Tôi mở mắt, cảm thấy có gì đó khang khác.
Gãi gãi đầu, đẩy cửa phòng ngủ đi ra.
Kiều tứ không có đây, phòng khách nhỏ bé không thấy bóng dáng của Kiều tứ.
Trong lòng tôi cảm giác có chút quái dị, nhưng không biết nói lạ ở chỗ nào.
Tôi đứng ở phòng khách ngơ ngác một lúc lâu, bỗng nhảy dựng lên nhìn quyển lịch, con số trên mặt giấy kia không thể khiến tôi tin nổi.
Tôi lục tung đống chăn của mình lấy điện thoại, ngày tháng hiện thị cũng không khác gì.
Tôi nhếch môi cười.
Nguyện vọng hôm qua của mình đã được thực hiện rồi, lúc tỉnh lại, tất cả đã khôi phục nguyên dạng.
Thật khủng khiếp, tôi cư nhiên trở lại là mình trước kia, là tôi trước khi biết mình sắp chết.
Cũng không còn xa lắm, nếu tính kỹ, không lâu nữa là biết được rồi.
Chuyện đầu tiên tôi làm là chạy tới bệnh viện kiểm tra toàn thân tỉ mỉ một lần.
Bác sĩ đeo kính gọng vàng trẻ tuổi bảo tôi mấy ngày nữa đến lấy kết quả. Tôi không có gặp qua cái vị bác sĩ trước kia tuyên bố kết quả của mình.
Buổi chiều đi làm, nghe thấy Lucy cùng một đồng nghiệp khác bát quái.
“Cậu nghe gì chưa, nửa tháng nữa ông chủ di dân sang Canada, thủ tục từ chức đã làm xong rồi, chỉ thiếu mỗi chuyển giao công tác thôi.”
Nữ đồng nghiệp sắc mặt có vẻ lo lắng “Không biết sếp mới là người như thế nào?” Ông chủ trên đầu đổi người, không tránh được lợi ích thay đổi, chọn sai đội thì làm sao bây giờ? Ai biết được loại người nào mới khiến tân sếp vui vẻ.
Lucy cũng không để ý chỉ cười cười “Nghe người ta nói, sếp mới tuổi cũng không lớn, hơn nữa còn chưa thành lập gia đình.”
Tôi đã biết là ai rồi. Trong lòng tự nhủ: Muốn làm bạn gái hắn? Cô không có cơ hội đâu!
Người nọ ánh mắt rất cao, biết hắn lâu như vậy, vẫn chưa thấy có bóng hồng nào bên cạnh.
Mấy ngày nữa tôi chính là sủng thần hắn cưng chiều nhất, đến lúc đó không biết bao nhiêu người chấn kinh đây.
Tôi trở lại ghế ngồi, nhàn hạ làm lại bản kế hoạch đã từng làm một lần, không phí chút sức lực.
Ngày tân sếp tới nhậm chức, mọi người trong công ty đều có vẻ khẩn trương, chỉ hận không thể phủ hoa tươi khắp đường nghênh đón hắn.
Hiện tại công việc khó tìm như vậy, đều nói tân quan nhậm chức như ngồi trên ba lò lửa, ai biết được hắn sẽ ném cái lò lửa đó lên người ai.
Khoảnh khắc tân sếp đi tới, cả người hào quang vạn trượng như muốn chọc mù mắt người, mấy người phía sau hắn đều bị hào quang đó lấn áp. Tôi nhìn thấy ánh mắt phát sáng của mấy cô nàng trẻ tuổi, giống như con sói đang kiếm ăn trong cánh đồng hoang vu vậy.
Thực bội phục tài năng của sếp, dưới hàng vạn ánh mắt chòng chọc nhìn vào mình vẫn thong dong tự nhiên như vậy.
Tôi tỉ mình đánh giá hắn từ trên xuống dưới, xác định hắn cùng với trước kia không có gì bất đồng, vì thế tạm yên lòng. Ít nhất tôi cũng không phải lo lắng, chỉ việc ở cái công ty này phát triển năng lực.
Hiện tại khiến tôi lo lắng cũng chỉ có một việc.
Có lẽ tôi nhìn chằm chằm hắn quá lâu nên bị tân sếp kia phát giác, hắn quay đầu liếc qua tôi.
Tôi hướng hắn nở nụ cười sáng lạn.
Hắn hơi giật mình, cũng mỉm cười đáp lại.
Ít nhất ấn tượng của hắn với mình cũng không quá kém. Đó là mở đầu tốt.
Khi thời gian hẹn tới, tôi đến bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, vậy mà bọn họ nói có vài chuyện phát sinh ngoài ý muốn, kết quả của tôi bất hạnh bị đánh mất.
Trong nháy mắt tôi có chút hối hận lúc trên đường tới không mua một giỏ hồng thối mang tới đây.
Cô y tá trẻ không ngừng xin lỗi tôi, tôi thấy bộ dáng nén giận của cô ta, thở dành, đồng ý kiểm tra lại một lần.
Lần này lại phải đợi thêm vài ngày nữa.
Nhưng không biết vì cớ gì, tôi một chút lo lắng cũng không có.
Thời gian đảo ngược, ngày hôm qua lặp lại, dường như tất cả đều như trước kia không có gì bất đồng, sao có thể như thế chứ?
Có ai tốn nhiều khí lực mà đùa với tôi như vậy.
Trừ phi ông trời mắc phải bệnh tâm thần rồi!
Buổi tối Kiều tứ gọi điện tìm tôi, đầu dây bên kia rất ồn, tôi phải “này này này” vài tiếng thanh âm Kiều tứ bên kia mới truyền tới “Du Hảo?”
Nghe giọng có vẻ tâm tình không tệ.
“Có rảnh không? Tôi ở Hoàng Triều, cậu tới đây đi, tôi giới thiệu cậu với vài người bạn.”
Tôi nhìn kim đồng hồ trên tường, bây giờ Bắc Kinh đã là mười giờ đêm.
Tôi không nóng không lạnh nói “Bây giờ chỉ sợ ngay cả chuyến xe bus cuối cùng cũng không đón được.”
Kiều tứ cười cười “Du Hảo, cậu trở nên hài hước từ bao giờ vậy?”
“Rất rõ ràng, đó là lúc cậu không biết.” Tôi ‘hài hước’ với cậu.
Hình như bên cạnh có người nói chuyện với cậu, phải một lúc lâu sau cậu mới quay lại nói chuyện với tôi “Khi nào cậu đến cứ nói tên tôi ra, khắc có người đưa cậu đến chỗ tôi.”
Sau đó cậu tự nhiên cúp điện thoại.
Tôi từ lâu đã không còn mặc cho người tùy tiện gọi đi gọi đến, Kiều tứ bỗng nhiên khôi phục thái độ như trước khiến tôi nhất thời không quen được.
Tôi gọi một chiếc taxi. Lúc xuống xe còn yêu cầu tài xế đưa hóa đơn cho mình.
Tôi cầm hóa đơn đi vào Hoàng Triều, kêu phục vụ dẫn mình đi tìm Kiều tứ.
Đến phòng bao, bên trong vẫn như bình thường là Kiều tứ cùng một đám người quần ma loạn vũ.
Có người nhận ra tôi, thấy tôi liền cười “Tôi đã nói rồi mà, Kiều tứ gọi Du Hảo, Du Hảo sao có thể không đến.”
Một đám người kia cùng cười.
Tôi không để ý tới họ, lách qua vài người tìm được Kiều tứ trong một góc.
Tôi đi đến, móc hóa đơn trong túi quần ra đưa cho cậu.
Kiều tứ đang cùng người ta nói chuyện nhất thời chưa kịp phản ứng, nhìn hóa đơn trong tay tôi hỏi “Đây là cái gì?”
“Đây là lộ phí đi tới, mời cậu thanh toán.” Vô cùng tự nhiên nói.
Kiều tứ giật mình một cái, sau đó nhướn mi cười cười “Du Hảo, hôm nay cậu sao vậy?”
Tôi học điệu bộ của cậu, cũng nhướn nhướn mi “Hả, hôm nay tôi làm sao?” Vẻ mặt cố ý giả bộ kinh ngạc.
Kiều tứ không đáp, chỉ thoáng ngạc nhiên chăm chú nhìn tôi.
Lúc này Lilith cầm một ly rượu bước tới, cô nàng rất không vui vẻ kêu một tiếng “Kiều tứ, sao anh lại ở đây?”
Tôi và Kiều tứ đều quay đầu sang nhìn cô nàng. Lập tức nhìn thấy Anthony bên cạnh Lilith.
Anh vẫn là bộ dạng như trước, có chút ngượng ngùng không được tự nhiên, chỉ im lặng đứng bên không nói lời nào, thoạt nhìn thực giống đứa nhỏ đang mắc cỡ.
Hóa ra người Kiều tứ muốn giới thiệu cho tôi chính là anh.
Tôi nhìn thấy bộ dáng câu nệ này của anh, cũng không biết vì cớ gì tự dưng cười rộ lên.
Anthony bị tôi cười đến đỏ mặt. Anh lịch sự đáp lại tôi bằng một khuôn mặt tươi cười.
Kiều tứ thấy hai chúng tôi như vậy, có chút kỳ quái hỏi “Hai người biết nhau?”
Tôi liếc Kiều tứ một cái, giở giọng lưu manh đáp “Đúng vậy, cô em này tôi từng gặp rồi.”
Khẩu khí này thập phần ngả ngớn.
Anthony mặt càng đỏ hơn lí nhí nói với tôi “Tôi là đàn ông…”
Tôi lập tức cười phá lên, trong phòng bao không ít người quay lại nhìn.
Lilith tức giận trừng tôi, cô nàng quay ngoắt sang Kiều tứ “Anh ta uống rượu sao? Đang yên đang lành lại hồ ngôn loạn ngữ như vậy!”
Kiều tứ không trả lời cô nàng, chỉ như đang suy nghĩ điều gì đó nhìn tôi.
Tôi không sợ cậu nhìn, không lẽ cậu có thể nhìn ra chuyện gì sắp đến?
Tôi cười cười với Anthony “Tôi biết rồi, vừa nãy chỉ là nói đùa thôi.”
Anthony thở phào cười đáp lễ, cũng không trách cứ.
Sau đó tôi lại bồi thêm một câu “Tôi chỉ là đã từng gặp anh trong mộng.”
Anthony “…”
“Ha!” Lilith ở một bên bật cười thành tiếng “Du Hảo, nếu anh chưa tỉnh, tôi có thể gọi giúp anh một ly trà giải rượu.”
Tôi không phản ứng với lời của cô nàng, chỉ chăm chú nhìn Anthony, vẻ mặt vô cùng thành thật “Anh tên Anthony, đúng không?”
Anthony hết sức kinh ngạc “Sao cậu biết tên tôi?”
Tôi giảo hoạt cười “Bởi vì tôi gặp anh trong mộng mà.”
Anthony nghi hoặc nhìn tôi, phân vân không biết có nên tin lời tôi hay không. Lilith kéo anh lại về phía mình “Anthony, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn. Cái gì mà đã gặp trong mộng? Nhất định là khi nãy anh ta nghe thấy có người gọi tên anh thôi.”
Đối với những lời của Lilith, tôi lười phủ nhận.
Kiều tứ lúc này mới chen vào giới thiệu “Du Hảo, đây là anh họ của