Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 297


trước sau

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Liễu đã tranh thủ thu dọn tất cả các mảnh xác của Rudy để tránh cho Hội Chữ Thập Đỏ thu gom tiêu hủy phòng ngừa dịch bệnh, Alex đứng bên cạnh vẫn đang dằn vặt không biết quyết định của mình là đúng hay không.

“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Bạch Liễu hỏi.

Alex ánh mắt cực kỳ phức tạp: “… Nếu như sống lại chỉ là một cái vỏ ngoài, một con quái vật thì phải làm sao đây?”

Bạch Liễu liếc mắt nhìn Hắc Đào đang đứng bên cạnh mình: “Còn tùy vào việc cậu dành tình cảm cho thể xác đó nhiều hay ít.”

Alex nghiến răng nghiến lợi, như đã hạ quyết tâm: “Được, tôi đồng ý đề nghị của cậu, đi thôi!”

Bạch Liễu nhìn chân Alex, lấy một lọ thuốc giải từ trong túi ném cho cậu ta: “Chữa trị chân của cậu trước đi.”

Alex nhận lấy bình thuốc, hít một hơi thật sâu rồi nhỏ thuốc lên vết thương trên đùi —— vết thương không lành mà biến thành một màu trắng xanh như xác chết.

Cậu ta nhanh chóng đứng dậy, nhặt chiếc ba lô đựng đầy mảnh xác đứng lên, nhìn Bạch Liễu: “Kế hoạch tiếp theo của cậu là gì?”

Bạch Liễu nở nụ cười: “Cậu muốn chấm dứt chiến tranh à?”

Alex ngẩn ra, nhưng cậu ta nhanh chóng đáp trả: “Tình hình đến mức này rồi, sáng nay cả hai bên đều đánh úp thất bại, cơ bản không thể ngăn chặn được nữa.”

“Tất nhiên là có thể chứ.” Bạch Liễu nhìn Alex, “Khi bọn họ có cùng một kẻ thù thứ ba khiến họ sợ hãi thì bọn họ có thể ngừng chiến và hợp tác với nhau.”

Alex sửng sốt: “Kẻ thù thứ ba mạnh như vậy ở đâu ra chứ?”

Bạch Liễu liếc nhìn ba lô trên lưng Alex: “Cậu đã từng muốn tạo ra một đội quân xác sống, bây giờ còn muốn không?”

Alex im lặng một lúc lâu, rồi khàn giọng nói: “… Tôi biết cậu muốn tôi làm gì, nhưng tôi không có đủ xác chết và thuốc để tạo ra đội quân thứ ba đó.”

“Chuyện đó thì không cần lo lắng.” Bạch Liễu mỉm cười, hắn chỉ chỉ dưới chân, “Thuốc và xác chết, không phải Hội Chữ Thập Đỏ đã có sẵn hay sao? Nơi này lúc nào cũng có đầy thuốc và xác chết để cậu sử dụng sản xuất đội quân của mình.”

Alex thấp giọng phản bác: “Nhưng Hội Chữ Thập Đỏ sẽ không đưa thuốc và xác chết cho một tên lính quèn như tôi tùy ý sử dụng đâu, nghe đây Bạch Liễu, tôi biết anh muốn làm gì, nhưng chuyện này không có khả năng, cậu cũng chỉ là người thường thôi, Hội Chữ Thập Đỏ cũng không phải là sân vườn nhà cậu, ở đây canh phòng nghiêm ngặt, chỉ có người bên trong mới có thể lấy thuốc …”

“Không sai.” Bạch Liễu chỉ vào phía sau Alex, ẩn ý nói: “Cậu quay lại nhìn thử xem?”

Lưu Giai Nghi đang mặc đồng phục y tá, xoay chìa khóa dựa vào lều, nhướng mày nhìn Alex: “Tôi vừa giải quyết xong vấn đề xác chết và thuốc rồi, đây là chìa khóa của kho thuốc, việc tiêu hủy xác chết cũng thuộc trách nhiệm của tôi, các anh muốn làm gì làm đi.”

Alex mở to mắt liếc Bạch Liễu như nhìn thấy ma, sau lưng không tự chủ được phát lạnh: “… Rốt cuộc cậu dự tính chuyện này từ khi nào?”

Cái chết của Rudy, thỏa hiệp sụp đổ của cậu ta, tiếp theo là thuốc và xác chết, tên này đã hoàn toàn dự tính trước khi nó xảy ra!

Bạch Liễu thậm chí còn dành thời gian cho việc kết hôn, từ đầu đến cuối hắn không hề rời khỏi tầm mắt của Alex!

Bạch Liễu nhìn cậu ta nở nụ cười nửa miệng, “Cậu rất muốn biết đáp án à? Tin tôi đi, nghe xong cậu sẽ không vui đâu.”

Alex xoa xoa cánh tay nổi da gà, nuốt nước bọt: “… Tôi thề, cậu là một trong những người quản lý thời gian tốt nhất mà tôi từng gặp.”

Đường Nhị Đả tò mò hỏi: “Một trong những? Ở đây còn ai tận dụng thời gian tốt hơn Bạch Liễu à?”

“Là Rudy…” Alex nhàn nhạt thở dài, “Lần đầu tiên tôi gặp anh ấy, anh ấy đang duy trì mối quan hệ tốt đẹp với bảy, tám gã trai cùng một lúc, trong một ngày còn lén liên hệ với ba người mà không ai phát hiện ra ai.”

Alex ánh mắt thâm thúy, liếc nhìn Hắc Đào bên cạnh Bạch Liễu, “Bạch Liễu, cậu biết không, tôi thấy cậu và Rudy có điểm chung đấy, đều có thể lén lút liên hệ với những người khác dưới mí mắt người yêu của mình mà vẫn không bị phát hiện ra.”

Bạch Liễu thường xuyên lén lút liên hệ với các đội viên sau lưng Hắc Đào: “…”

Người trong cuộc Đường Nhị Đả: “…”

Người trong cuộc Lưu Giai Nghi: “…”

Hắc Đào liếc nhìn Bạch Liễu, vểnh đuôi a một tiếng.

Nghịch Thần cách xa đó tám trăm dặm cũng hắt hơi một cái, xoa xoa mũi: “Đứa nào đang nói xấu sau lưng mình ấy nhở?”

“Nhiều lắm, có cần tôi sàng lọc sẵn danh sách đưa anh không?” Bách Dật kích động đề nghị.

Nghịch Thần xua tay: “Cảm ơn lòng tốt của cậu, bây giờ tôi đang chơi game, không có hứng nghe mấy thể loại đó đâu.”

Bách Gia Mộc bên cạnh chống cằm ngẩn người: ” Nghịch Thần, anh nói xem, Bạch Liễu có phải là chim bồ câu trắng của anh không? Hiện tại Alex còn chưa đào tẩu, NPC chính Rudy bên chúng ta thì đã chết, phe truyền thống sắp tan rã rồi.”

“Cứ để bọn họ gây rắc rối đi, càng rắc rối thì phe ta càng yên ổn.” Nghịch Thần không quan tâm, “Rudy chết chỉ là sớm muộn thôi, cũng chẳng phải chuyện lớn gì.

Bách Gia Mộc khó hiểu hỏi: “Tình hình đã hỗn loạn thế này rồi mà không phải chuyện lớn sao?”

“Không phải.” Nghịch Thần khẳng định trả lời, “Càng hỗn loạn thì càng dễ kiểm soát tình hình. Người chơi này khá tham lam, tuy rằng không chắc chắn lắm nhưng qua mấy lần tiếp xúc và phán đoán thì tôi đoán người gây ra những chuyện này hẳn là Bạch Liễu.”

Bách Gia Mộc nhíu mày: “Vậy mà lúc trước anh phối hợp với hắn dễ dàng như vậy?”

“Tôi đã xem qua video TV nhỏ của hắn, kỹ năng của hắn liên quan đến giao dịch tiền.” Nghịch Thần nói, “Điểm giao dịch càng cao thì hắn càng phải thực hiện giao dịch nhiều hơn.”

Bách Dật ở bên cạnh bừng tỉnh: “Thảo nào lúc hợp tác anh cho hắn đến 5 triệu điểm?”

“Một phần vì chuyện đó, một phần vì …” Nghịch Thần đảo mắt, nắm tay khụ khụ, “Xem như là tiền mừng cưới đi, hắn đã kết hôn với Hắc Đào, tôi là Chiến Thuật Gia dù sao cũng nên đại diện cho toàn đội tặng quà cưới cho đúng lễ nghĩa.”

Nghịch Thần tính tính ngón tay, nghiêm túc đếm: “Ngoại trừ Tiểu Bách chưa thành niên không vội kết hôn thì bốn người lớn chúng ta tặng cho Hắc Đào mỗi người một tháng tiền mừng, khoảng 1,2 triệu điểm, chúng ta 4 người là 4,8 triệu điểm, cộng với điểm giao dịch nữa là tròn 5tr điểm.”

Bách Gia Mộc: “… = = Anh tính cũng kỹ thật đấy, Nghịch Thần.”

Nghịch Thần lờ đi, tiếp tục nói: “Nhưng mà các cậu có để ý điểm quan trọng không? Bạch Liễu bảo là sẽ giúp chúng ta làm Hắc Đào thua, nhưng hắn chưa bao giờ nói là sẽ giúp chúng ta thắng.”

“Bạch Liễu bảo rằng Alex đào tẩu chỉ là ngụy trang thôi, hắn không nói thật, nói theo cách khác thì điều này không bị tính vào nội dung giao dịch.”

Bách Gia Mộc đứng lên, vẻ mặt không vui: “Hắn nói dối chúng ta?”

Nghịch Thần liếc nhìn Bách Gia Mộc: “Nói đúng hơn thì chúng ta đã bị lừa, lừa bịp vẫn luôn là một phần quan trọng của trò chơi này, cái hay của người chơi chính là có thể phòng ngừa mình đừng mắc mưu được hay không.”

Bách Dật lẩm bẩm nói: “Nghịch Thần, tính tình anh cũng tốt thật đấy, bị người ta lừa mà cũng không tức giận?”

Nghịch Thần nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Nếu bị lừa mà tức giận thì lúc bắt đầu vào trò chơi này tôi đã giận rồi.”

“Trò chơi này chính là một trò lừa đảo lớn.”

Trời bắt đầu sáng.

Trong rừng cây xuất hiện rất nhiều bóng dáng bước đi cứng ngắc đờ đẫn, trên mặt chằng chịt những đường chỉ khâu, máu thịt tứa ra theo mỗi bước đi, miệng phát ra âm thanh r3n rỉ ư ử kỳ lạ, giống hệt như những con rối gỗ bị giật dây vặn vẹo tay chân tiến về phía trước.

Nhóm Bạch Liễu đi theo sau những xác sống này.

Lưu Giai Nghi không nhịn được phàn nàn: “Chơi mấy ngày trời em mới biết thì ra đây là phó bản zombie.”

“Nhưng không phải chiến đấu với zombie.” Đường Nhị Đả bổ sung, “mà là lính dọn dẹp có nhiệm vụ tạo ra zombie, sau đó thu thập xác chết sau chiến tranh.”

“Xác chết ở Hội Chữ Thập Đỏ vẫn còn ít quá.” Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm những xác chết trước mặt, “Không biết chúng ta có thể cố được đến khi nào.”

Bạch Liễu vẫn điềm tĩnh: “Đừng lo lắng, chỉ cần hai bên không ngừng chiến tranh thì phe chúng ta vẫn sẽ tiếp tục phát triển.”

“Ừm.” Lưu Giai Nghi liếc Bạch Liễu, “Anh cho rằng chỉ cần bên kia có người chết thì quân đoàn zombie bên ta sẽ không ngừng lớn mạnh, cuối cùng bọn họ sẽ cố gắng hết sức để tránh thương vong cho cả hai bên để ngăn cản chúng ta tiếp tục phát triển, chúng ta sẽ đạt được mục tiêu chấm dứt chiến tranh mãi mãi.”

“Anh dùng cái này để thuyết phục NPC thiếu quyết đoán đó à?”

Lưu Giai Nghi thu lại ánh mắt: “Bạch Liễu, đôi khi em thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì, anh luôn dùng cách cực đoan và xấu xa nhất để đạt được mục đích của mình.”

“Nếu bảo anh là người tốt thì anh đang làm những việc vô cùng thiếu đạo đức, không hề có chút tình cảm nào với những người lính vô tội này, lợi dụng họ cho đến chết.” “Lưu Giai Nghi nhìn chằm chằm vào đám xác sống trước mặt nói,” Nhưng nếu nói anh là người xấu thì nhìn vào kết quả, anh đã làm được những điều mà ngay cả người tốt cũng không thể làm được.”

Lưu Giai Nghi hỏi, “Thỉnh thoảng em thắc mắc không biết tại sao anh lại muốn làm như vậy?”

Bạch Liễu cười: “Bởi vì anh tò mò.”

Lưu Giai Nghi hỏi ngược lại, “Tò mò cái gì?”

Bạch Liễu cụp mắt xuống: “Tò mò về cái kết mà Alex muốn, là hòa bình hay chiến tranh bất tận, vì vậy anh đưa cả hai khả năng vào kế hoạch.”

“Cái kết mà Alex muốn?” Lưu Giai Nghi cau mày, cô bé nhận ra có điều gì đó trong lời nói của Bạch Liễu, nhạy bén, “Ý anh là sao?”

Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi: “Em không nghĩ là Alex đã chấp nhận đề nghị thành lập phe thứ ba của chúng ta và tấn công hai phe kia quá nhanh sao?”

“Đây không phải là hành động bình thường của một người vốn chán ghét việc làm tổn thương người khác, Alex gần như không chút do dự mà đã đồng ý lời đề nghị của anh.”

“Theo như biểu hiện trước đây của Alex, đáng lẽ tinh thần cậu ta cũng bị cái chết của Rudy ảnh hưởng rất lớn, nhưng cậu ta bình tĩnh rất nhanh, sau đó lập tức bắt tay vào sản xuất xác sống.” Bạch Liễu nhướng mi nhìn quân đoàn zombie đông đúc trước mặt, “vả lại tốc độ sản xuất zombie cũng quá nhanh đi.”

“Thân phận Alex trong trò chơi là một sinh viên y khoa chưa thực tập, nhưng mọi người nhìn mà xem, cậu ta tìm các mảnh xác và khâu ráp lại rất thuần thục.”

“… Có cảm giác như đây không phải là lần đầu tiên cậu ta làm chuyện như thế này.”

Lưu Giai Nghi khựng lại, cô bé đột nhiên quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Anh còn nhớ tác dụng của thuốc Alex không?”

Bạch Liễu giọng điệu bình tĩnh: “Nhớ, tác dụng thuốc của cậu ta là đóng băng trạng thái trước khi chết của con người.”

“… Trạng thái trước khi chết.” Lưu Giai Nghi lẩm bẩm, sau đó cô bé đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía binh đoàn zombie trước mặt, vẻ mặt thay đổi, “Loại thuốc do tên này sáng chế ra không phải là thuốc chữa bệnh sinh học, mà là thuốc thời gian có thể đảo ngược thời gian của sinh vật! Thật sự đúng nghĩa là sống lại!”

“Những thứ này không phải zombie, chính
là xác sống quay trở ngược lại trạng thái trước khi chết!”

Đường Nhị Đả chưa kịp phản ứng, cúi đầu đến gần Lưu Giai Nghi nghi hoặc hỏi: “Thuốc thời gian gì chứ?”

Lưu Giai Nghi hít một hơi thật sâu, quay đầu Đường Nhị Đả: “Chú nhìn sẽ hiểu.”

Đám xác chết rách nát được khâu lại thân thể đang lắc lư di chuyển về phía trước, bề mặt vết thương tứ chi khép lại mở ra nối liền nhau, những lỗ vết thương vốn bị đạn bắn máu chảy đầm đìa cũng dần lành lại.

Đám xác chết vốn nhợt nhạt bắt đầu trở nên hồng hào, ngày càng di chuyển linh hoạt như thể chúng còn sống.

Đường Nhị Đả hoàn toàn sững sờ: “Sao lại thế này?!”

Bạch Liễu không chút ngạc nhiên, hắn nhìn những cái xác đang “sống lại”, thản nhiên nói, “Quả nhiên là vậy.”

Đường Nhị Đả lập tức quay đầu nhìn chằm chằm Bạch Liễu: “Cậu đã biết?!”

Lưu Giai Nghi trợn mắt nói, “Đương nhiên là anh ấy biết rồi.”

Đường Nhị Đả chỉ vào Bạch Liễu trách móc: “Vậy thì tại sao cậu ta không nói chứ, cậu ta là Chiến Thuật Gia mà, giấu chúng ta làm gì!”

Lưu Giai Nghi ôm trán: “Tất nhiên là vì anh ấy chỉ muốn chơi thôi, chú không phát hiện tâm trạng của anh ấy không tốt à, từ lúc vào game đến giờ có làm chuyện chính sự đàng hoàng gì đâu…”

“Đường Nhị Đả, có đôi khi dựa dẫm mãi vào Chiến Thuật Gia cũng không tốt  lắm đâu.” Bạch Liễu nhanh chóng cắt ngang lời nói của Lưu Giai Nghi, nghiêm túc đáp lại, “Tôi mong là anh sẽ là chủ công ưu tú nhất của tôi, trước tiên lúc nào cũng phải ngẫm nghĩ lại tin tức mà mình có được.”

Đường Nhị Đả liếc mắt nhìn giữa Lưu Giai Nghi và Bạch Liễu, sau đó thận trọng lùi lại hai bước, khoanh tay nhìn Bạch Liễu: “Trước tiên nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra trong trò chơi này xem.”

Bạch Liễu hỏi: “Anh có còn nhớ thời hạn của trò chơi này không?”

“Bảy ngày.” Đường Nhị Đả vội vàng trả lời.

Bạch Liễu tiếp tục hỏi: “Vậy anh có nhớ hôm nay là ngày thứ mấy không?”

“Vào sáng sớm ngày thứ ba.” Đường Nhị Đả đáp.

Bạch Liễu nở nụ cười: “Anh không thấy chỗ có nào kỳ quái à? Một trò chơi có thời hạn bảy ngày đã phát triển đến ngày thứ ba, quá trình đã đi được một nửa mà cho tới nay vẫn chưa có người chơi nào nhận được điểm.”

Đường Nhị Đả thận trọng trả lời: “Chuyện như thế này cũng đã từng xảy ra nhiều lần rồi.”

“Đúng vậy, nhưng người chơi top mà cũng gặp phải trường hợp này thì không thể.” Bạch Liễu nói, “Những người chơi trong trò chơi đây, tôi, anh, Lưu Giai Nghi, Danh Sách Sát Thủ, có thể nói là những người chơi hàng đầu trong toàn bộ hệ thống, thế mà cho đến giờ vẫn chưa ai thu được điểm, điều này cho thấy ở đây có 2 khả năng cần suy xét.”

Bạch Liễu ngước mắt lên nhìn Đường Nhị Đả: “Thứ nhất, thiết kế của trò chơi này rất tệ, không làm cho người chơi trải nghiệm được cảm giác thích thú.”

“Thứ hai, ba ngày này hoàn toàn không phải là ba ngày thực, trò chơi vẫn chưa trôi qua phân nửa, chúng ta đã tìm sai thời gian tham chiếu.”

“Vậy tham chiếu thời gian thực là gì?” Đường Nhị Đả hỏi.

Bạch Liễu nói, “Tôi đưa thiết bị vô tuyến của mình cho Hắc Đào, để y đi tìm rồi, khi nào tìm thấy y sẽ gửi tin tức cho chúng ta.”

Lưu Giai Nghi trợn mắt hỏi: “Bạch Liễu, anh bảo là đã đưa thiết bị liên lạc nội bộ của chúng ta cho người ngoài á?!”

Bạch Liễu bình tĩnh trả lời: “Anh không có đưa không, anh bán cho y, 73 điểm bán 10.000 điểm, không lỗ.”

Lưu Giai Nghi: “…”

Đường Nhị Đả: “…”

Chỉ có anh mới làm được chuyện này.

Không lâu sau, thiết bị vô tuyến của Đường Nhị Đả vang lên, gã cúi đầu kiểm tra, sau đó ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: “Cậu ấy nói đã tìm được.”

Bạch Liễu hỏi: “Ở đâu?”

Đường Nhị Đả trả lời: “Nghĩa trang công cộng quân đội ở tòa nhà phía sau thị trấn.”

Trên đường đi, Bạch Liễu phát hiện một chiếc xe tải hỏng bị vứt giữa đống bùn, Đường Nhị Đả dùng sức mở cửa xe rồi chui vào để sửa chữa, ba người trói mấy xác sống trên thùng xe rồi bắt đầu lên đường.

“Đường hơi khó đi.” Đường Nhị Đả ngồi ở ghế lái vén áo lau vết bẩn trên mặt, “Tôi sẽ lái nhanh hơn một chút, mọi người ngồi vững nhé.”

Từ Hội Chữ Thập Đỏ đến thị trấn mất khoảng vài giờ lái xe, may mà Đường Nhị Đả lái xe rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến gần thị trấn.

Đường Nhị Đả ra khỏi xe, dùng vải denim trùm lên mấy xác sống đang quằn quại, sau đó tìm một chỗ khuất để giấu chiếc xe rồi quay đầu gọi Bạch Liễu.

Bạch Liễu quay lại.

Đường Nhị Đả do dự hai giây: “Cậu định dùng súng kỹ năng của tôi à? Nếu cậu dùng thì tôi không lấy ra vậy.”

Bạch Liễu kinh ngạc nhướng mày: “Không cần, sao anh lại nói vậy?”

Đường Nhị Đả đã sử dụng vũ khí kỹ năng của mình lâu đến độ quen thuộc với nó như ăn cơm, uống nước. Ngược lại nếu Bạch Liễu xài chung kỹ năng với gã thì không thuận tay cho lắm, thậm chí có thể nói là khá khó khăn.

Ít nhất trong Đoàn Xiếc Thú Lang Thang hiện tại chỉ có Mộc Kha mới làm được điều này.

Đường Nhị Đả khựng lại: “Cậu không nói cho Hắc Đào nghe về kỹ năng của mình à?”

Bạch Liễu nhướng mày: “Tại sao anh lại cho rằng tôi sẽ nói với y chứ?”

Đường Nhị Đả lại dừng một chút, mở miệng nói, “Lúc Hắc Đào ở cùng tôi cậu ấy cấm tôi sử dụng vũ khí kỹ năng, bảo là phải để dành cho cậu dùng, nếu tôi mà dùng thì cậu ấy sẽ đánh tôi.”

“… Tôi cứ tưởng cậu đã nói cho cậu ấy nghe rồi chứ.”

Bạch Liễu trầm mặc: “Tôi không nói, anh không hỏi y làm sao biết được à?”

Đường Nhị Đả gật đầu: “Có hỏi, cậu ấy nói không biết, chỉ là trực giác thôi.”

“Kệ y đi.” Bạch Liễu bình tĩnh chuyển đề tài, “Đi nghĩa trang công cộng trước đã.”

Nghĩa trang công cộng rất dễ tìm, các biển báo trong thị trấn đều chỉ dẫn hướng đi nghĩa trang, nhưng kỳ quái chính là nhóm Bạch Liễu đi đến gần thì gặp phải một lớp sương mù dày đặc, xuyên qua lớp sương mù đó thì lại quay trở ngược về ngã tư vừa đi qua trước đó.

“Đây là quỷ đánh tường sao?” Lưu Giai Nghi cảnh giác nâng bình xịt độc lên, “Lại vòng về chỗ cũ rồi.”

Đường Nhị Đả cũng rút súng hoa hồng, đứng phía sau Bạch Liễu: “Muốn ra ngoài thì phải làm gì đó à?”

“Theo lệ thường thì chỉ cần đáp ứng một số điều kiện là có thể ra ngoài, chúng ta phải giải mã nó trước đã.” Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi, “Hiện tại có cách trực tiếp hơn.”

Lưu Giai Nghi nhanh chóng đặt bình xịt xuống, bật thiết bị vô tuyến: “Gửi tin nhắn cho Hắc Đào hỏi anh ấy làm thế nào để thoát ra phải không?”

Hắc Đào hồi âm rất nhanh, Lưu Giai Nghi nhíu mày đọc lên: “—— dùng roi quất vào sương mù là có thể thoát ra?”

“Tấn công bằng vũ khí à?” Đường Nhị Đả cẩn thận bắn hai phát vào đám sương mù trước mặt, ngay lập tức một luồng khí từ phía sau trực tiếp ập đến, đồng tử gã co rút lại, nhanh chóng đè Bạch Liễu đang đứng phía trước xuống.

Đạn bay qua ngang đầu, “đoàng” một phát găm vào tấm biển, tạo thành một lỗ thủng rất lớn.

“Không gian tiếp xúc chặt chẽ với nhau, tấn công bằng vũ khí không có tác dụng, không phá vỡ được, sẽ liên tục xuất hiện cùng một chỗ.” Đường Nhị Đả căng thẳng lắc đầu.

Lưu Giai Nghi cau mày: “Sao Hắc Đào lại đánh vỡ được chứ, roi của anh ấy có thể phá vỡ không gian à ——”

Cô bé nói đến đây thì ngừng lại, sau đó nhìn Bạch Liễu đang phủi bụi trên đầu gối của mình.

Bạch Liễu đứng lên, bình tĩnh nhìn lại Lưu Giai Nghi: “—— Có lẽ còn có thể phá vỡ thời gian.”

Lưu Giai Nghi mím môi: “Nó có tính năng giống như roi xương lúc trước của anh.”

“Chúng ta ra ngoài kiểu gì bây giờ?” Đường Nhị Đả hỏi.

Bạch Liễu nhìn Lưu Giai Nghi: “Gửi tin nhắn cho Hắc Đào, bảo y đến đón chúng ta.”

Vừa dứt lời, một cây kim khâu phóng tới sượt qua má Bạch Liễu, vẽ ra một vết máu nhỏ.

Cây kim rơi xuống đất, phần đuôi còn dính một sợi chỉ —— là một cây kim khâu dùng trong phẫu thuật.

Đường Nhị Đả đột ngột quay đầu lại, vừa định bắn thì sực nhớ đến chuyện không gian ở đây liên kết chặt chẽ với nhau, nếu nổ súng thì đạn sẽ quay lại bắn trúng mình, đành phải nghiến răng nghiến lợi đổi sang một con dao quân dụng: “Ai?”

Trong màn sương trắng, một vài bóng dáng phụ nữ mặc váy rộng thấp thoáng từ khắp mọi hướng chậm rãi tiếp cận nhóm Bạch Liễu ở trung tâm, trên tay ai cũng cầm một khẩu súng dài kéo lê dưới đất, chạm vào cát sỏi phát ra âm thanh loạt xoạt.

Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả chia nhau trái phải bảo vệ Bạch Liễu ở giữa, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Đường Nhị Đả hít sâu một hơi: “Không gian ở đây sát gần nhau nên chúng ta không thể tùy tiện công kích được, chỉ có thể áp sát mà thôi.”

“Cả hai người đều không có ưu thế về cận chiến, lúc tôi đếm một, hai, ba, thì nhớ chạy trở lại hướng cũ nhé.”

Lưu Giai Nghi dứt khoát gật đầu, ném hai lọ thuốc giải cho Đường Nhị Đả: “Chú cẩn thận một chút.”

Bóng dáng những người phụ nữ càng lúc càng gần, lúc này Đường Nhị Đả mới nhìn ra bộ váy họ đang mặc chính là những chiếc váy cưới màu trắng cũ được may rất đẹp dính đầy vết máu.

Đường Nhị Đả nhìn chiếc váy cưới khá quen mắt, gã nhìn lên mặt bọn họ, biểu tình sững sờ.

Những người này vốn không phải phụ nữ, họ đều là Rudy.

Những Rudy này đã được khâu lại bằng chỉ khâu phẫu thuật, trên mặt chằng chịt những vết sẹo khâu lổm ngổm, vài chỗ còn chưa kịp cắt chỉ, nụ cười trên khóe miệng ngọt ngào lạ lùng, làn da trắng xanh, hai mắt đen thẫm không hề có tròng trắng, chiếc váy cưới trên người thấm đẫm vô số vết máu.

【 chúc mừng người chơi Đường Nhị Đả kích hoạt trang thứ hai《 Sách quái vật Rừng rậm biên thuỳ》—— Cô dâu cương thi】

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện