Tôi ra mở cửa, Kiều tứ đứng ngoài, mặc trên người một thân trắng muốt, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nói thật, tôi chưa từng thấy qua người nào mặc đồ trắng đẹp như Kiều tứ. Nhờ điểm này, người khác so với cậu thật kém cỏi.
Tôi quay lại salon, tiếp tục xem TV.
Kiều tứ ngồi xuống bên cạnh tôi hỏi “Hình như thấy tôi cậu rất mất hứng?”
Tôi liếc cậu một cái “Để tôi hỏi vấn đề này trước, hãy nói cho tôi biết, cậu có chỗ nào đặc biệt đáng giá khiến tôi phải cao hứng?”
Kiều từ ban đầu sửng sốt, sau đó bật cười ha ha “A, Du Hảo, trước kia sao tôi lại không phát hiện miệng lưỡi cậu lợi hại như vậy nhỉ.”
Tôi nói thầm trong lòng, bởi vì trước kia tôi căn bản không hề hé cái miệng lợi hại này ra.
Thế nhưng ngoài miệng vẫn tiếp tục châm chọc cậu “Bởi vì trước kia cậu chỉ vội phát hiện nữ sinh nào cười ngọt ngào nhất, nam sinh nào tính cách tốt nhất.”
Kiều tứ cười cười không cho ý kiến, chuyển đề tài câu chuyện hỏi “Nghe nói hôm qua cậu cùng Anthony ăn tối?”
Tôi nói thật “Đúng vậy”. Tin tức truyền mau thật, không biết cậu hỏi thế để làm gì.
Cậu dò xét nhìn tôi cười hỏi tiếp “Vậy cậu cảm thấy Anthony thế nào?”
Cái gì thế nào?
Tôi cảm thấy Anthony như một tên đại ngốc vô lo vô ưu! Chẳng nhẽ phải nói ra như vậy sao? Kẻ ngốc không phải là tôi.
Tôi không trực tiếp trả lời cậu mà hỏi lại “Anthony thế nào đâu có liên quan tới tôi, mắc mớ gì tới cậu?”
Kiều tứ cũng không nổi giận chậm rãi nói “Thực sự mà nói, hôm nay tôi…”
Lúc này TV lại bắt đầu phát quảng cáo, khi hết một tiết mục, chỗ này quảng cáo vô cùng tuyệt kỳ.
Tôi nhịn không được vô vị vươn cái lưng mỏi nhừ, áo sơ mi trên người không rõ là mua từ năm nào, mặc trên người có chút cộc, vươn một chút đã lộ ra hẳn một mảng bụng.
Xoay đầu ra chỗ khác không nhìn Kiều tứ, chờ nghe nửa câu còn lại của cậu.
Kiều tứ lại có chút thất thần, bỗng nhiên nói “Tôi cảm thấy dạo này cậu có chút khác.”
Có cái gì khác chứ?
“Chắc là cậu nhầm rồi.” Tôi không tin cậu có thể nhìn ra tôi sắp chết.
Kiều tứ nhìn chăm chú một lúc, sau đó ý vị thâm trường cười cười “Không, cậu thực sự khác với trước kia.”
Tôi không muốn tranh chấp với cậu vấn đề này, bèn chuyển đề tài “Hôm nay cậu tìm tôi có việc gì?”
Cậu cười dài “Không có chuyện chẳng nhẽ không được tìm cậu?”
“Không có chuyện thì tìm tôi?” Đừng nói giỡn với tôi.
Kiều tứ hơi bất đắc dĩ “Tôi chỉ tới thăm cậu xem cậu có ổn không.”
Ha hả, chuyện cười này vui thật.
“Được rồi, bây giờ cậu thấy rồi đấy, tôi vô cùng ổn. Cậu đi được chưa?”
Cửa vẫn còn đang mở đấy.
Tôi đứng dậy vòng qua bàn tự rót cho mình một cốc nước. Kiều tứ vươn tay túm lấy tôi xoay lại.
“Nhưng tôi thấy cậu dường như không ổn lắm, gần đây không thoải mái sao?”
Ông trời ơi, vì cớ gì mà dạo này ai cũng nhắc nhở tôi rằng tôi không thoải mái vậy.
Chẳng lẽ bọn họ không hiểu tôi không muốn biết chuyện này sao?
Tôi oán hận nói với Kiều tứ “Cậu nhìn lầm rồi, tôi rất vui vẻ!” Vui vẻ vẫn phải chết!
Kiều tứ buông tay “Được thôi, nếu cậu thực sự cảm thấy được vui vẻ trong lời nói của mình.”
Xem xong thêm một trận bóng bàn nữa, tôi không kiên nhẫn nổi quay sang hỏi Kiều tứ “Cậu còn chưa về à? Tôi muốn đi ngủ rồi.”
Kim đồng hồ trên tường đã chỉ tới số mười một, sắp mười một giờ đêm rồi. Có trời mới biết thời gian trôi nhanh như vậy.
Kiều tứ dương dương tự đắc khiêu mi “Cậu đang đuổi tôi sao?”
Người có mắt chẳng lẽ không biết tự mình đi, sao còn phải để chủ nhà đuổi như vậy?
Tôi chỉ chỉ, ý bảo cậu nhìn đồng hồ đi “Ngày mai là thứ hai, tôi còn phải đi làm. Kiều đại công tử, cậu có thể lượng thứ cho chút bất đắc dĩ vì cuộc sống này của tiểu dân không?”
Kiều tứ “Hóa ra đã trễ như vậy?” Bộ dáng kinh ngạc kia như vừa mới nhận ra vậy.
Tôi nhịn không được châm chọc cậu “Đúng, đã trễ như vậy đó. Không đầy một giờ nữa là hết ngày hôm nay rồi.”
Kiều tứ lơ đễnh “Đã trễ thế này thì tôi không về nữa, đêm nay ngủ nhà cậu được không?”
“Hả?” Tôi trừng mắt với cậu.
Kiều tứ tiếu ý doanh doanh nhìn tôi. (Tiếu ý doanh doanh: ý cười dịu dàng)
Tôi bây giờ mới phát hiện ra người này da mặt siêu