Tôi tỉnh dậy, xắn tay áo lên, nói: " Tra công đang ở đâu?"
Sau cái chết vô ích, tôi lại một lần nữa trải qua cảm giác kích động khi được sống lại.
Tôi hít sâu một hơi, ngửi thấy xung quanh mình đều là mùi thuốc khử trùng của bệnh viện.
"Khụ khụ khụ ___" Tôi bị sặc nước bọt, đứng dậy như con cá chép lộn mình, sau đó kêu lên một tiếng "Đại ca!" rồi run rẩy bước về chiếc giường bệnh màu trắng của mình.
Đúng vậy, bây giờ tôi đang nằm trong bệnh viện. Xem ra tôi đã sống lại bằng cách nhập vào thân xác người khác. Nhưng thân phận hiện giờ của tôi là gì? Tôi là nhân vật thụ chính được công hỗ trợ nên chắc chắn tôi giàu đến mức không tiêu hết tiền.
Thân phận của tra công chính là người đàn ông nắm giữ mạch máu của nền kinh tế quốc tế.
Tại sao mũ xanh không trả lời tôi? Chẳng phải nó từng bảo điểm chuyên nghiệp là thứ quan trọng nhất trong công việc của mình sao, nó còn bảo toàn bộ cuộc hành trình này sẽ đi với tôi mà?puddingvixoai.wordpress.com
Trong lúc tôi đang ngây người, một thanh niên vạm vỡ đội chiếc mũ chóp nhỏ màu xanh lá cây trên đầu chạy đến bên giường tôi. Giọng nói đậm chất người Đông Bắc của hắn vang lên.
"Đại ca yên tâm, em đã nhốt Bạch Liên Hoa dưới tầng hầm. Để xem tên hèn hạ kia còn dám lén đi ra ngoài câu dẫn người ta hay không. Cậu ta làm đại ca bị thương nên em đã kêu Tiểu Ngũ và Tiểu Lục 'phục vụ' cậu ta thật tốt." Tôi nhìn vẻ mặt khinh thường của người thanh niên vạm vỡ, nghi ngờ liệu có phải hắn đã đi nhầm vào phim trường nào đó hay không.
Kịch bản cung đấu xin mời qua chỗ khác.
"Bạch Liên Hoa ư?" Mí mắt tôi liên tục giật giật, còn ngực đau âm ỉ. Trong đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh của một thiếu niên bướng bỉnh, kiên trì và bất khuất, cho dù trên người chồng chất những vết thương lớn nhỏ.
Bạch Liên Hoa là vai thụ chính à?
Trong cốt truyện này, tra công bắt vai chính phải ký hiệp ước bao nuôi. Nhân vật chính kìm lòng không đậu yêu tra công nhưng cậu ta lại bắt gặp cảnh tra công cùng mối tình đầu khó quên của hắn lên giường.
Trong lúc hoảng hốt, vai chính chạy ra ngoài thì bị đối thủ cũ trong giới xã hội đen của tra công bắt cóc để uy hiếp. Tra công vì mặt mũi của mình nên chủ động đi cứu vai chính. Cậu ta cảm động nên ngày đêm ở bên cạnh chăm sóc hắn. Ai ngờ chuyện đầu tiên mà tra công làm sau khi tỉnh lại là bảo đám đàn em thay phiên nhau hành hạ vai chính.
"Cậu vẫn muốn rời khỏi tôi sao?" Tra Cung chịu đựng sự khó chịu trong lòng, y nhếch môi cười quyến rũ.puddingvixoai.wordpress.com
Bạch Liên Hoa trông như búp bê giẻ rách, vài giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt cậu.
Dối trá, cặn bã! Một sự hủy diệt nhân đạo!!___ Đó là những cảm nghĩ mà Ngỗng Trắng viết bằng nét chữ cứng cáp của mình ở mặt sau của cuốn tiểu thuyết.
Không xong rồi, nếu nhốt cậu ta dưới tầng hầm thì Bạch Liên oa sẽ gặp nguy hiểm.
Không được, tôi phải ngăn bọn họ lại!
Tôi bật dậy, đẩy thiếu niên vạm vỡ kia ra rồi vội vã bước xuống giường tìm giày. Tôi mở cửa phòng bệnh ra, thấy bên ngoài hành lang không có một bóng người. Một cơn gió lạnh lùa vào bộ đồ bệnh nhân của tôi.
"Lão Nhị." Tôi im lặng một chút, quay đầu lại nói, "Mày đưa di động cho tao."
Thanh niên vạm vỡ ồ một tiếng, lấy điện thoại từ trong túi của tôi ra, khiêm tốn dâng lên một chiếc điện thoại nắp trượt xa hoa bằng hai tay.
Tôi do dự một lát rồi châm điếu thuốc, hoài nghi cuộc đời mình.
Chiếc điện thoại nắp trượt làm khách mời thẹn quá hóa giận: Nhìn gì mà nhìn! Anh muốn ăn bao nhiêu bịch táo trong bài viết mười năm trước đây?
Mình phải khiêm nhường một chút.
Tôi ngậm điếu thuốc, nghiêm túc cầm lấy điện thoại. Sau khi đi ngang qua thiếu niên vạm vỡ đang đội chiếc mũ xanh trên đầu, tôi chạy như điên trên hành lang bệnh viện.
"Reng reng reng...Đại ca, anh có gì căn dặn bọn em không ạ?"
Tôi thở mạnh một hơi: "Ngũ Nhi, mày đừng động vào bạch liên hoa. Khi nào tao về, tao sẽ trừng phạt nó!"puddingvixoai.wordpress.com
Đối phương im lặng trong chốc lát khiến tôi thấy hơi hồi hộp.
"Ông chủ..." Ngũ Nhi muốn nói gì đó nhưng lại thôi, sau đó hắn than thở, "Tụi em không có hứng thú với đàn ông, thiếu chút nữa là tụi em định mua Viagar uống rồi đấy."
"Mày bị ngu à, đại ca đã dặn tụi mình là dù không làm được cũng phải làm được!"