Hàn Nam cất bài vào trong hộp, thuận miệng đề nghị: “Bốn người chúng ta vừa đủ một bàn đánh mạt chược rồi nhỉ? Chương trình liên hoan cũng chả có gì đáng xem cả.”
Bùi Văn Đình tất nhiên đồng ý, An Du thấy thời gian vẫn còn sớm, chơi ba thiếu một có hơi cụt hứng nên cô cũng đồng ý góp vui.
Vận may của Bùi Văn Đình rất tốt, chỉ mới vài vòng mà thắng không ít tiền, An Du cầm năm tờ một trăm đồng đưa cho cô ta, Bùi Văn Đình nở nụ cười với cô, “Chị đúng là cậu bé thần cái* nha.”
*Cậu bé thần cái: dùng để trêu chọc những người tiêu tiền nhiều.An Du trừng mắt, điện thoại báo nhận được tin nhắn mới. Cô vội mở máy lên, tay trái xóa ô màu bảy vạn trên màn hình, cũng đã bảy mươi phút trôi qua trên một khung trò chuyện nào đó, dòng chữ đen nền xanh ở hàng cuối bên phải vẫn hiển thị.
Bật lửa quẹt nhiều lần mới lên được, Bùi Cảnh Ngôn châm điếu thuốc, hút một hơi thật sâu rồi nhả ra làn khói. An Du nhíu mày ho nhẹ một tiếng, anh bèn dập tắt điếu thuốc.
Anh mỉm cười dập tắt điếu thuốc vừa châm trong gạt tàn thành tro đen, “An An không thích khói thuốc.”
“Em không để ý cái này, anh tùy ý.” An Du vẫy vẫy tay, để điện thoại xuống dưới gầm bàn nhắn tin: “Anh đang làm gì đấy?”
Người nhận tin lần này trả lời rất nhanh,chỉ có biểu tượng cảm xúc hình trái kiwi.
An Du cười thành tiếng, đến lượt cô ra bài, tùy ý đánh con bảy vạn, tiếp tục bấm điện thoại dưới gầm bàn.
Hàn Nam canh lúc cô xuống bài, đánh ra năm vạn với lục vạn, “Ăn.”
“Hồ.”Hàn Nam lật bài, cười hi hi nhận lấy tiền thắng bài nói: “Đàn chị có vẻ không chú tâm chơi thì phải.”
Bùi Cảnh Ngôn đẩy nhẹ gọng kiếng, cười cười không nói gì.
“Trình độ đánh bài của tôi không cao, tối nay là tặng tiền cho mọi người rồi đó.”
Chỉ có An Du không thắng ván nào, cô thản nhiên nhún nhún vai, đứng lên rời đi, tay che miệng ngáp: “Không muốn chơi nữa.”
Bùi Văn Đình vẫn chưa chơi đã, không vui vẻ mở miệng, chưa thốt ra thành tiếng thì Bùi Cảnh Ngôn cắt ngang: “Văn Đình, An An, tụi em đi ngủ đi, ngày mai còn lên núi bái tổ, nếu không lại dậy không nổi đấy.”
An Du như được giải thoát, ra khỏi phòng chơi lên lầu về phòng.
“Ăn ngon không?” An Du khóa cửa phòng, bước nhanh vào phòng tắm, trả lời tin nhắn của Trần Thương.
Bên kia chỉ đáp một từ: “Không.”
Ăn không ngon vậy chắc là chua rồi, khóe miệng An Du cong cong.
Xả đầy nước nóng trong bồn, cô cởi quần áo rồi bước vào bồn tắm, dùng tay hất nước lên nghịch, nước chảy dọc theo các ngón tay, từng giọt từng giọt rơi xuống tí tách.
Cô ngâm cả thân mình trong nước, giọng nói cũng nhẹ nhàng hẳn: “Trần Thương, lúc nãy vì trả lời tin nhắn của anh mà em đã thua rất nhiều tiền,anh đoán xem là bao nhiêu?”
Trần Thương phát tin trả lời bằng chữ: “Gợi ý đi.”
“Ồ, bốn con số.”
Một giây sau An Du nhận được tin nhắn chuyển tiền, là bốn số chín.
An Du hơi giật mình nhưng vẫn chưa nhận lấy, thốt ra lời: “Đây là tổng giám đốc Trần thưởng cuối năm sao?”
Điện thoại hiển thị “Đối phương đang nói”, nhưng qua một phút mới có tin nhắn tới, ngắn gọn chỉ có mấy giây, giọng nói mang theo nụ cười nhẹ:” “Ý là cầu mong em chiến thắng trường trường cửu cửu*.”
*Trường trường cửu cửu: thật lâu thật dài.“Cũng chỉ là cầu nguyện thôi, tối nay em không thắng một lần nào.” An Du ậm ừ, dội một gáo nước lên cổ nhưng vẫn không bấm nhận.
“Ít nhất ở chỗ anh thì không.”
Không cái gì? Trần Thương nói chuyện rất thích úp úp mở mở, nhưng An Du vẫn hiểu, ý anh là ở chỗ anh cô sẽ luôn thắng.
Trường trường cửu cửu, nguyện làm người thua, nghe có vẻ giống lời hứa.
An Du dán mặt vào tường gốm mát lạnh, hai chân đan chéo vào nhau đạp đạp nước, ngón tay cái vuốt vài cái vào hình đại diện của Trần Thương, trên mặt hiện ra nụ cười nhẹ, ngón tay từ từ di chuyển đến nút nhận tiền.
An Du lau khô người, khoác lên chiếc áo ngủ bằng vải bông trắng, ánh mắt nhìn vào cô gái trong gương với mái tóc đen, làn da hồng hào, đôi mắt sáng ngời, biểu cảm như đang chìm trong tình yêu.
Cô dời tầm mắt, miệng hơi dùng sức phồng má để khôi phục bình tĩnh: “Trước khi ngủ chúng ta… Gọi điện thoại được không?”
Giọng điệu mềm mại uyển chuyển, lời mời gọi khiến người ta không thể chối từ.
Trần Thương trả lời: “Được.”
An Du sấy qua tóc rồi định xuống lầu uống nước. Lúc mở cửa phòng, đối diện cô là một khung cảnh tĩnh lặng, đại sảnh đã sớm tắt đèn, chỉ có đèn trần phía trước và phía sau còn bật ở cuối hành lang trên tầng hai.
Nhà họ Bùi không có thói quen đón giao thừa, tuy nhiên cũng không có năm nào mà ba mươi lại nghỉ ngơi sớm như vậy, những năm trước lúc nào đèn cũng sáng từ đêm tới rạng sáng.
Tiếng ồn từ tivi yếu ớt phát ra từ dưới lầu, An Du chậm rãi bước lên bậc thang gỗ. Màu đỏ, cam, vàng và xanh lá cây trên màn hình của chương trình Xuân Vãn còn đang phát ánh sáng màu xanh lam mờ nhạt.
“Ai mà không tắt tivi vậy.” An Du thì thầm, lười biếng mở đèn, đi thẳng vào bếp trong bóng tối.
An Du dựa vào bàn ăn uống nước, một bóng người xuất hiện góc cầu thang, tay vịn ghế uống nước, mặc một kiểu đầm trắng tóc đen, dáng dấp giống hệt cô.
“Gương ở đâu ra vậy?” An Du không nhìn rõ, đặt ly nước xuống bàn, vẫy tay chào người đó.
Hình ảnh người trong gương không hề có động tác giống cô.
Là người hay ma?
Nỗi kinh hoàng nhảy lên đến tột đỉnh, An Du dựng tóc gáy, chân cứng đơ không cử động được, cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng khàn khàn.
Bóng hình trắng trông có vẻ gầy hơn so với cô, chầm chậm nâng ly, thản nhiên quay người lên lầu, An Du bước nhanh hai bước chạy theo kéo người “mặc váy trắng” lại, “Cô là ai?”
Kìm nén lại nỗi sợ hãi tột cùng.
“An An đừng sợ”, Tôn Y Y nhẹ nhàng nói, cô ấy hơi quay đầu, mái tóc mềm mại che đi ba phần tư khuôn mặt, nắm lấy tay An Du vỗ về, “Chị là Y Y đây.”
“Y Y? Chị dâu? Chị đến đây khi nào vậy?” Cổ họng An Du tắc nghẽn, nhớ đến khuôn mặt giống hệt mình, cô lại sợ hãi.
Mượn ánh sáng từ tivi, cô nhìn thấy cổ tay Y Y dường như có vài vết sẹo màu tím sẫm.
“Ừm phải, hôm nay về nhà ăn cơm đoàn viên, Cảnh Ngôn kêu chị qua đây để ngày mai đi cúng bái tổ tiên cùng mọi người.” Tôn Y Y nhanh chóng thu tay lại, lấy tay áo che lại.
An Du xác nhận là người sống mới yên tâm đánh giá cô, áo ngủ kiểu tóc dáng vóc thậm chí là dép… Nếu không phải cô biết sự tồn tại của Tôn Y Y thì sẽ cho rằng bản thân mình có chị em sinh đôi, hoặc là… Đó chính là bản sao của cô luôn.
Điều khác biệt duy nhất là trên người Tôn Y Y có mùi nước hoa hơi đậm.
Tôn Y Y đứng cao hơn cô một bậc thềm, mái tóc luôn che khuất khuôn mặt, An Du vươn tay vén tóc ra, “Y Y, mặt chị làm sao thế?”
“Đừng, An An, chị bị dị ứng ấy mà.”
Tôn Y Y cười cười, tránh né sự đụng chạm của An Du, “Chị lên lầu trước.”
Không đợi An Du nói, Tôn Y Y liền bước đi, thoắt cái liền biến mất tại cầu thang và góc quẹo hành lang, cô ấy đi nhẹ nhàng lặng lẽ đến mức An Du cho rằng chuyện khi nãy chỉ là ảo giác của cô.
An Du nhặt một cánh hoa nằm trên bậc thang, là do Tôn Y Y làm rơi, cô có thể cảm nhận được đây là nhựa dẻo khô.
Giọng hát khó quên của người dẫn chương trình vang lên, âm lượng tivi không cao, không hề vui mừng chút nào.
An Du run tay chạm vào điều khiển trên bàn rồi tắt tivi đi.
Trong văn hóa dân gian người Hán có truyền thuyết rằng, có một quái thú với cái đầu dài cặp sừng nhọn, rất hung dữ có tên gọi là Niên. Quái thú này sống dưới đáy biển, mỗi năm cứ tới ba mươi lại leo lên bờ ăn sống gia súc, sát hại tính
mạng con người. Bởi vì vậy trong những ngày nảy, dân làng trong thôn sẽ đưa người già và trẻ nhỏ chạy trốn vào rừng sâu để tránh nguy hiểm.
“Niên” hay còn gọi là “Tết” có ý nghĩa là gia đình đoàn tụ tránh điều xấu, nếu như gia đình được đoàn tụ thì càng tránh được điều xấu, còn ngược lại thì giống như bước vào một vực sâu khác, đáng sợ hơn cả “Quái thú Niên”.
Định thần lại, An Du mở hành lý lấy hai cái áo ra.
Một cái là sơ mi của Trần Thương, cái còn lại là áo khoác xám hiệu Gaudi mà anh mặc nó đi lái xe cả đêm vào hôm tết Nguyên Đán.
Quần áo được gấp gọn gàng ngay ngắn bên trong như để lưu giữ lại hơi thở của anh.
Cô ôm lấy áo khoác, bước đến khung cửa sổ, nhìn về nơi đèn đường mà anh đứng ngày đó.
Mà tối nay chỉ có tầng tầng lớp lớp tuyết dày, không còn thân hình ngược ánh sáng ngày nào.
Hai cánh tay nặng trĩu, An Du kề sát mũi tới cổ áo khoác, ngửi được mùi hương thuộc về anh, mùi thơm thơm mát sạch sẽ độc nhất vô nhị của anh.
Cũng có thể là mùi xà phòng, An Du ổn định lại cảm xúc.
Cô muốn nắm giữ nó.
Thói quen ỷ lại giống chất gây nghiện ngấm dần trong cô mỗi ngày vậy.
Giống như thủ đoạn của tạo hóa lừa người, chất nghiện này dần dần được tích lũy từng chút từng chút một, theo thời gian mọi thứ thay đổi khiến con người trở nên ảo tưởng.
Sớm mất đi trái tim, những thứ còn lại chỉ là ảo ảnh rỗng tuếch.
Yêu như vậy, không, nên nói là thích thì đúng hơn, ranh giới giữa nó và chiếm hữu rốt cuộc là mỏng manh hay dày rộng? Mơ hồ hay rõ ràng?
An Du không thể phân biệt rõ ràng đâu là lời nói thật đâu là nói khoác, quá phức tạp, không bằng đơn giản để bản thân nghe theo con tim.
Vì thế cô như đã hứa gọi vào số điện thoại đó, không cần chào hỏi, lấy áo khoác che lấp mặt, giọng nói nghẹn trong lớp vải, “Được rồi, em thừa nhận là em có lấy đồ của anh.”
“Cuối cùng cũng thừa nhận rồi à?” Trần Thương cười đắc ý, “Tùy tiện lấy mà không hỏi xin phép.”
An Du nhẹ nhàng vuốt ve những nếp gấp trên áo, “Khi thu dọn không cẩn thận nên lấy nhầm.”
“Ồ?” Rõ ràng là không tin, chỉ một tiếng đã nói lên ý trêu đùa của anh.
“Ừm, tin hay không thì tùy.” An Du cẩn thận ôm chặt lấy áo khoác, ngồi ở đầu giường, “Cứ cho là em cố tình đi, lấy rồi mới hỏi, vậy anh có cho hay không?”
Trần Thương vẫn cười, tâm trạng rất vui vẻ như mới lấy được thứ gì đó: ”Đồng ý, em thích có thể lấy thêm vài cái.”
Cô cúi đầu nhìn áo ngủ của mình, không tài nào quên được hình ảnh của Tôn Y Y, An Du cởi áo ra, mở chiếc áo sơ mi kia giả vờ khoác lên vai gầy của mình: “Vì thế nên em mới lấy đi.”
“Nếu như anh nói… Em cũng đã lấy đi một thứ nhưng không phải là đồ vật thì sao?” Trần Thương hỏi rất nhẹ nhàng, có thể nghe được hơi thở ấm áp của anh.
“…” Tim như đập hẫng một nhịp, giọng nói An Du hơi khàn, cô không trả lời câu hỏi nếu như của Trần Thương mà chỉ nói: “Anh đã xem qua Vây Thành* của Tiền Trung Thư chưa? ‘Người yêu của em, em muốn chiếm hữu cả sinh mạng của người ấy, trước khi gặp em anh ấy không có quá khứ, chỉ cô đơn một mình chờ đợi em.”
*Vây Thành là một tiểu thuyết châm biếm của Trung Quốc do Tiền Chung Thư viết, xuất bản lần đầu vào năm 1947, và được nhiều người coi là một trong những kiệt tác của văn học Trung Quốc thế kỷ XX. Cuốn tiểu thuyết là một câu chuyện hài hước về xã hội trung lưu Trung Quốc vào cuối những năm 1930.“Ừm.” Trần Thương thẳng thắn trả lời, không quan tâm đến bản thân, cũng không phát biểu quan điểm của mình.
An Du tắt đèn phòng, bóng đêm khép lại, lặng lẽ lên men mà lan tỏa khắp phòng, chủ đề nói chuyện kết thúc.
Trần Thương đợi một lúc sau, cười cười, “Em muốn nói gì?”
“Anh đợi chút.” Cô đem điện thoại bỏ qua một bên, hai tay cho vào ống tay, không phải lần đầu mặc, sớm đã quen áo nút áo sơ mi nam bên phải, từng nút từng nút được cài: “Hỏi anh một vấn đề.”
“Nếu như anh có cơ hội yêu cầu em mặc một bộ quần áo, anh sẽ cho em mặc cái gì?”
Đây chính là câu hỏi kiểm tra nhàm chán mà cô lấy được trên mạng, theo phân tích, người đàn ông phù phiếm sẽ trả lời “Không mặc”, còn người muốn phát triển mối quan hệ lâu dài ổn định thì sẽ trả lời “Áo cưới.”
An Du ngồi ôm đầu gối, cánh môi dán vào nút áo sơ mi, đợi đáp án của anh.
Trần Thương suy nghĩ một lúc rồi nói: “Trời rất lạnh, anh mong em mặc quần áo ấm một chút, đừng để cảm lạnh.”
Nghiêm túc chững chạc, thiết thực thẳng thắn hơn cả ánh sáng.
“Trần Thương!” An Du cạn lời.
“Giọng mũi khàn khàn vậy, cảm lạnh rồi à.” Trần Thương cũng cười, “Nếu không thì em hy vọng câu trả lời của anh là gì?”
An Du không nói, ghi nhớ trong tim, tránh né vấn đề để tiếp chuyện câu trước, “Quần áo của anh đúng là em có lấy một cái, đó là chiếc áo sơ mi poplin xanh nhạt sọc.”
“Bây giờ.” Cô kéo chiếc quần nhỏ ra, kéo xuống dọc theo đôi chân mịn màng, cầm lấy mảnh vải nhỏ lắc lắc sát micro, mặc cho toàn bộ da thịt dán vào áo sơ mi của anh, “Em chỉ mặc mỗi cái này.”
“Anh Trần Thương…” Nút vừa mới cài xong lại bị cô từ từ tháo ra, móng tay ma sát với khuy nhựa phát ra âm thanh nhẹ giòn tan: “… Quần áo giống như anh nhưng lại không phải là anh, như chỉ ngửi mùi rượu giải tỏa cơn khát vậy…”
Hơi thở Trần Thương trở nên thô nặng, tiếng bước chân vang lên, chắc là anh đã bước vào phòng giống như cô, một mình trong không gian kín mít nhỏ.
“Cộp” Tiếng đóng cửa vang lên, cùng cô bí mật hợp tấu khúc dạo đầu vui vẻ.
“… Đoán thử xem em đang làm gì?” Áo sơ mi được mở rộng, An Du hài lòng với phản ứng của anh, đầu ngón tay cô bên tai thuận theo đường quai hàm xuống cổ, vòng qua xương quai xanh, phỏng theo sức mạnh nụ hôn của anh với cô. “… Tay lạnh quá, không ấm như môi anh…”
“An Du,” Anh khàn giọng ra lệnh lại ra lệnh một cách súc tích: “Nằm đàng hoàng vào.”