Tôi sắp chết rồi.
Bác sĩ nói với tôi: “Cậu xong rồi, hết thuốc chữa, bệnh viện không trị được bệnh của cậu đâu, cậu đi đi.”
Tôi giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, ngồi ngây tại chỗ.
Nửa ngày sau bác sĩ mới ngẩng đầu, thấy tôi vẫn còn ngồi đấy, lông mày nhíu lại: “Vẫn chưa đi sao?”
Vẻ mặt không kiễn nhẫn, giống như thấy ruồi bọ bu quanh bánh ngọt ô mai vậy. Biểu tình kia giống như đang nói: thời gian eo hẹp, sao vẫn còn chưa chạy nhanh về nhà mà chuẩn bị hậu sự?
Tôi hồn xiêu phách lạc bước ra khỏi bệnh viện, đầu óc vô cùng mờ mịt.
Tôi sắp chết rồi. Trong đời còn chưa có một chuyện tốt nào phát sinh mà tôi đã phải chết sao?
Tôi dừng lại giữa dòng người đi đường qua lại, bi ai đến muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra được.
Tôi tên Du Hảo. Người tốt bụng Du Hảo.
Mọi người gọi tôi là người tốt bụng, bởi vì từ trước đến giờ tôi luôn nhẫn nhục chịu khó, chỉ cần nhờ vả sẽ sẵn sàng đáp ứng.
Giống như năm đó từ trung học lên đại học, tôi rõ ràng đã nhận được thư trúng tuyển, nhưng mẹ lại nói với tôi “Trong nhà không còn nhiều tiền, Du Thiếu con nhỏ, anh đừng có mong.”
Kỳ thật tôi biết, bà bất công.
Năm ấy em trai học năm hai trung học, trong nhà chỉ có thể cung cấp đầy đủ cho một sinh viên, mà bà muốn để em trai học đại học.
Trong lòng tôi rất muốn tiếp tục đi học, nhưng rồi chỉ sững sờ trong chốc lát, rồi miễn cưỡng mỉm cười hạ giọng “Vâng, không sao, con cũng không nghĩ đến.”
Tôi vừa đi làm vừa ôn tập, cuối cùng cũng kiếm đủ học phí, hai năm sau mới đi học đại học.
Bốn năm đại học, toàn bộ công việc trong phòng ký túc từ rửa bát, nấu cơm, kể cả sáng sớm chạy đi giặt quần áo cũng đều do một mình tôi đảm nhiệm. Từ đó bọn họ có thói quen coi tôi thành chân chạy vặt, bởi vì tôi luôn yên lặng làm tốt, bọn họ cư nhiên đều bỏ qua hết thảy đạo lý hiển nhiên, ngay cả một câu “cảm ơn” cũng không buồn nói.
Tôi chính là một người tốt bụng như vậy, xá dĩ vi nhân, vô tư dâng kính, quan trọng nhất đó là chưa từng oán hận dù chỉ một câu.
Tôi luôn nhẫn nhục chịu đựng, vĩnh viễn đứng ở trong góc nhỏ im lặng mỉm cười chờ đợi, nhưng đầy bụng chua xót.
Trước kia, nếu cảm thấy tủi thân, vẫn còn có thể tự an ủi mình: người tốt luôn được báo đáp. Vậy mà bây giờ, tôi sắp chết.
Tôi đứng trên con phố tấp nập, cuối cùng cũng cười không nổi.
Chỉ xin nghỉ nửa ngày, buổi chiều vẫn phải về làm công.
Người có thể chết, công việc lại không thể bỏ dở.
Thật bi ai. Thật thất bại.
Trước khi tan ca, Lucy cùng đồng nghiệp vừa nói vừa cười đi tới, đem một chồng văn kiện đặt lên bàn tôi, cười: “Du Hảo, giúp một chút nhé, ngày mai phải nộp rồi.”
Lúc đó trong đầu tôi vẫn còn trống rỗng, tôi nói: “Nhưng ngày mai tôi cũng phải nộp bản kế hoạch.” Đó là nhiệm vụ đầu tiên sếp mới nhậm chức giao cho tôi.
Lucy bĩu môi, dường như không vui. Cô nàng hơi hơi cúi người, lộ ra biểu tình của cô gái nhỏ, hai tay chắp thành chữ thập trước ngực, nũng nịu nói: “Xin cậu đấy, người ta tối nay có hẹn với bạn trai. Cậu giúp tôi một lần này thôi, được không?”
Tôi còn chưa kịp cự tuyệt, Lucy đã cười duyên quay người rời đi.
Con gái trong công ty sai bảo tôi dường như đã thành thói quen rồi. Mỗi lần có người nhờ vả, tôi chỉ có thể ngượng ngùng mà cự tuyệt. Thế rồi không biết là ai khai mào, về sau ai cũng biết Du Hảo là một người tốt bụng, nếu có công việc gì không kịp làm, chỉ cần giao cho cậu ta, cậu ta nhất định sẽ làm thay bạn.
Có lúc tôi vì giúp các cô ấy làm mà phải trì hoãn chức vụ của chính mình, bởi vì thế, tôi bị sếp cũ mắng không ít lần.
Nhưng mà hiện tại tôi sắp chết, không biết còn sống được mấy ngày nữa. Tôi không cần phải ủy khuất chính mình mà lấy lòng người khác nữa, dù sao cũng đâu có ai nhớ được lòng tốt của tôi.
Câu đó nói như thế nào nhỉ? Nhân thiện bị nhân khi, mã thiện bị nhân kỵ. (Người hiền lành bị người bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi)
Bọn họ ức hiếp tôi chẳng qua chỉ vì tôi thành thật yếu đuối mà thôi. Đem tôi dẫm đạp dưới chân quá lâu mà quên mất tôi cũng có thể đứng lên, cũng có cái đầu bình thường như bọn họ.
Đêm đó, tôi chỉ làm bản kế hoạch của mình, sau đó lên giường đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, nét mặt Lucy vô cùng rạng rỡ, chắc hẳn cuộc hẹn tối hôm trước thập phần vui vẻ.
Cô nàng đi tới, cầm văn kiện hôm qua đặt trên bàn tôi lên, một bên mở ra xem một bên hỏi tôi: “Làm xong rồi sao? Có viết sai chỗ nào không…”
Nói được nửa câu, cô nàng ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi: “Sao lại trống thế này?” Sắc mặc đã có chút bối rối.
Tôi trả lời: “Chẳng phải hôm qua tôi đã nói rồi sao, tôi