Lúc thay đồ, cái người tên Anthony kia đến cạnh tôi, dường như có lời muốn nói.
Tôi dừng lại động tác nhìn anh ta, kết quả gương mặt anh ta bỗng nhiên đỏ bừng, như con tôm hùm bị nấu chín vậy.
Trời ơi, cái xã hội hiện đại này hóa ra vẫn còn có người biết thẹn thùng! Tôi quả thực muốn ngẩng mặt lên trời trợn trắng mắt.
Tôi tốt bụng mở miệng hỏi: “Anh tìm tôi có việc sao?”
Anh ta có chút căng thẳng nói: “Tôi thấy cậu có vẻ không vui, là bởi vì tôi sao?”
Trong lòng tôi thầm nghĩ, mọi người bây giờ bị cái gì vậy, mỗi người đều coi mình là trung tâm hệ mặt trời rồi sao, cho rằng chín đại hành tinh chuyển động một chút cũng là chịu ảnh hưởng của mình hả.
Tôi trả lời trung thực: “Anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Anthony như được thả lỏng, lộ ra gương mặt tươi cười đến sáng lạn nói với tôi: “Tôi vẫn chưa biết tên cậu là gì.”
“Tôi tên là Obama mà, khi nãy không phải đã giới thiệu rồi sao?” Tôi đáp.
“A?” Anthony lộ ra biểu tình vô cùng ngốc nghếch.
Tôi thay xong quần áo liền đi ra ngoài, tìm một chỗ râm mát ngồi xuống nghỉ ngơi. Tuy rằng lúc này mới là vào hạ, thời tiết không tính là quá nóng, nhưng tôi nghĩ mãi không hiểu được cái trò chơi dưới mặt trời chói chang đánh qua đánh lại một quá bóng có gì thú vị khiến những người này chơi vui vẻ như vậy. Tôi thà rằng ngồi một góc hóng gió còn hơn.
Có người đến cạnh tôi, hỏi: “Sao không ra chơi bóng?”
Cái giọng này nghe quen quen, tôi ngẩng đầu, đứng bên là một người đàn ông anh tuấn trưởng thành, khẽ mỉm cười với tôi.
Hắn đượng nhiên không phải ai xa lạ, hắn chính là lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Thật thảm, còn chuyện gì xui xẻo hơn gặp sếp vào ngày nghỉ đây. Đến cuối tuần cũng không được rảnh rỗi.
Cũng may tôi sắp chết, quản không nổi mấy cái lễ nghi phiền phức, tôn ti cao thấp này.
“Cái vỉ đập ruồi quá lớn, tôi cầm không quen” Tôi lười biếng trả lời.
Hắn hồi lâu sau mới kịp phản ứng nói cái gì mà rất đúng, không khỏi bật cười.
Hắn nói: “Cậu hình như không hề sợ tôi.”
“Sợ anh?” Tôi kỳ quái liếc hắn một cái, “Tại sao phải sợ anh? Anh ăn thịt được tôi chắc?”
Tôi hiện tại trời không sợ đất cũng không sợ, chỉ sợ chết mà thôi.
Hắn ý vị thâm trường nở nụ cười “Không chừng tôi ăn thật thì sao?”
“Vậy sao?” Tôi không quan tâm nói, “Vậy thì đa tạ đã thưởng thức.”
Tôi còn đứng dậy hơi hơi khụy gối, một tay còn giả vờ nâng gấu váy không tồn tại hành lễ với hắn.
Sếp của tôi cười, nói “Du Hảo, cậu quả thực là một người đặc biệt.”
“A, đúng vậy, tôi là một người bình thường đặc biệt.” Tôi thờ ơ đáp.
Kiều tứ ở bên kia vẫy tay với tôi, không biết có chuyện gì nữa. Tôi mừng rỡ tạm biệt sếp. Hắn ở phía sau vẫn nhìn theo, dù đã đi rất xa, tôi vẫn cảm thấy ánh mắt của hắn dường như vẫn dán chặt vào mình.
Kiều tứ nói “Du Hảo, cậu cùng Anthony luyện cầu được không?”
Anthony vẻ mặt chờ mong nhìn tôi. Tôi ngắn gọn trả lời: “Không được đâu.”
Kiều tứ trong nháy mắt lộ ra biểu tình tức nghẹn “Vì sao?”
“Tôi chưa từng đánh tennis, không biết đánh.”
Đã tới sân tennis nhiều lần như vậy, tôi cho tới tận bây giờ vẫn chỉ phụ trách nhặt bóng. Đi cùng Kiều tứ đều là những người cao quý, tỷ như Lilith, người ta sao có tâm tình cùng một tiểu tùy tùng như tôi đây chơi tennis. Bọn họ sao lại không thuê người bồi luyện, chẳng lẽ tiếc chút tiền?
Anthony vội cướp lời: “Không sao không sao, tôi có thể dạy cậu.”
Tôi chỉ đành bất đắc dĩ đáp ứng.
Tôi hối hận rồi!
Tôi đứng đó, một tay cầm vợt tennis, một tay che ngang trán, mệt không muốn nói chuyện nữa.
Anthony đối diện vẫn còn hô to: “Không sao, từ từ sẽ được, lần này nhất định có thể!”
Mặt trời trên đỉnh đầu to như vậy, tôi cảm giác mình dại như một thằng đại ngốc. Mười mấy phút đồng hồ qua đi, hai chúng tôi vẫn lặp lại quá trình