhưng vẫn chưa kích hoạt được nơi cụ thể.”

Thông thường, loại nhiệm vụ tính điểm này được chia thành hai phần, phần đầu tiên là tìm chính xác đối tượng tính điểm, ví dụ như trong nhiệm vụ này là xác sống, phần thứ hai là tìm địa điểm tính điểm, phải đặt xác chết vào đúng địa điểm đó thì người chơi mới nhận được điểm.

“Xác chết có gì đó không ổn, không phải là cái xác bình thường như chúng ta nghĩ.” Nghịch Thần đội mũ sắt ngồi xếp bằng trên thuyền giống như một quản đốc, lắc lư qua lại, nước mưa trên đầu rơi lõm bõm xuống dưới giống như một thác nước nhỏ treo lơ lửng trước mặt anh ta, “Chúng ta chưa tìm đúng đối tượng tính điểm, bởi thế cũng không kích hoạt được địa điểm tính điểm.”

Nghịch Thần vuốt mặt, hít một hơi thật sâu: “Trực giác của Hắc Đào là chính xác, chắc hẳn chỉ có phe địch mới có thể sản xuất xác chết tính điểm.”

“Chúng ta không theo cùng phe với Hắc Đào, chỉ có thể tìm con đường khác, chờ NPC chính đào tẩu qua đây sản xuất xác chết cho chúng ta.”

Bách Gia Mộc hét lớn một tiếng, ” Nghịch Thần, anh nghĩ khi nào NPC chính sẽ làm phản?”

Đôi mắt Nghịch Thần thâm thúy: “Nhanh thôi, bên đây chúng ta đã có một NPC chính rồi, theo kế hoạch của Bạch Liễu và quan hệ giữa hai NPC chính thì chắc là sau cuộc chiến này.”

Bách Gia Mộc không nhịn được kéo Nghịch Thần: “Tôi không hiểu, sao chúng ta lại phải hợp tác với Bạch Liễu chứ, theo sự sắp xếp của anh, NPC chính cũng sẽ đào tẩu qua đây, chúng ta không cần phải dính líu đến Bạch Liễu cũng được mà.”

Nghịch Thần cởi mũ ra, quay người liếc nhìn Bách Gia Mộc.

Ánh mắt đó rất nhẹ nhàng, nhưng Bách Gia Mộc lại cảm giác như thể mình vừa xúc phạm đến trưởng bối.

Bách Gia Mộc nhanh chóng buông tay Nghịch Thần ra, tựa như đứa trẻ nhận ra mình làm sai, có chút chột dạ: “… Anh là Chiến Thuật Gia, tôi không nên hỏi như vậy phải không?”

Nghịch Thần lắc lắc rũ hết nước, sau đó đội lại chiếc mũ sắt mục nát, nhìn Bách Gia Mộc, cười ha hả, cũng không tức giận: “Lúc tôi vào game đã kích hoạt một lần kỹ năng tiên tri.”

Lần này không chỉ Bách Gia Mộc mà hai thành viên khác của Danh Sách Sát Thủ cũng kinh ngạc nhìn sang.

Nghịch Thần được đánh giá là Chiến Thuật Gia xuất sắc nhất giải đấu không phải vì tài dự đoán mà bởi sự thông minh của anh ta.

Giá trị trí lực của Nghịch Thần là 96 điểm.

Trong hầu hết mọi trận thi đấu, người này đều có thể giành chiến thắng với thương vong nhỏ nhất. Thành viên chiến đội do Nghịch Thần dẫn đầu ở Thợ Săn Hươu đều là những gương mặt cố định, không hề thay đổi, cho dù tham gia rất nhiều trận đấu trong giải đấu và không hề có Kim bài miễn tử, họ cũng vẫn có thể sống sót cho đến phút cuối cùng với sự dẫn dắt của Nghịch Thần.

Nhưng sau khi Nghịch Thần rời đi, một thành viên chiến đội Thợ Săn Hươu đã chết.

Ngày đó, Nghịch Thần ngồi trong văn phòng Danh Sách Sát Thủ cả đêm, nhìn ảnh các thành viên trong đội cũ không nói lời nào, cả đám đội viên đầu đất Danh Sách Sát Thủ không ai dám quấy rầy anh ta.

Bọn họ vẫn rất sợ Nghịch Thần.

Nghịch Thần có vẻ rất dễ hòa đồng và ít khi tức giận, nhưng thực ra tính tình và phong cách khá cổ quái, đôi khi cười tủm tỉm như thấu hiểu hết lòng người nhưng chẳng ai biết anh ta đang nghĩ gì cả.

Bởi vì là một người chơi, Nghịch Thần hầu như không sử dụng kỹ năng của bản thân, mà kỹ năng này là kỹ năng tiên tri luật chơi, rất không hợp lý.

Phải biết rằng nếu có thể sờ đến kỹ năng quyền hạn trò chơi thì không cái nào là không nguy hiểm, ví dụ như kỹ năng bài poker bắt chước của Hồng Đào, hoặc kỹ năng bóp tiền cũ giao dịch của Bạch Liễu. Ai cũng giấu diếm thực lực chân chính bản thân, không để lộ quá nhiều cho người khác nắm được điểm yếu của mình.

Nhưng Nghịch Thần thì không cần, anh ta rất ít sử dụng kỹ năng tiên tri của mình, Bách Gia Mộc chỉ có ấn tượng về nó hai lần.

Một lần Nghịch Thần tiên tri về Hắc Đào, nhưng không ai biết nội dung của lời tiên tri đó.

Lần này lại là một tân thủ lần đầu tiên gặp mặt, cũng quá kỳ quái đi.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện