An Du rón rén đi qua đi lại trong phòng, lắng nghe động tĩnh ngoài cửa.
Sự phòng bị đối với Bùi Cảnh Ngôn giống như hạt giống được vùi lấp trong đêm tối, trước đây chưa phát hiện ra, lần này từ thành phố Lâm quay về thoáng chốc bị kích thích, chỉ vài tiếng ngắn ngủi đã đâm chồi nảy lộc thành một cây đại thụ.
Trong đầu vang lên giọng nói của một người đàn ông xa lạ như có như không không ngừng lặp lại: “Anh hai tốt với em nhất, sao có thể hại em được…”
Đầu An Du đau nhức, làm kiểu gì cũng không xoá âm thanh đó đi được, cô buồn bực dựa trán vào tường đập liên hồi, dùng cách ngốc nghếch nhất để kéo ký ức trở về.
Trán bị đập đến đỏ cả lên thậm chí còn bị bầm tím, giọng nói đó rốt cuộc cũng dừng lại. Bùi Cảnh Ngôn dường như đang đi lên lầu, tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Cô nhanh chân ba bước thành hai đến gần chiếc đèn bấm nút tắt, qua mười mấy giây, thông qua mắt mèo trên cửa, nhìn thấy được đôi chân đó đang dừng lại.
Có một bàn tay vô hình kiềm chế lại tiếng tim đập trong lồng ngực, lòng bàn tay An Du đổ mồ hôi lạnh. Tiếng thở dài xen lẫn với tiếng cười nhè nhẹ xa dần, đèn hành lang tối om, cửa phòng đối diện đã bị khóa.
Quá trình lấy lại ký ức không được liền mạch, cứ bị ngăn trở, chỉ có tác dụng của nguyên nhân dẫn đến mất trí mới tái hiện lại được.
An Du lần theo dấu vết lật tìm album ảnh và đồ dùng học tập của ngày trước, lấy giấy bút thử miêu tả lại mối liên hệ trước kia.
An Du lấy tên mình làm trung tâm, vẽ ra một mạng lưới quan hệ nhân vật.
Bố – Bùi Khải Vân, mẹ – An Sầm, hình ảnh về họ đối với cô trống rỗng. Tất cả những thông tin cô có được đều do Dịch Mỹ Trân kể lại: công ty cũ vì liên hôn đã phá hủy tình yêu của một đôi trẻ thời học sinh, người con trai vô trách nhiệm, đã chọn Tống Mộng để có được giang sơn phú quý, nhưng vẫn muốn níu kéo người đẹp thuở ban đầu nên sau khi kết hôn chàng trai đó đã ngoại tình.
Chuyện của đời trước cô không quan tâm, sự thật càng không thể rõ ràng, cô chỉ biết lúc cô sáu tuổi cha mẹ đã qua đời do ngoài ý muốn, An Du thêm một dấu gạch chéo bên cạnh tên của họ.
Album có tận hai quyển dày cộm, An Du lật từng trang xem tỉ mỉ, thiếu cũng không ít. Dựa theo thứ tự thời gian trưởng thành, phần lớn cô vẫn một mình, cho đến khi tốt nghiệp cấp ba. Mỗi năm đều có một tấm hình gia đình với Bùi gia, cô lúc nào cũng đứng giữa Dịch Mỹ Trân và Bùi Cảnh Ngôn, một trái một phải khoác lấy tay họ.
An Du đánh một dấu tick bên cạnh tên Dịch Mỹ Trân, suy nghĩ một hồi, lại vẽ một dấu tick và chấm một cái bên cạnh tên Bùi Cảnh Ngôn.
Một tấm hình bị ố vàng chưa được ép nhựa rớt ra. Đất trải trắng xóa, đèn đường mờ nhạt, chắc là ảnh chụp của một đôi nam nữ và hai đứa bé. Tuy gương mặt cô bé bị lạnh đến ửng đỏ nhưng lại cười rất vui vẻ, còn bé trai bên cạnh lại bị đốt mất nửa bên mặt, chỉ còn vết cháy đen, không nhìn rõ khuôn mặt.
Căn cứ vào ngày tháng ở góc phải mà suy đoán, tấm ảnh này được chụp vào đêm bình an năm cô học lớp sáu.
Trải nghiệm háo hức là cảm giác rất lâu cũng chưa thể biến mất, An Du cầm lấy tấm ảnh chỉ vỏn vẹn mười giây, mắt và mũi đột nhiên cay cay, không thể khống chế mà rơi nước mắt.
Giọt nước mắt rơi trên ngón tay cái, cô mơ hồ kẹp lại tấm ảnh vào trong album, viết xuống – “Một người rất quan trọng???”
Dấu chấm hỏi cuối cùng được ghì mạnh đến nỗi cơ hồ muốn xuyên qua trang giấy.
Kẹp
bìa da cứng màu xanh quân đội có viền trắng, bên trong là một xấp tranh dày do cô vẽ lúc luyện tập cho cuộc thi hội hoạ năm cấp ba.
Trừ những bức vẽ lúc cô ôn luyện ra, còn có một vài bài tập làm văn của cá nhân cô –,, ; cái đầu lâu trắng đen đáng sợ xiêu xiêu vẹo vẹo bao vây xung quanh cô gái hồn nhiên, gương mặt của cô vùi vào giữa hai khuỷu tay, hai đầu gối co lại, sau lưng toàn là vết xước, vết thương dài xuyên qua mắt và miệng của chiếc đầu lâu…
Bức tranh thật đen tối, An Du kinh ngạc gấp lại.
Bộ não là một tên trộm xảo quyệt, trộm đi thứ quan trọng, lại còn làm loạn hiện trường gây án, tạo ra những biểu hiện giả dối khó mà phân biệt thực hư.
Tảng băng trôi nổi che khuất bí mật to lớn phía dưới mặt nước.
Cô ngây người ngồi trước bàn làm việc, ngòi bút quẹt vào giấy, để lại vô số những đường nét loạn xạ kéo dài.
Màn hình điện thoại sáng lên, Sữa Canxi gửi đến vài chữ ngắn gọn “Năm mới vui vẻ,” ánh sáng yếu ớt chiếu sáng đôi mắt, An Du bị kéo về thực tại, cũng gửi lại tin nhắn “Năm mới vui vẻ.”
Cô hỏi: “Cậu ăn Tết như nào đấy? Đáng yêu”
Sữa Canxi trả lời: “Đang ở cạnh bờ sông chờ thời gian đếm ngược đây.”
An Du: “Đáng yêu Hạnh phúc nha, cậu cũng đi góp vui đi, chơi vui nhé, chú ý an toàn, cẩn thận đừng để bị giẫm đạp lên đấy!”
Sữa Canxi: “Cậu đang ở đâu đấy?”
An Du: “Khóc Về Quận Thành rồi, hối hận. Bên này khiến cho mình có cảm giác thật đáng sợ, mình không phải là sợ ma đó chứ haha, sớm biết cậu ở lại Lâm Thành thì hẹn cậu đi chơi rồi.”
Sữa Canxi gửi một cái icon Xoa đầu, An Du biết cô ấy đang ở bên ngoài, đoán có lẽ cô ấy ở cùng với người nhà, cũng không trả lời nữa.
Mạng xã hội lúc nào cũng phong phú đa dạng, cho dù có hiu quạnh nhiều như thế nào thì cảm giác đó cũng sẽ bị ném đi một cách hoàn mỹ.
Lướt hết video này đến video khác trong bảng tin, đồng nghiệp ở Lôi Thịnh đang quay trực tiếp ánh đèn rực rỡ và pháo hoa bên bờ sông, tiếng người ồn ào, náo nhiệt là chuyện bình thường.
Cô vừa làm mới bản tin thì đúng lúc Trần Thương đăng một tấm ảnh, là hình dáng đẹp nhất lúc pháo hoa đang nở rộ, vô số những đóa hoa vàng đỏ lơ lửng trên bầu trời, sáng rực một góc trời như bình minh của ngày mới.
Có người bình luận: “Giám đốc Trần cũng ở đây à? Cùng xem với bạn gái sao?” Trần Thương không trả lời.
Còn mười phút nữa là đến 0 giờ, Bùi gia ở khu vực ngoại ô, nhìn quanh cánh đồng chỉ có dãy núi vắng lặng, giáp với bốn bề là màu đen như mực và xám tro mơ hồ, nửa vầng trăng hiu quạnh treo trên bầu trời cao.
An Du không muốn quay về ký ức chật hẹp tối tăm nữa, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ dựa người vào, tay đặt trên bệ cửa sổ, hai mắt và đầu óc đều thả lỏng, vô thức bấm gọi một số điện thoại.
Bên kia bắt máy rất nhanh: “Alo?”
Nghi hoặc và ý cười cùng tồn tại song song, là giọng của Trần Thương.