Tôi Quyết Định Đi Tìm Ba Ruột

Chương : 1


trước sau

Chát!

Cái tát nặng nề rơi xuống mặt Lâm Tích.

"Mày còn nhỏ mà sao có thể độc ác như vậy hả?"

"Đây là em gái mày đấy, vậy mà mày lại nhẫn tâm hại nó! Ở nhà không dám bắt nạt nên đến trường bắt nạt nó, phải không?"

Một tay Từ Kiều Phượng lôi cánh tay Lâm Tích, tay kia đánh vào người cô không thương tiếc.

"Nó tự rơi xuống hồ, mắc mớ gì đến cháu!" Lâm Tích nhịn đau, ra sức phủ nhận.

Từ Kiều Phượng càng tức hơn: "Mày không giở trò thì Hinh Hinh đang yên đang lành lại có thể tự mình ngã xuống hồ được hả?"

"Ai mà biết nó rơi xuống hồ kiểu gì. Nói chung là không liên quan đến cháu, ở trường có người nhìn thấy, có cả camera, không tin thì các người tự đi kiểm tra đi."

"Miệng lưỡi bén nhọn! Còn ngụy biện à!"

"Cháu nói không có là không có!"

Lâm Tích nhìn Lâm An Hinh đứng đằng sau Từ Kiều Phượng.

Lúc này, Lâm An Hinh đã thay bộ đồ ướt sũng ra, lấy chăn quấn chặt, được Tống Khả Hân che chở trong vòng tay, nhấm nháp nước gừng Tống Khả Hân đút tới bên miệng.

Mọi chuyện phải nói từ lúc sắp tan học. Xế chiều hôm nay, Lâm Tích từ trong thư viện đi ra, thấy có không ít người tụ tập lại chỗ hồ nước nhân tạo, lại nghe thấy có người nói hình như Lâm An Hinh nảy sinh xung đột với người ta, bị rơi xuống nước.

Lúc Lâm Tích đi đến, Lâm An Hinh đang quẫy đạp trong hồ nhân tạo cao không quá đầu người, giáo viên còn chưa đến, xung quanh cũng không ai dám quản.

Lâm Tích không đồng tình với cô ta, nhưng suy nghĩ một lúc vẫn đi xuống vớt người lên, cõng ra xe đón các cô ở cổng trường.

Kết quả, vừa về tới nhà, Lâm An Hinh liền bày ra vẻ mặt sợ sệt né tránh Lâm Tích, chui vào trong lòng Từ Kiều Phượng và Tống Khả Hân, hỏi cô ta đã xảy ra chuyện gì, cô ta cũng chỉ khóc thút thít.

Điệu bộ ấy của Lâm An Hinh, lại thêm lời miêu tả không đâu ra đâu của tài xế đến đón hai người tan học, Từ Kiều Phượng đương nhiên cho rằng là Lâm Tích cố ý đẩy Lâm An Hinh xuống hồ.

Lâm Tích tức giận trừng mắt nhìn Lâm An Hinh, gằn từng chữ: "Lâm An Hinh, mày tự nói đi, là tao đẩy mày rơi xuống hồ à?"

Đối diện với đôi mắt của Lâm Tích, Lâm An Hinh giống như bị giật mình vậy, quay đầu dụi vào lòng Tống Khả Hân, khóc ỉ ôi: "Mẹ, con sợ lắm, hu hu, con cứ nghĩ là mình suýt nữa là chết rồi, không gặp được mẹ và ba, cả bà nội nữa."

Dáng vẻ oan ức này khiến Tống Khả Hân và Từ Kiều Phượng càng thêm đau lòng.

"Sao? Mày còn muốn dọa con bé à?" Từ Kiều Phượng dùng sức kéo Lâm Tích ra xa.

Lâm Tích nghiến răng, trong lòng thầm chửi: "Giả tạo."

Một cái hồ sâu không tới một mét mà còn chết đuối được à?

Lâm Tích âm thầm khinh bỉ, nhìn về phía Tống Khả Hân, mẹ của mình.

Kết quả, ánh mắt Tống Khả Hân nhìn cô chỉ có sự lạnh lùng, thậm chỉ còn mang theo sự trách cứ và oán hận.

"Xin lỗi em gái con đi." Tống Khả Hân lạnh lùng nói.

Nghe thấy vậy, bỗng dưng Lâm Tích rất muốn phá lên cười.

Cô đang chờ mong cái gì cơ chứ? Từ trước tới giờ không phải đều như thế này hay sao? Cô và Lâm An Hinh xích mích với nhau, người bị mắng luôn luôn là cô, ngay cả người giúp việc trong nhà cũng chỉ biết nói là cô đố kị với em gái Lâm An Hinh.

Lâm Tích cố nhìn lại cảm giác chua xót trong mắt, không cho nước mắt chảy ra, cô nhìn Tống Khả Hân: "Có phải là bất cứ thứ gì Lâm An Hinh làm đều là đúng, còn con nói cái gì cũng sai, đúng không?"

Sự chất vấn của Lâm Tích
chỉ đổi lấy vẻ trầm mặc của Tổng Khả Hân.

"Con sẽ không xin lỗi đâu." Lâm Tích xiết chặt nắm tay: "Chuyện ngày hôm nay, ai nói dối thì người ấy sẽ không được chết tử tế, uống nước sặc chết, lúc ngủ bị trần nhà đè chết, ra đường bị xe đâm chết!"

Nghe thấy Lâm Tích nói như vậy, Lâm An Hinh nằm trong ngực Tống Khả Hân run lên cầm cập. Là cô ta nói dối, cô ta chọc phải một đám lưu manh ở trường học, xế chiều hôm nay, Diêm Tuyết Kỳ dẫn theo một đám người đến tìm cô ta gây sự, còn gọi cô ta đến hồ nước. Ban đầu cô ta chỉ nghĩ là đối phương chỉ đơn giản là phô trương thanh thế, không ngờ đối phương lại muốn cắt tóc của cô ta, còn muốn đổ sơn lên đầu cô ta. Lâm An Hinh bị dọa sợ, liên tiếp lùi về phía sau nên mới trượt chân rơi xuống hồ.

Vào lúc này Lâm An Hinh không muốn nói thật, nếu như cô ta nói ra, mẹ và bà nội chắc chắn sẽ hỏi cô ta trước đó đã có chuyện gì. Từ trước tới nay, ở trước mặt người nhà, cô ta luôn là đứa ngoan ngoãn hiểu chuyện, cô ta không muốn để cho mọi người biết cô ta xảy ra xung đột với những học sinh khác trong trường, hơn nữa còn bị rơi xuống hồ vì chuyện đó.

---

Bên này, Lâm Tích bị tát một cái vào mặt, nọ đánh đến mức váng đầu.

Lần này, người đánh chính là Tống Khả Hân.

"Lâm Tích, con nói chuyện kiểu gì thế!" Trong mắt Tống Khả Hân hiện lên vẻ tàn khốc.

Từ Kiều Phượng cũng hừ một tiếng: "Mới tí tuổi đầu, sao mà ác thế cơ chứ."

"Rốt cuộc ai mới là người ác độc!" Lâm Tích hét lên, quay người chạy lên lầu.

"Phản rồi, trời ạ! Mẹ Lý, mau cản nó lại tôi."

Từ Kiều Phượng bảo người giúp việc ngăn cản Lâm Tích lại bị Tống Khả Hân kêu dừng lại: "Mẹ, bỏ đi."

"Để cho nó từ từ hối lỗi đi, về phần Hinh Hinh, con thấy vẫn nên kêu bác sĩ tới khám."

Nhắc tới Lâm An Hinh, Từ Kiều Phượng lập tức di dời sự chú ý, gật đầu: Đúng là nên kiểm tra cẩn thận xem, trời se lạnh rồi, nhỡ đâu bị ốm thật thì phiền lắm."

Từ Kiều Phượng đi tới, xoa đầu Lâm An Hinh: "Hinh Hinh của chúng ta tủi thân rồi, nếu như không thoải mái, nhất định phải nói cho bà nội nghe, biết chưa?"

Lâm An Hinh ngoan ngoãn gật đầu.

"Thật là ngoan."

Từ Kiều Phượng lại nhìn theo hướng Lâm Tích bỏ đi, hừ lạnh một tiếng: "Nhà chúng ta tạo điều kiện cho ăn ngon mặc đẹp, sao lại nuôi ra một đứa độc ác không có lương tâm như thế cơ chứ."

"Quả nhiên chẳng phải dạng tốt đẹp gì, nuôi kiểu gì cũng không ra sao đâu!"

Những lời này lại khiến cho Tống Khả Hân có chút không kìm được giận.

"Mẹ, đủ rồi!"

Thấy vẻ mặt Tống Khả Hân trầm xuống, Từ Kiều Phượng mới ngập ngừng cho qua chuyện, quay người đi dặn dò người giúp việc gọi điện cho bác sĩ gia đình.

Truyện convert hay : Đỉnh Người Ở Rể

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện