Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 303


trước sau

Hắc Đào cõng Bạch Liễu trên lưng nhảy liên tục dọc theo những cành cây có ít xác sống, thấy Bạch Liễu cưỡi trên người mình lung lay, Hắc Đào liền đưa tay ôm lấy cẳng chân Bạch Liễu, sau đó lại dời lên ôm đùi, tiếp nữa lại ….

Bạch Liễu im hơi lặng tiếng thả hai chân xuống dưới, từ cưỡi trên lưng Hắc Đào biến thành dán trên lưng Hắc Đào, gạt bàn tay sắp ôm lấy mông mình của Hắc Đào qua một bên: “Tôi tự ôm anh được rồi, không cần phải để ý tôi đâu.”

Hắc Đào nghe sao hiểu vậy, ừ một tiếng, tư thế quất roi lập tức trở nên lạnh lùng, chiếc roi xương đen bóng vung lên giống như một con rắn độc đang vẫy vùng trong không trung, cứ một roi là một mảnh xác sống lại bị quất rớt xuống từ nhánh cây.

Bạch Liễu nhìn xác mấy con quái vật bị đánh rớt lõm sâu vào chính giữa: “Anh cố ý không dùng hết sức đánh bọn nó làm hai à?”

“Ừ.” Hắc Đào lên tiếng.

Hắc Đào tranh thủ thời gian trả lời nhanh Bạch Liễu: “Mấy thứ này đánh không chết, nếu đánh nát nó thì số lượng sẽ tăng thêm lại càng phiền phức.”

Bạch Liễu đột nhiên có chút hứng thú, hỏi y: “Trước đó anh chơi trò chơi hung bạo, chém giết quái vật lung tung có bao giờ để ý để số lượng chất lượng gì đâu, sao trong trò chơi này lại đánh cẩn thận như vậy chứ?”

“Bởi vì đám quái vật này không nhắm vào tôi.” Hắc Đào nhàn nhạt quay đầu lại nhìn Bạch Liễu, liếc mắt một cái, “Mà chúng nó nhắm vào em.”

Hắc Đào không nói hết nhưng Bạch Liễu hiểu ý của y.

Bạch Liễu im lặng.

Hắc Đào vừa dứt lời, phía sau Bạch Liễu liền xuất hiện một cái bụng lỏa lồ lộ hết cả nội tạng bên trong bay tới, bị Hắc Đào tàn nhẫn một roi quất bay về hướng khác.

Ngay cả khi quất roi vào cái bụng thối rữa lộ cả nội tạng như thế thì lực khống chế của Hắc Đào cũng rất chuyên nghiệp, không hề đánh rớt bất kỳ mảnh nội tạng nào rơi ra ngoài, đảm bảo cho số lượng quái vật không bị tăng lên.

Bạch Liễu chỉ yên lặng một lát lại kiếm chuyện nói: “Anh không hỏi tôi vì sao nhóm Nghịch Thần bị trói à? Với thực lực của bọn họ thì cũng quá kỳ quái rồi.”

“Ừ.” Hắc Đào dường như bây giờ mới nhớ đến chuyện đó gật gật đầu, trả lời Bạch Liễu có lệ, “Bọn họ bị trói, nhưng đâu có quan hệ gì với tôi đâu?”

Bạch Liễu: “……”

Bạch Liễu chậm rãi nói: “Các anh là đồng đội trong giải đấu, xuất phát từ các phương diện khác nhau thì bây giờ anh phải thể hiện sự quan tâm vừa phải đối với an nguy của đồng đội mình.”

Hắc Đào nhanh chóng hiểu rõ, y lập tức nói: “Bây giờ tôi sẽ quan tâm bọn họ một chút.”

Y lấy một cái chuông vàng to bằng nửa lòng bàn tay từ thắt lưng ra, Bạch Liễu nhìn qua dò hỏi, Hắc Đào giải thích: “Đây là đạo cụ khen thưởng trong một trò chơi cổ, gọi là chuông song sinh, cái này rung thì cái kia cũng sẽ rung theo.”  

“Chúng tôi đã vượt phó bản ba lần, tổng cộng nhận được 6 cái chuông, tất cả đều ràng buộc quan hệ với nhau, một cái rung thì năm cái kia cũng sẽ rung. Trong các phó bản cổ không thể dùng dụng cụ hiện đại giao tiếp thì Nghịch Thần yêu cầu chúng tôi sử dụng chuông này để liên lạc với nhau.”

Hắc Đào nói: “Nghịch Thần còn đặc biệt đặt ra một mật mã cho tần số rung của chiếc chuông này, các rung động khác nhau thể hiện những ý nghĩa khác nhau.”

Bạch Liễu hứng thú đánh giá: “Đạo cụ giao tiếp không tồi.”

Hắc Đào không chút do dự liền lấy một cái chuông từ giao diện hệ thống đưa cho Bạch Liễu: “Tôi có hai cái, cho em một cái.”

Bạch Liễu cười như không cười nhìn lướt qua cái chuông, không vội nhận lấy: “Đây là đạo cụ liên lạc nội bộ của các anh, anh cứ thế mà đưa cho tôi à?”

Hắc Đào nhìn Bạch Liễu, giọng điệu rất đương nhiên: “Em cũng cho tôi đạo cụ liên lạc nội bộ trong đội của em thì tại sao tôi không thể cho em lại chứ?”

Bạch Liễu vi diệu im lặng một chút —— thật ra là hắn bán cho Hắc Đào, 10,000 điểm.

Hắc Đào trực tiếp ném chuông vào lòng nguc Bạch Liễu, sau đó một tay cầm roi, một tay cầm cái chuông còn lại lắc lắc một hơi.

Trong lòng nguc Bạch Liễu và nơi xa xa đồng thời vang lên tiếng chuông náo động một đám xác sống trong rừng, bọn chúng bắt đầu nháo nhào hướng về nơi phát ra tiếng chuông.

Hắc Đào dùng sức lắc chuông cực kỳ dữ dội, Bạch Liễu nhìn một hồi lâu mãi vẫn không phát hiện ra quy luật hay mật mã nào khớp với những gì hắn biết, bèn mở miệng hỏi: “Anh đang dùng mật mã của Nghịch Thần nói gì với họ à?”

Hắc Đào nói: “Tôi không nhớ bộ mật mã mà Nghịch Thần đặt ra.”

Bạch Liễu khựng lại, ánh mắt hắn nhìn sang cái chuông vẫn còn đang lắc lư điên cuồng trên tay Hắc Đào: “Vậy anh đang làm……?”

Hắc Đào trả lời tỉnh rụi: “Không phải em bảo tôi phải quan tâm bọn họ một chút sao? Tôi đang quan tâm đến bọn họ đấy thôi.”

Bạch Liễu: “……”

Tầm mắt hắn nhìn xuống cái chuông, lại nhìn về phía các đội viên Danh Sách Sát Thủ bị trói trên các cọc gỗ phía xa đang kêu gào thảm thiết vì đám xác sống càng lúc càng tới gần do bị tiếng chuông thu hút.

Bạch Liễu yên lặng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Hắc Đào rốt cuộc cũng đã ngừng rung chuông.

Hắc Đào quay đầu liếc hắn một cái: “Còn cần tôi quan tâm bọn họ thêm nữa không?”

Bạch Liễu: “Không cần.”

Hắn rốt cuộc hiểu ra tại sao Nghịch Thần lại đồng ý cho hắn 5 triệu điểm để hỗ trợ giáo dục Hắc Đào.

Đối diện hồ Pluto.

Bách Dật nhìn đám xác sống ngùn ngụt không ngừng kéo đến gần, thét lên như gà bị thọc tiết: “Đụuuuu má!! Đứa nào đang rung chuông!!!”

Bách Gia Mộc sắp điếc cả tai cắt ngang tiếng kêu thảm thiết của Bách Dật: “Cậu im miệng được không? Cái tiếng gà kêu của cậu hòa với tiếng chuông làm con nhức hết cả não đây này!”

Bách Dật một bên đá đám xác sống đang bò dưới chân, một mặt gân cổ rống to, “Nghịch Thần, Chiến Thuật Gia, trong chúng ta rốt cuộc tên nào đang rung chuông vậy! Kêu hắn ngừng lại đi!”

Nghịch Thần bị trói chặt cứng thở dài một hơi: “Bách Dật à, bốn người chúng ta đều bị trói chặt thế này thì làm sao có thể rung chuông chứ, cho nên người rung chuông không có ở đây.”

Bách Dật nháy mắt lĩnh ngộ, anh ta thê lương nghẹn ngào một tiếng: “Chẳng lẽ cái chuông thứ sáu của chúng ta bị mất trộm rồi sao? Lúc trước tôi đã nói năm cái chuông là đủ rồi, dư ra một cái thì cứ phá hủy luôn đi, giữ làm gì chứ, nếu cái chuông thứ sáu rơi vào tay người khác thì có phải là gây ra tai họa ngầm không, nhưng Nghịch Thần một hai cứ nhất định phải giữ lại, bây giờ nhìn đi, có chuyện rồi đó thấy chưa……”

Bách Gia Mộc mắt trợn trắng, cắt ngang lời lảm nhảm của Bách Dật: “Ngu ngốc, không phải cái chuông thứ sáu, là Hắc Đào đang rung chuông.”

Bách Dật nháy mắt đổi sắc mặt, nghiêm túc phản bác nói: “Không thể nào, từ lúc Hắc Đào nhận được chuông cậu chưa bao giờ thấy y rung chuông cả, không phải y đâu.”

“Chưa bao giờ không có nghĩa là bây giờ không rung.” Bách Gia Mộc cạn lời trả lời, “Nhỡ đâu Hắc Đào không vượt qua được trò chơi này, muốn liên lạc với chúng ta……”


Bách Gia Mộc nói tới đây, nhìn sang ánh mắt vi diệu của Bách Dật kiểu 【 con cảm thấy loại chuyện này có khả năng xảy ra à? 】 thì dừng lại.

“Có một lần tôi nhìn thấy Hắc Đào dẫm lên cái chuông, sau đó dùng roi muốn quất vỡ nó.” Bách Dật nhớ lại, “Lúc đó tôi cực kỳ kinh hãi, tiến lên ngăn cản y, hỏi y tại sao muốn làm như vậy?”

Nghịch Thần cũng sốc theo: “Tôi cực cực khổ khổ tích cóp từng trò chơi mới thu thập được, để dành liên lạc nội bộ trong chiến đội, sao cậu ta nỡ lòng nào làm vậy chứ!”

Bách Dật sâu kín trả lời: “Bởi vì cái chuông của y cứ rung mãi không ngừng nên y cảm thấy phiền phức, muốn một nhát đập nát nó luôn.”

Nghịch Thần cả mặt như sắp nứt ra: “Đó là bởi vì cậu ta không trả lời tin tức của chúng ta! Cả đội đều đang tích cực giao lưu thông tin trong trò chơi còn gì!”

Bách Dật chép chép miệng: “Thật ra Hắc Đào rất chán ghét cái chuông này, tôi cũng không phải là không hiểu được, giống như mọi người tham gia nhóm chat công việc ấy, người người nhắn tin nhà nhà buôn chuyện, bạn không thể thoát nhóm, cũng không thể chặn tin của lãnh đạo, thế là di động lúc nào cũng rung báo tin nhắn.”

“Nhưng Hắc Đào chỉ có một người chơi, lại đang chơi trò chơi rất vui vẻ, y không muốn ai quấy nhiễu mình……”

Nghịch Thần hai mắt sầu bi, giống như cha già mua cho đứa con thời kỳ phản nghịch món đồ chơi mà nó không thích: “…. Cho nên cậu ta muốn đập cái chuông của tôi đưa?”

Bách Dật hung hăng đá thêm mấy cái vào đám xác sống bên dưới, thương cảm nhìn hai mắt Nghịch Thần, quyết định bỏ qua đề tài này: “Thế nên tôi mới cảm thấy không phải Hắc Đào rung chuông, có khi trong trò chơi này y còn không thèm lấy chuông ra luôn ấy chứ.”

Nghịch Thần lắc đầu: “Không, chắc chắn là Hắc Đào rung chuông.”

Bách Dật nghi ngờ hỏi: “Không phải đâu, cái chuông thứ sáu của chúng ta để ở đâu rồi nhỉ? Có khi nào người này đang rung không?”

Nghịch Thần hai mắt đăm đăm: “Nhất định là Hắc Đào rung chuông……”

“Cái chuông thứ sáu vốn cất giữ ở kho hàng, nhưng lần trước Hắc Đào nói với tôi là chuông cậu ta hỏng rồi, không thể tham gia liên lạc nội bộ, vì thế trước khi tham gia trò chơi này tôi đã mở kho hàng, lấy cái chuông thứ sáu đưa cho Hắc Đào, còn dặn dò cậu ta phải giữ cẩn thận, đừng để hỏng nữa, không ngờ là cậu ta chủ động phá hư nó chứ …”

Nghịch Thần nói xong thì vẻ mặt buồn bã hẳn.

Bách Dật: “……”

Bách Gia Mộc: “……”

…… Aizzz, đúng là ba ba cực cực khổ khổ kiếm tiền mua đồ chơi cho con trai, thế mà thằng con bạch nhãn lang không thích cho nên vứt bỏ, còn dám lừa gạt ba ba là mình không cẩn thận, thật là đáng thương cho cha già Nghịch Thần.

“Nhưng mà Nghịch Thần này.” Bách Gia Mộc quay đầu nhìn Nghịch Thần, “Sao anh lại biết lúc đám xác sống dân bản xứ đến bắt chúng ta thì chúng ta không nên tấn công lại bọn họ, cứ thúc thủ chịu trói để họ bắt cóc thì họ sẽ tạm thời không cắn nuốt hợp nhất với chúng ta chứ?”

Nghịch Thần thản nhiên nhìn bức tượng gỗ Tà Thần đối diện anh ta: “Bởi vì bức tượng cũ Tà Thần hỏng rồi, cần phải thay một bức tượng Tà Thần mới. Loại thay đổi này cũng mang một ý nghĩa khác, đó là quyền năng Tà Thần cũ đã xuất hiện vết nứt, hắn phải tìm kiếm người thừa kế đời sau của mình, một Tà Thần mới.”

“Hình thức luân chuyển thần linh tôn giáo này đòi hỏi một sự hy sinh quy mô lớn và nghi lễ để hỗ trợ, khi xung đột giữa các vị thần cũ và mới đặc biệt gay gắt, sự luân chuyển này thường đi kèm với các cuộc chiến tranh lớn.”

Nghịch Thần rũ mắt nhìn các xác chết cháy đen, tiếp tục nói:

“Trong lễ khai sinh Tà Thần mới cần phải có tế phẩm và người chứng kiến. Tế phẩm là những người chống lại Tà Thần, còn người chứng kiến là những người đã từng trải qua lịch sử của Tà Thần.”

Nghịch Thần nhàn nhạt nói: “Không có tế phẩm và người chứng kiến nào tốt hơn chúng ta, vì vậy bọn họ sẽ không dễ dàng hợp nhất với chúng, ngược lại bọn họ phải để chúng ta có ý thức tỉnh táo để chứng kiến nghi thức ra đời của vị thần mới, đây là sự tôn trọng đối với hắn.”

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện với nhau, Alex bị trói trên cọc gỗ thứ năm bên cạnh vẫn luôn cúi đầu, từ từ mở mắt.

Cậu ta ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về phía bức tượng gỗ Tà Thần đối diện với mình, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vừa buồn bã lại vừa giận dữ.

Bức tượng gỗ của Tà Thần đứng ngay trung tâm có dấu vết sửa chữa rõ ràng, cái đầu gỗ bị chặt chém bằng dao phẫu thuật, bị đạn bắn thủng lại một lần nữa chễm chệ trên thân tượng nở nụ cười, dùng ánh mắt chồng chất vết thương chứa đầy sự thương hại nhìn vào đám xác sống đang nhảy múa và năm tế phẩm bị trói trên cọc gỗ dưới chân mình.

Trước bức tượng gỗ Tà Thần còn có một khúc gỗ rất lớn được xẻ chính giữa, nhìn mặt cắt ngang thì có thể nhận ra chất liệu của nó giống y hệt như chất gỗ của bức tượng Tà Thần.

Đám xác sống đang lắc lư giơ rìu và đục lên để khắc trên mặt cắt này, các đường nét dần dần hình thành, bọn chúng càng đẩy nhanh tốc độ, bức tượng mới chạm khắc từ gỗ càng trở nên sống động và chân thực.

Bức tượng điêu khắc Tà Thần mới dần trở thành hình người.

Bách Dật nhìn chăm chú vào đôi mắt của bức tượng gỗ, anh ta chơi qua nhiều trò chơi như vậy rồi mà lần đầu tiên mới cảm thấy một nỗi sợ hãi sởn cả tóc gáy, dùng chân nhẹ nhàng khều khều Bách Gia Mộc bên cạnh, thì thầm nói: “Này, có phải cậu nhìn lầm không nhỉ, sao càng nhìn lại càng thấy giống ——”

Nghịch Thần hít sâu một hơi, anh nhìn về phía bức tượng gỗ Tà Thần mới đang mỉm cười: “—— Bạch Liễu, đúng không?”

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện