Quận Thành khó có được một trận tuyết lớn, nhiệt độ giảm xuống thấp nhất trong vòng mười năm trở lại đây.
Đêm ba mươi, An Du mới trở về nhà họ Bùi. Xe của tài xế bị hỏng ngay khi lái vào khu biệt thự nên cô đành phải đi dọc trên con đường mòn ẩm ướt đầy tuyết, hơi lạnh làm bắp chân và lòng bàn chân tê cứng. Có viên đá cuội trơn làm cô bất cẩn trượt lảo đảo nhào về phía trước.
Cũng may Bùi Cảnh Ngôn kịp thời đỡ lấy cô, “Lớn như vậy rồi đi trên đất phẳng còn ngã được.”
“Anh.” An Du mượn lực đứng lên, sau đó buông tay anh ta ra.
Cô cúi người xoa xoa đôi chân đã lạnh cóng, mới phát hiện Bùi Cảnh Ngôn chỉ mặc một chiếc áo khoác len mỏng, từng bông tuyết rơi trên vai. Cô do dự một chút rồi giơ tay giúp anh ta phủi đi, “Anh không cần phải đứng đợi em ở đây đâu.”
“Bữa cơm tất niên sắp bắt đầu rồi.” Bùi Cảnh Ngôn nở nụ cười khi thấy hành động thân thiết gần gũi này của cô, anh ta đỡ lấy hành lý rồi nắm tay cô vào nhà, nói với người bên trong: “An An về rồi.”
Hàn Nam cũng ở đây, ngồi cùng Bùi Văn Đình trên sofa. Một tay cậu gác lên thành ghế sau lưng, chắc là đang nói chuyện gì thú vị lắm mà Bùi Văn Đình ôm mặt cười đến độ cả mặt và cổ đều đỏ bừng, cơ thể nghiêng về phía Hàn Nam.
An Du bước vào cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ, Hàn Nam đứng dậy nhanh bước đi về phía cô, tay phải đặt trên ngực, tay trái đặt sau eo, lịch thiệp cúi người xuống nói, “Hoan nghênh tiên nữ trở về!”
An Du quá quen với kiểu này, liền giả vờ chán ghét, nhíu mày liếc cậu, “Hàn Nam, có phải cậu đi đến đâu cũng mồm mép luồn lách thế không!”
Bùi Văn Đình nghịch mái tóc xoăn của mình, chường mặt ra, chế nhạo nói: “Ái chà, cô An khách quý đây sao lại về nhà họ Bùi ăn Tết vậy?”
Lại mấy cái cuộc tranh cãi trẻ con này, An Du nhớ đến việc cô ta vừa cùng Hàn Nam trò chuyện vui vẻ, liền kéo tay Hàn Nam nói: “Vậy hai người khác họ chúng tôi đến nhà cô xin bữa cơm, không biết có được không nhỉ? Cô Bùi.”
Bùi Văn Đình có ấn tượng tốt với Hàn Nam, thấy An Du có vẻ thân thiết với cậu thì sắc mặt khó coi, cắn môi nhìn lên trần nhà.
“Haiz đừng đừng, chỉ có tôi là khác họ.” Hàn Nam vẫn là người ba phải, sau đó cậu rút từ đâu ra hai bông hoa hồng.
Cậu đưa cho An Du và Bùi Văn Đình mỗi người một đoá, nhìn Bùi Văn Đình, hai ngón tay phải khép lại vào nhau đặt trên trán diễn tả cử chỉ bay, “Hai tiên nữ có thể đừng cãi nhau không?”
Bùi Văn Đình lại vui vẻ trở lại, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, tay xoay xoay bông hoa trên tay ngửi ngửi.
Cảm xúc gì cũng bộc lộ lên mặt, An Du nhịn cười, tùy tay cắm đóa hoa vào cái bình trên bàn trà, trò ảo thuật đấy cô xem Hàn Nam diễn bao nhiêu lần rồi, cũng chẳng hiếu kì gì.
Tống Mộng đẩy Dịch Mỹ Trân từ trong phòng ra. Dịch Mỹ Trân có vẻ tiều tụy hơn so với lúc trước, tóc hầu như đã bạc trắng cả đầu, hai lớp chăn len loại vải cashmere phủ trên đầu gối, khuôn mặt nhợt nhạt không chút hồng, môi thâm khô ráp.
Nghe nói người già sợ mình càng ngày càng già đi,nhưng tinh thần của Dịch Mỹ Trân luôn rất tốt, An Du lo lắng, lao tới ôm chặt lấy bà.
“Bà nội!” An Du mắt ửng đỏ kêu lên, lúc nhỏ cô luôn nhõng nhẽo với bà đòi cái này cái kia, Dịch Mỹ Trân chiều chuộng cô, đều đáp ứng tất cả những đòi hỏi đó. Đối với cô mà nói Dịch Mỹ Trân không chỉ là một người phụ nữ mạnh mẽ chăm lo nhà họ Bùi, mà còn là người giám hộ mà cô ỷ lại nhất trong cuộc sống.
Sức sống qua đi và thời gian thì ngắn ngủi, giờ bà ốm gầy trơ xương, An Du xoa những nếp nhăn và vết đồi mồi trên tay của Dịch Mỹ Trân, cảm giác thời gian trôi quá nhanh.
Nghĩ đến việc bản thân mình thấy không cần thì không về, đôi mắt liền cay xè.
Dịch Mỹ Trân ho vài tiếng, xoa mặt cô: “An An cười lên mới đẹp!”
An Du nhổm người kề sát tai Dịch Mỹ Trân nói: “Bà nội, ăn tết xong, con đưa bà lên Quận thành để con chăm sóc bà được không?”
Dịch Mỹ Trân cười cô suy nghĩ viển vông, “Lại nói lời những lời ngọt ngào dỗ dành bà rồi, dì Tống con chăm sóc bà rất tốt. Đưa bà già này đến Quận Thành, An An không sợ bà già này liên lụy con sao?”
An Du cũng biết bản thân nói lời không thật, chỉ là thấy Dịch Mỹ Trân sức khỏe không còn tốt như trước, không biết trách ai.
Tống Mộng lên tiếng an ủi: “An An không cần lo lắng, bà nội bị cảm lạnh, bác sĩ cũng đã xem rồi, nói chỉ cần uống thuốc đúng giờ nghỉ ngơi nhiều là được.”
An Du gật gật đầu,đứng lên cúi đầu nhẹ với Tống Mộng, “Dì Tống, vất vả rồi.”
Lịch sự, đầy xa cách.
Cô nắm lấy hai tay cầm ngay sau lưng xe lăn. “Con đẩy bà đi ăn cơm nhé.”
Tống Mộng mỉm cười ấm áp, nhìn An Du hồi lâu như đang ngắm kỹ ngũ quan trên khuôn mặt cô, cảm giác nhìn đủ rồi mới bỏ tay ra nói: “An An hiếu thuận, lần này về ở lại lâu chút trò chuyện với bà nội.”
“Dạ.” An Du ngoan ngoãn trả lời một tiếng.
Một bàn thức ăn xếp trên bàn xoay giữ ấm, An Du đang cúi đầu nhai bào ngư tươi hấp chín mềm. Tống Mộng múc cho cô một bát canh gà nhân sâm, nhìn cô,nói: “Trông sắc mặt An An tốt hơn so với lần trước về nhà,có phải đang yêu đương không con?”
Dịp lễ Tết trưởng bối hay quan tâm thăm hỏi tiểu bối cuộc sống tình cảm, nhưng đây là lần đầu tiên Tống Mộng hỏi cô, An Du hơi ngạc nhiên, vội vàng ném vỏ bào ngư, lau tay xong rồi nói: “Không có, không có ạ.”
“Đàn chị một lòng chỉ có công việc, làm gì có thời gian yêu đương ạ!” Hàn Nam tiếp lời, nửa trêu tức nửa giải thích: “Con hỏi chị An có muốn ngồi cùng chuyến bay với con không, thế mà chị ấy ở lại Lôi Thịnh xử lý tài liệu, cho nên mua vé lệch giờ, bọn con mới một trước một sau tới.”
Mắt An Du bỗng lóe lên.
Lôi Thịnh sớm đã cho nghỉ Tết, sáng ba mươi khu công viên Lôi Thịnh hầu như không thấy người, cô và Trần Thương hai người ngủ tới trưa mới dậy, ngủ dậy lại quấn quýt thêm lần nữa. Trần Thương lạnh mặt nói cô bé của cô đã sưng lên, không thể ham muốn quá độ, lại nói cô phải đi luôn không thì
trễ chuyến bay, ôm ôm ấp ấp nửa tiếng sau mới ra cửa.
Trần Thương phóng xe thật nhanh đưa cô ra sân bay, thấy cô bước qua cổng an ninh mới quay về.
Trước khi khoá máy, cô nhắn cho Trần Thương: “Trần Thương, chúng ta sẽ xa nhau hai tuần lận đó.”
Trần Thương trả lời rất nhanh, còn là thư thoại: “Quay về trả cho em gấp mười lần, đến lúc đấy đừng khóc là được.”
Giọng nói đè thấp kèm theo tiếng cười, đầy ý đồ xấu.
An Du “Hi hi” cười hai tiếng, “Dự án trò chơi trong tết rất bận, suy cho cùng con cũng là người bên Bùi thị phái tới, càng không dám lơ là phạm sai lầm trong công việc.”
Tống Mộng đã hiểu, không còn tiếp tục tra hỏi
Dịch Mỹ Trân lên tiếng, đầy từ ái, “An An cũng không còn nhỏ nữa, đừng có chỉ bận công việc mà quên tìm bạn trai, năm tới đưa về cho chúng ta xem mặt. Con xem anh con với Tôn Y Y năm nay sẽ kết hôn, con phải tìm bến đỗ để bà nội yên tâm.”
An Du “Vâng” một tiếng.
“An An không gấp.” Bùi Cảnh Ngôn cười một cách điềm nhiên, “Cả đời không lấy chồng cũng được, có anh hai nuôi em.”
Bùi Văn Đình khịt mũi coi thường, “Còn em nữa? Anh hai, em mới là em gái ruột của anh mà!”
Bùi Cảnh Ngôn nghiêm nghị nói, “Anh không phải đang nuôi em sao? Em khi nào mới chính thức đi làm?”
Bùi Văn Đình trề môi nín thinh.
Không khí bữa cơm đoàn viên có phần lạnh lẽo, Hàn Nam bên cạnh dẫn đầu nâng ly, “Cảm ơn mọi người đã thu nhận cháu đêm nay. Sáu năm qua đây lần đầu tiên về nước, cháu cũng không có nơi nào để đi, may mắn được anh Bùi mời về, nếu không chắc là giờ này cháu đang ăn cháo với dưa leo chua rồi!”
Bùi Cảnh Ngôn rót rượu cười nói: “Cậu cũng được xem như là người nhà họ Bùi.”
Bùi Văn Đình cụng ly tạo cảm giác tồn tại, “Hàn Nam cậu có thể đến đây ăn Tết mỗi năm nhé!”
Hàn Nam nói chắc chắn, lại trò chuyện cùng Tống Mộng và Dịch Mỹ Trân về phương pháp dưỡng sinh với các loại sản phẩm chăm sóc sức khỏe. Hàn Nam hài hước dí dỏm, tiến lùi đúng lúc.
Không khí bữa cơm đoàn viên năm nay nhẹ nhàng gần gũi không ít vì sự xuất hiện của cậu, Bùi Văn Đình cũng không giống như năm trước chỉ tìm cơ hội khiêu khích An Du, cuối cùng cô cũng có thể yên tĩnh mà thưởng thức món ăn ngon.
Trong miệng An Du đang gặm giò heo, tầm mắt đảo ra cửa trước một vòng, định thần lại, mới phát hiện kiến trúc trong nhà có chút thay đổi.
Khi đi vào cửa không phát hiện ra, bây giờ ở trong nhà mới thấy cửa kính dựng bên trong, phía trên có mấy ô hình vòm, khung cửa hình vòm có hoa văn đồng tiền… Kết hợp với thiết kế kiến trúc, kết nối theo chuỗi để tạo thành một thanh kiếm tiền khổng lồ cắm ở cửa…
Kiếm bằng đồng dùng để xua đuổi tà ma, trong nhà không có âm linh thì không cần treo, kiếm sát khí mà tùy ý đặt trong nhà thì sức khỏe của gia đình sẽ trở nên rất kém, dễ bị bệnh, hoặc bị thương.
An Du có học qua một chút phong thủy thời đại học, tư liệu ở trong <<Yêu ma kí>> cũng nhắc tới không ít, lúc này thấy hình dáng thiết kế như này, tim cô thắt lại, bèn chỉ ra cửa: “Cái này… Tại sao trong nhà lại làm cửa như này?”
Tống Mộng dõi mắt nhìn theo, đáp: “Trong nhà ánh sáng không tốt, có lúc không hứng được ánh nắng mặt trời,lắp đặt cửa như vậy trong nhà có lợi cho sức khỏe của bà nội.”
Dịch Mỹ Trân luôn mê tín, tại sao tin bố cục như vậy có lợi cho sức khỏe chứ?
Không ngờ rằng Dịch Mỹ Trân vừa lòng gật đầu nói: “Đúng vậy, cái này là do dì Tống con đặc biệt tìm thầy xem qua.”
Sự bồn chồn trong lòng An Du biến mất, nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều, cười nói: “Dạ, vẫn là dì Tống suy xét chu đáo.”
Bữa cơm đoàn viên kết thúc, cơn mưa tuyết nhỏ rơi ngoài cửa. Mọi người quây quần cạnh nhau bên lò sưởi cùng xem gala hội xuân, An Du yên tĩnh ăn đồ ăn vặt của mình, lâu lâu mới đáp lời. Đồng hồ vừa điểm tám giờ thì điện thoại rung rung trên đùi cô.
Cô khó khăn lấy điện thoại từ túi quần jean bó sát, thấy hai chữ: “Trần Thương” đang nhấp nháy.
“Con đi nghe điện thoại.” An Du ôm màn hình điện thoại sát trên ngực, đứng lên đi về góc cửa sổ cách xa lò sưởi.
Cách xa tiếng nói chuyện ồn ào, An Du hắng giọng, “Alo?”
Phía nhà Trần Thương cũng đang mở chương trình Tết, pháo nổ đùng đoàng ngoài cửa sổ.
Cô thấp giọng cười, rồi nói: “Năm mới vui vẻ.”
Vừa đúng lúc người chủ trì móc nối hiện trường, hai nơi âm thanh tivi hợp thành một hướng, An Du cũng cười, nói: “Năm mới vui vẻ, anh về nhà với ba mẹ sao?”
“Ừ.” Trần Thương nói.
Hai người yên lặng vài giây, cửa sổ kiếng dài sát đất bị sương mù và tuyết phủ lên lớp mỏng, ngón tay An Du vô thức vẽ một cái tai lên cửa sổ, chưa vẽ xong mà trái tim cô đã run lên, nhìn bốn phía, may mắn là không ai chú ý. Cô vội xoá nhanh bằng tay áo.
Tay áo và cửa kính ma sát tạo thành tiếng kêu nhỏ, cô hỏi: “Anh gọi cho em chỉ để nói chúc mừng năm mới thôi sao?”
“Không chỉ có vậy.” Trần Thương cười nhẹ một tiếng, “Anh gọi đến là muốn hỏi có phải có người lấy trộm đồ của anh không?”