Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 388


trước sau

Buổi chiều 6 giờ, trời đã chạng vạng, khắp nơi trong thành phố đầy những tòa nhà cao tầng chẳng có chút ánh sáng mặt trời, bầu trời cũng nhanh chóng tối sầm lại.

Khu C, đèn đường ở hai bên hành lang gần tòa nhà mới lần lượt được thắp sáng, tỏa ra ánh sáng cam nhẹ nhàng ấm áp, đèn của một vài căn hộ tr3n tầng cao nhất của các tòa nhà cũng được thắp sáng rực rỡ, chói lóa như kim cương, lóa mắt còn hơn cả đèn đường, trong bóng đêm tỏa sáng như ánh sao, lóng lánh mê hoặc đến nỗi Viên Quang và Thi Thiến ngồi tr3n phố cũng phải ngước nhìn.

"Sáng quá." Thi Thiến cảm thán, "Đèn tr3n mấy tầng cao nhất này sáng thật đấy, ban ngày hôm nay tôi còn chưa thấy đèn sáng như vậy."

"Đó là đương nhiên." Viên Quang cầm một túi bánh mì và một chai nước khoáng, nhìn lên các tầng tr3n cùng, "Đó là nơi những người giàu nhất khu C sinh sống mà, toàn là mua trọn gói không đấy."

"Tầng đầu tiên hơn 320m2, chia sẻ diện tích trung bình thì cũng còn hơn 300m2." Viên Quang nói.

Thi Thiến líu lưỡi: "Căn hộ rộng hơn 320m2? Dựa theo tính toán 25m2 ở được 5 người tại đây thì có thể chứa ít nhất 52 người!"

"Chưa đâu, tầng tr3n cùng là tầng đắt nhất, giá của nó khoảng 370.000 đến 400.000 tệ." Viên Quang lẩm nhẩm thông tin mà anh hỏi được từ người bán hàng, rồi đột nhiên dừng lại, "Nếu tính kiểu này thì giá một tầng đâu đó khoảng 130 triệu... "

Thi Thiến bị Tiểu Đông lải nhải phổ cập khoa học cả một buổi trưa chuyện 【 Cây giống thành phố Dương Quang】 , bắt đầu tính toán theo bản năng: "Một đứa con có thể thế chấp 500.000 đến 1 triệu, nếu nợ 130 triệu thì cần có 130 đứa con..."

Nơi này chỉ có thể sống tối đa 52 người nhưng cần phải thế chấp 130 trẻ em, rõ ràng là những đứa trẻ thừa ra không thể sống trong ngôi nhà khi chúng lớn lên, vì ngôi nhà không đủ diện tích sinh sống, thậm chí tr3n giấy chứng nhận bất động sản cũng không có tên của chúng.

Theo người bán hàng Tiểu Đông nói, khi những đứa trẻ thế chấp cho vay lớn lên, chúng sẽ bị bố mẹ yêu cầu rời khỏi nhà tự lập để đi làm, song song đó, để có thể trả nợ khoản vay của bố mẹ trong vài chục năm, đồng thời tích cóp tiền để mua nhà cho riêng mình, chúng sẽ càng nỗ lực liều mạng làm việc.

Nói cách khác, họ sẽ sống dưới áp lực của hai khoản vay mua nhà suốt đời.

Nghĩ đến điều này, Viên Quang và Thi Thiến không khỏi cảm thấy ngột ngạt, họ cùng im lặng.

Viên Quang nhìn xuống túi bánh mì giảm giá 10 tệ của mình, ngón tay siết chặt túi bao bì dính dầu mỡ: "Nếu không vay 【 Khoản vay thành phố Dương Quang】, theo mức lương trung bình là 4.500, muốn ở nhà tr3n tầng cao nhất, không tính lãi suất vay, cho dù không ăn không uống... "

Thi Thiến dừng lại một lúc, rồi gượng cười ha ha hai tiếng: "Xem ra phải mất 2000 giờ làm việc mới có thể sống trong ngôi nhà rộng 300m2 này..."

Viên Quang cúi đầu c4n một miếng bánh mì, không nói gì, chiếc bánh mì giảm giá tràn ngập vị chua cũ kỹ hết hạn trong khoang miệng khiến anh thật buồn nôn, cố nén lại nuốt xuống một cách khó khăn.

"Bánh mì này đã hết hạn, đừng ăn." Thi Thiến nãy giờ vẫn không ăn, chỉ cầm tr3n tay.

Viên Quang cúi đầu: "Nhưng bánh mì là sản phẩm bán chạy trong cửa hàng tiện lợi, tôi thấy người khác cũng xếp hàng mua."

"Bởi vì nó rẻ." Thi Thiến khẽ th0 dài, "Chúng ta đi muộn, mì gói 8 tệ đã bán hết sạch, ở đây một chuỗi lẫu Oden có giá 16 tệ, ngoại trừ bánh mì giảm giá 10 tệ, thì người ở đây chẳng mua nổi mấy món khác."

Thi Thiến tỉnh táo vỗ vai Viên Quang: "Ôi thiu hết rồi, đừng ăn nữa, tôi c4n một miếng mà giá trị sinh mệnh giảm hết một mớ, vứt đi thôi."

Viên Quang hít sâu một hơi, ừ một tiếng chống đầu gối th0 dài đứng lên, nhìn lại tòa nhà giống như rừng thép trong đêm đen, chỉ có tầng tr3n cùng mới tỏa ra thứ ánh sáng đẹp mê hồn.

"Nhân viên bán hàng kia bảo là căn nhà tr3n tầng cao nhất là nơi gần mặt trời nhất ở thành phố Dương Quang, bán lúc nào cũng rất chạy, giới nhà giàu đổ xô tranh nhau mà mua."

Viên Quang đột nhiên thì thào: "Mới sáu giờ, ban đêm sáng như mặt trời, nơi nào cũng toàn là bóng tối, chỉ có tầng tr3n cùng là sáng, chẳng trách ở đây ai cũng muốn mua nhà ở đó."

Thi Thiến bước đến thùng rác, cô quay đầu nhìn theo tầm mắt của Viên Quang, vẻ mặt khó nén phức tạp, "Bởi vì chỉ có những người ở tầng cao nhất mới đi làm về nhà lúc sáu giờ rồi bật đèn lên."

"Các tầng khác đều là dân cư bình thường, lúc này họ vẫn đang tăng ca."

Viên Quang giật mình, liền nhanh chóng thu hồi suy nghĩ: "Ừm, bọn họ căn bản làm việc cả ngày không nghỉ..."

Ngay lúc Viên Quang đang cùng Thi Thiến định ném túi bánh mì vào thùng rác thì một người đột nhiên xuất hiện bên cạnh họ, nhìn chiếc bánh mì tr3n tay Viên Quang và Thi Thiến với đôi mắt sáng quắc khiến hai người sợ hãi nhảy dựng lên.

Người nọ nhỏ giọng nói: "Hai người không ăn bánh mì thì cho tôi được không?"

Viên Quang nương theo ánh sáng lờ mờ của đèn đường nhìn thấy người phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ trang điểm nhẹ trước mặt, anh không khỏi cao giọng: "Tiểu Đông?!"

Người phụ nữ đứng bên thùng rác trước mặt chính là người vừa cười vừa giới thiệu bất động sản cho họ lúc trưa, Tiểu Đông.

Tiểu Đông không cảm thấy xấu hổ chút nào, nhìn thẳng vào ổ bánh mì sắp bỏ vào thùng rác: "Không ăn thì đưa cho tôi nhé?"

Viên Quang và Thi Thiến nhìn nhau do dự, sau khi Thi Thiến gật đầu, Viên Quang đưa bánh mì ra, khó hiểu hỏi: "Tiểu Đông, cô làm việc ở công ty kinh doanh bất động sản, tiền lương cũng không thấp phải không? Sao lại.. "

Giọng của Viên Quang ngừng lại, anh ngớ người nhìn Tiểu Đông c4n hai cái đã hết sạch ổ bánh mì, thậm chí còn uống một ngụm nước.

... Thứ này đã thiu thối đến mức giảm giá trị sinh mệnh của Thi Thiến, vậy mà Tiểu Đông ăn một chút cũng không có phản ứng, tựa hồ đã quen với loại đồ ăn này.

Tiểu Đông ăn xong rồi vỗ vỗ đôi tay, nở một nụ cười kinh doanh tiêu chuẩn với Viên Quang: "Tôi chỉ là nhân viên bán hàng, tương tự như nhân viên lễ tân, vị trí này nhiều người xin việc lắm, tôi chỉ may mắn có ngoại hình ưa nhìn và tài ăn nói nên được nhà tuyển dụng lựa chọn thôi."

Viên Quang hỏi: "Vậy cô có phiền cho chúng tôi biết lương mỗi tháng của cô là bao nhiêu không?"

Tiểu Đông không chút để ý: "3.500."

Vẻ mặt của Viên Quang nghe xong không thể diễn tả được, người đi bán nhà vậy mà không mua nổi một căn nhà... thế giới này thật là ảo ma canada.

Thi Thiến dò hỏi, "Thông thường mà nói, sau khi có người mua nhà thì cô có thể nhận được hoa hồng phải không?"

"Hoa hồng là cái gì?" Tiểu Đông hơi bối rối.

Thế là Thi Thiến đành phải giải thích với Tiểu Đông một phen, Tiểu Đông bừng tỉnh hiểu ra: "Hai người nói thứ đó à, thứ đó chỉ có người phát triển đại lý mới được hưởng, mỗi một căn nhà bán được có thể nhận đến 27% tiền hoa hồng, còn chúng tôi không có, chúng tôi chỉ làm công cho đại lý thôi."

Viên Quang cau mày hỏi: "Đại lý bán hàng?"

Kinh doanh trong thế giới thực cần phải có đại lý thì anh có thể hiểu được, nhưng hiện tại ở đây đất đai đều trực tiếp thuộc về tay tư nhân, còn cần đại lý sao?

Không phải muốn định giá như thế nào thì định giá thế ấy, muốn chặt chém bao nhiêu thì cũng có người bỏ tiền ra mua sao, sao lại còn có đại lý đứng giữa ăn chênh lệch giá?

"Đúng rồi, mỗi tòa nhà mới đều có một người phát triển đại lý." Tiểu Đông vừa giải thích vừa phủi tay, "Người phát triển đại lý thường là nhà phát triển cấp cao nhất, tức là con cháu của 5 nhà phát triển lớn nắm giữ tất cả đất đai."

Năm nhà phát triển lớn sẽ ký hợp đồng bất động sản cho con cháu của họ làm đại lý, các nhà phát triển lớn chưa bao giờ xuất hiện, chỉ có đại lý ra mặt kinh doanh thôi, ví dụ như theo tôi biết, người phát triển đại lý của tòa nhà mới ở khu C là cháu trai của một trong số bọn họ.

Tiểu Đông cho biết: "Đại lý chịu trách nhiệm chính trong việc điều tra nhu cầu mua, mong muốn và giá cả phù hợp với cư dân thành phố Dương Quang, đồng thời phân bổ diện tích bất động sản và thiết kế các loại hình căn hộ phù hợp với cuộc sống của cư dân."

"Giá cả phải chăng?! Khu vực thích hợp cho cư dân sinh sống?" Thi Thiến không nhịn được chửi tục, "Đ* má, giá thế này mà bảo là phải chăng, thích hợp cho cư dân sinh sống?!"

Ánh mắt Viên Quang nhấp nháy, anh hỏi: "Nói theo cách khác, quyền sở
hữu bất động sản mới nằm trong tay của người đại lý, phải không?"

Tiểu Đông gật đầu: "Đúng rồi."

"Cô có biết ông ta sống ở đâu không?" Viên Quang cẩn thận hỏi, "Hay là, Tiểu Đông, cô có chắc người đại lý của tòa nhà mới khu C sẽ xuất hiện vào tối nay không?"

Tiểu Đông quay đầu, chỉ lên tầng cao nhất sáng nhất khu C trong đêm: "Đó, ông ta sống ở đó."

"Tối nay ông ta nhất định sẽ xuất hiện." Tiểu Đông chỉ vào Viên Quang một lúc rồi quay đầu lại, "Bởi vì tối nay tòa nhà mới này còn chưa khai trương định giá, chúng ta phải đợi ông ta qua rồi mới định giá."

Viên Quang nhẹ giọng lặp lại: "Định giá?"

Tiểu Đông nói: "Ừm, tức là ra giá một mét vuông bao nhiêu tiền ấy, bây giờ chắc ông ta đang thảo luận với các người phát triển đại lý khác tr3n tầng cao nhất, khoảng 7:30 ông ta sẽ tới định giá tòa nhà mới."

7:30.

Trong đại sảnh trung tâm bán hàng náo nhiệt rực rỡ, ánh sáng của chiếc đèn chùm pha lê đột ngột mờ đi, tiếng đàn violin không biết từ bao giờ vang lên du dương réo rắt, một vòng tròn ánh sáng trắng chiếu tới cạnh cửa, một người đàn ông trung niên dáng người hơi teo tóp, ngũ quan nhăn nheo ăn mặc đồ thể thao rộng thùng thình, mang giày thể thao xuất hiện ở trung tâm của ánh sáng.

Tất cả mọi người im lặng, cung kính cùng hồi hộp dạt ra chừa một đường thẳng chính giữa để người này bước vào đại sảnh, người này ôm quyền mỉm cười chào hỏi đám đông hai bên, thoải mái tươi cười đi vào bên trong giữa trung tâm quầng sáng, cho đến khi đến khán đài cao chót vót đối diện cổng thì quay lại cúi chào mọi người một lần nữa:

"Chào buổi tối mọi người."

Tiểu Đông thì thầm vào tai Thi Thiến, "Ông ta là tổng đại lý phát triển khu C,  chúng tôi thường gọi ông ta là Giám đốc C."

Thi Thiến và Viên Quang nhìn nhau, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ.

Giám đốc C này... trông giống như một người bình thường, lại rất lịch sự lễ phép nữa.

Người gọi là Giám đốc C đứng tr3n một giá gỗ đỏ cao hơn một mét so với mặt đất, phía sau có treo một bức tranh vẽ nổi hình cái thang khổng lồ, tr3n mỗi bậc thang lại có những tấm gỗ nhô lên cao chót vót, bên cạnh tấm ván có những con số, từ 300.000 đến 305.000, đến hết 580.000.

Mỗi tấm gỗ tương ứng với một số, số【320.000 】ứng với một lá cờ màu xanh, tr3n lá cờ thêu bốn ký tự vàng rực 【 Giá thị trường bất động sản hôm nay】.

Giám đốc C chậm rãi nhặt lá cờ nhỏ từ tr3n tấm gỗ 【320.000 】lên, Thi Thiến nghe thấy người xung quanh đồng loạt hít sâu, mọi người đều nhìn trừng trừng lá cờ nhỏ màu xanh lam đó.

Trong đám đông có tiếng đứa trẻ nhỏ giọng nói:

"Mẹ, mẹ nhéo vai con đau quá."

Thi Thiến nhìn sang thì thấy đó là hai vợ chồng đã hỏi thông tin về căn nhà sáng nay, người mẹ ngồi xổm xuống ôm chặt lấy con, nước mắt lưng tròng, cô vỗ vai đứa trẻ thì thầm:

"Xin lỗi con, là lỗi của mẹ đã mang con đến một nơi như thế này."

Đứa nhỏ ngây thơ nắm tay mẹ không biết gì, vẫn cười vui vẻ: "Không sao đâu mẹ, chúng ta tới đây mua nhà mới, sao mẹ lại xin lỗi con chứ."

Người mẹ hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào vai con mình, nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Người cha bên cạnh cúi đầu không dám nhìn đứa nhỏ, hai tay run rẩy ôm hai đứa nhỏ khác.

Thi Thiến thu hồi ánh nhìn, cô chậm rãi siết chặt tay mình.

Nhưng vị giám đốc C này không trực tiếp hạ cờ mà lại dấu cờ ra sau lưng, nhìn mọi người cười thân thiện: "Tôi tin rằng mọi người đến đây đều là vì gia đình."

"Mục tiêu chung của chúng ta là mang đến cho tất cả những ai đến với thành phố Dương Quang một mái ấm gia đình, giá nhà ở cũng là vấn đề được mọi người quan tâm nhất, vì lý do này mà tôi đã đàm phán với các chủ đại lý của những khu khác trong suốt một buổi chiều, nước cũng chưa kịp uống, chỉ vì muốn giảm giá căn nhà xuống thấp hơn 320.000/m2."

Ánh mắt mọi người bắt đầu sáng lên, ngay cả Tiểu Đông cũng cao hứng kiễng chân lên, cố gắng nhìn cảnh tượng ở hàng ghế đầu.

Có người nhịn không được bắt đầu hỏi, tr3n mặt đỏ bừng hưng phấn: "Giám đốc C, ông thật sự định hạ giá khu nhà mới?"

Giám đốc C mỉm cười gật đầu, giang hai tay như thể bất lực: "Đương nhiên rồi, tôi đã sống ở tầng cao nhất của thành phố Dương Quang, mỗi tháng có thể kiếm được hơn một tỷ nhân dân tệ,  nếu kiếm thêm tiền từ mọi người nữa thì còn có ý nghĩa gì chứ?"

"Chẳng lẽ nếu tôi kiếm thêm nhiều tiền nữa thì có thể mua nhà tr3n mặt trời luôn sao?"

Trò đùa của giám đốc C khiến tất cả những người mua hàng đang lo lắng bật cười, bầu không khí vô tình trở nên thoải mái nhẹ nhõm hắn, có người bên dưới đã bắt đầu ồn ào:

"Giám đốc C là người tốt!"

"Sau này tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc trong công ty của giám đốc C!"

Cặp vợ chồng kia cũng rất phấn khích, dán đầu vào nhau thảo luận:

"Nếu giảm nhiều thì chúng ta đừng thế chấp bọn nhỏ nữa, chúng ta cố gắng làm thêm mấy công việc là có thể trả nợ được rồi."

Người đàn ông gật đầu đồng ý: "Tòa nhà mới này đang tuyển công nhân xây dựng, lương cũng được lắm, anh sẽ đi dọn gạch, nếu giá nhà xuống hơn 200.000/m2 một căn, anh và em mỗi người làm việc 20 giờ/ngày, nói không chừng có thể mua được rồi."

Tiểu Đông vui mừng đến mức suýt khóc, nhưng Viên Quang và Thi Thiến càng nhìn nhau càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Lúc này mới thức tỉnh lương tâm à, sao trước đó không giảm giá luôn đi?

Giám đốc C giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, cười rộ lên: "Bản thân tôi thực sự cảm thấy không cần thiết tăng giá nhà đất nữa, tôi vẫn mong mọi người ở thành phố Dương Quang cũng giống như tôi, nỗ lực chăm chỉ để được sống trong một căn hộ thông tầng tại thành phố Dương Quang."

"Cho nên tôi đã tranh thủ giảm xuống." Giám đốc C lấy lá cờ từ phía sau ra, từ từ hạ xuống, đặt dưới ô thấp nhất 300.000, "Giá của tòa nhà mới này giảm xuống còn 260.000/m2."

Lời vừa nói ra, khán giả im lặng hai giây, sau đó mọi người ồ lên, hò hét phấn khích như điên.

"Trời ơi! Đây là giá nhà của hai năm trước!"

"Em đánh anh một cái xem, anh đang nằm mơ sao?!"

Đôi vợ chồng ôm chặt đứa con, người đàn ông th0 phào nhẹ nhõm, người vợ khóc vì sung sướng, bọn họ chen chúc nhau trong một căn nhà nhỏ vất vả nuôi ba đứa con nhưng mới tình cảm làm sao.

Nhưng kéo dài mãi đến bây giờ, giá nhà đã tăng kinh khủng không chịu được, cho nên mới mang con đến hỏi thăm khoản vay 【 Cây giống thành phố Dương Quang】để mua căn hộ trong tòa nhà mới khu C này.

Bản thân cực khổ nuôi con nhiều năm như vậy, sao có thể dứt khoát nhẫn tâm đẩy con xuống hố lửa được chứ.

"Nhưng mà." Giám đốc C cau mày buồn bã, lá cờ xanh nhỏ tr3n tay từ từ dựng lên, "Mặc dù giá nhà đã xuống nhưng các đại lý ở các khu khác lại không hài lòng với hành động của tôi, họ yêu cầu ——"

Giám đốc C ngẩng cao khuôn mặt thân thiện hòa nhã: " —— tăng hoa hồng từ 27% lên 40%."

"Vì vậy, mặc dù giá nhà là 260.000, cộng với 40% hoa hồng, tổng cộng là ——"

Giám đốc C không vội giơ cao lá cờ xanh nho nhỏ, đặt bên cạnh tấm gỗ tương ứng với 【370.000 】, th0 dài nhìn mọi người: "Tôi đã cố gắng hết sức rồi, giá cuối cùng là 370.000/m2, mọi người sẽ không trách giám đốc C chứ?"

Mọi người ngơ ngác nhìn lá cờ xanh nho nhỏ được đặt ở mốc 【370.000 】, Tiểu Đông lảo đảo lùi lại hai bước, đột nhiên che miệng chạy đến thùng rác bên cạnh, nôn thốc nôn tháo, nôn hết mấy miếng bánh mỳ thiu mốc vừa nãy đã ăn ra.

Hai vợ chồng tuyệt vọng ngã xuống đất, ôm chặt lấy con trong cơn mê man, tr3n tay cầm tờ giấy hợp đồng của 【 Cây giống thành phố Dương Quang】, ánh mắt không còn chút tia sáng, lẩm bẩm trong miệng: "Không trách, không trách giám đốc C... "

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện