Trần Thương xin nghỉ phép một tuần, không ai biết lý do.
An Du gửi vài tin nhắn hỏi anh nhưng cũng chỉ nhận được câu trả lời trước sau như một: “Không có gì.”
Cô thường vô thức bước chậm lại mỗi khi ngang qua cửa văn phòng đã bị khóa kín của Trần Thương. Vì đã quen vị thức ăn Trần Thương nấu nên An Du nuốt không nổi đồ ăn trưa ít dầu ít muối ở khu nhà ăn nữa. Cuộc sống du học sinh khi còn ở Canada cũng không làm cho cô thích xuống bếp. Ngày tháng Trần Thương không ở đây, cô chỉ ăn bánh kem nhỏ và cà phê để nạp điện, buổi tối trở về căn hộ 2219 lại học cách nấu gì đơn giản của Trần Thương, ăn nhiều ngày liền vẫn không thấy ngán.
*
Giờ nghỉ trưa trôi qua, ánh nắng tràn ngập chiếu sáng cả khu văn phòng.
Trần Thương trở lại văn phòng, đứng trong làn ánh sáng rực rỡ. An Du từ xa thấy anh gật đầu chào hỏi như một đồng nghiệp bình thường, không đau buồn hay phiền muộn, vẫn đẹp trai tuấn tú, phong thái mạnh mẽ, dự đoán xấu nhất về tình hình bệnh ba anh được loại bỏ.
Mùa xuân đã kéo đến Lôi Thành, xua tan cái rét lạnh của đông chí, quần áo của các nữ nhân viên trong công ty cũng trở nên phong phú và màu sắc hơn.
An Du lau chùi áo khoác xanh lá trong phòng vệ sinh, lớp trang điểm trên khuôn mặt tươi mát, sạch sẽ, cô dặm thêm một lớp son màu bột đậu mỏng rồi nở nụ cười tươi hoàn mỹ trước gương.
Sau cùng cô lại nhíu mày khó chịu, nghĩ thậm chí khuôn mặt dầu nhờn của mình anh cũng đã thấy qua, giờ lại cố ý trang điểm quả thật như đang rất giả tạo.
Nhưng vì là được mời tới, cô chú trọng ngoại hình là điều cũng có thể hiểu được.
*
Nhận được văn kiện thư mời đích thân tham dự thiết kế và đánh giá bản thảo, An Du cầm lấy với vô vàn cảm xúc bước vào phòng làm việc Trần Thương.
Trần Thương thấy cô, cũng như mỗi lần bàn công việc, anh hơi ngẩng cằm, chỉ chỉ ghế đối diện cho cô ngồi.
Anh gọi điện thoại nội bộ: “Được, hai tháng này tôi sẽ bàn giao cho nhà sản xuất Diệp.”
Ngay cả điện thoại bàn cũng màu đen, bổ sung phối hợp với anh. An Du quan sát khuôn mặt nghiêm nghị của anh khi nghe điện thoại, phong thái thong dong, tay cầm bút máy đang ghi chú lại gì trên giấy.
Trần Thương làm việc lúc nào cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị, lúc trước cô cảm giác anh cố ý thể hiện ra phong thái đó.
An Du đã thấy qua nhiều bộ mặt của Trần Thương nhưng vẫn không đoán được anh, anh sinh ra đã có khí chất cao quý, thể hiện sự xa cách mới là trạng thái bình thường của anh. Nhưng khi đối diện với cô, thần sắc anh đa số là dịu dàng, bao dung.
Sự đặc biệt như vậy khiến tâm trạng cô thoải mái.
Ánh mắt quan sát không duy trì được bao lâu, tầm nhìn cô bay khắp phòng không mục tiêu. Nhìn thấy ba bốn tấm thiệp trước mặt bàn Trần Thương cũng tương tự như cái trên tay cô, cô hơi nhíu mày, trong đầu bắt đầu phân tích chi tiết.
Trần Thương cúp điện thoại, hỏi: “Tổng giám đốc An, có chuyện gì?”
An Du quét nhìn cánh cửa còn chưa đóng, hắng giọng, đứng lên đưa cho anh tấm thiệp trên tay, “Tổng giám đốc Trần, đây là lễ hội Hán phục ở thị trấn Tầm (tên gọi khác của vùng Cửu Giang, Giang Tây, Trung Quốc) – thiệp mời sự kiện offline của hợp tác liên kết, hoạt động kéo dài bốn ngày, đồng thời cũng là thời gian lễ hội hoa năm nay. Chúng tôi đã mời ít người chơi và KOL hàng đầu, vé bán bên ngoài đã bán hết, bây giờ tha thiết chân thành mời ngài đến xem và kiểm tra.”
Hai tháng trước đích thân Trần Thương phê duyệt phương án, hoạt động tiếp thị quy mô lớn chủ yếu là để gửi tặng và giữ chân người chơi và fan hâm mộ trung thành. Vé nội bộ rất ít, cộng thêm lên lịch cập nhật phiên bản trò chơi mới, vốn chỉ có một mình An Du đại diện nhóm dự án theo dõi, nhưng cô lại muốn thêm một vé.
Cô không quen nói chuyện như thế với Trần Thương, chỉ có không nhìn anh, mới có thể tự nhiên bày tỏ lời mời lưu loát trôi chảy.
Trần Thương đón lấy tấm thiệp mời, lật đi lật lại đọc nhiều lần, gật gật đầu, “Bỏ xuống trước đi.”
An Du không ngờ rằng bản thân mình bị bơ, đang vừa tính mở miệng nói, cánh cửa phía sau lưng có người gõ, kế hoạch tiếp thị của nhóm dự án “Truyền thuyết Tân Sơn Hải” ở trên lầu cũng gửi tới một tấm thiệp mời.
“Tổng giám đốc Trần, nhóm dự án chúng tôi mời ngài tham dự sự kiện offline cuối tuần, là lần đầu tiên tổ chức, mong ngài nhất định đến chỉ đạo.”
Người mời là một nữ đồng nghiệp dễ thương ngọt ngào, khi cười nổi lên hai lúm đồng tiền, đôi mắt cũng biết cười khi nói, ngôn ngữ cung kính với Trần Thương, “Ngoài ra còn vấn đề thay biểu tượng trò chơi, làm phiền ngài rút ra thời gian trả lời email cho chúng tôi mấy lời nhận xét.”
Kết thúc việc công, cô ta cúi đầu, gửi lời chúc mừng: “Chúc mừng tổng giám đốc Trần đảm nhiệm vị trí nhà sản xuất, lần tới gặp mặt phải gọi ngài là nhà sản xuất Trần rồi.”
“Cám ơn.” Trần Thương nhận lấy tấm thiệp, cười nhạt nói: “Nói được thăng chức thì còn hơi sớm, bây giờ còn đang bàn giao và thời gian khảo sát, còn hoạt động tôi sẽ suy nghĩ.”
Đợi vị đồng nghiệp đó vừa ra khỏi là An Du đã đóng cửa khóa trái không dấu vết. Trần Thương đảm nhiệm vị trí nhà sản xuất, nghĩa là không chỉ tiếp quản hạng mục <Yêu Ma Ký>, mà là cả tổng bộ đoàn đội nghiên cứu trò chơi của Lôi Thịnh.
Cấp bậc của anh sẽ hoàn toàn vượt qua cô nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm ở chỗ Trần Thương không kể chuyện này cho cô nghe.
Cho dù quan hệ bọn họ thân mật hơn so với bất cứ ai nhưng đâu có ai quy định thân mật đồng thời không thể xa cách? Trần Thương đã làm rất tốt.
An Du không còn nụ cười trên môi, không che dấu buồn bực trong lòng mà khoanh tay chầm chậm bước đến, nhịp bàn tay chậm mà nặng, lạnh giọng nói: “Nhà sản xuất Trần, phát tài lớn thế mà chẳng ho he câu nào nha. Tôi cũng nên chúc mừng anh, nên bắt chước những người khác nịnh bợ anh mới đúng, có phải không?”
Cô vươn tay hướng về anh muốn lấy lại thiệp mời, “Trả lại đây.”
“Tại sao?” Trần Thương ngồi ở ghế thấp, nhưng khí thế mạnh mẽ hơn cô. Anh và cô nhìn nhau, ánh mắt sáng quắc, rút tấm thiệp An Du cầm trên tay ra cho vào ngăn kéo khóa lại, cự tuyệt: “Không trả.”
An Du tỏ vẻ coi thường, giọng nói chua ngoa: “Anh cũng lên chức nhà sản xuất rồi, tôi thấy bộ phận trò chơi Lôi Thịnh cũng nên đổi tên, đổi cách gọi thành ‘Vương triều Đại Thương’ đi!”
Lời nói châm biếm tuôn ra trôi chảy, tóm lại so với việc cô mời anh lưu loát hơn nhiều: “Bây giờ nếu nói <Yêu Ma Ký> là thái tử của ‘Thương triều’, vậy thì mấy vị nhị hoàng tử, tam hoàng tử mới được nhận nuôi kia suốt ngày nhảy nhót trược mặt đến cái gói icon biểu cảm cũng được quan tâm! Vị thái tử này hình như không phải máu mủ rồi, còn sắp bị phế nữa đấy chứ!”
“Không phải không có chỗ này còn chốn khác sao!” An Du càng nói càng tức giận, chỉ vào thiệp mời không giống nhau trên bàn “Hoạt động của <Yêu Ma Ký> là lễ hội hoa, anh thích đi thì, không đi thì xé bỏ, không ai thèm đợi anh lật thẻ bài chờ anh đến đâu!”
Lúc nãy ánh mắt tôn sùng và yêu thích của vị nữ đồng nghiệp An Du thấy mồn một, khóe miệng nặng trĩu, rồi xòe bàn tay ra nói: “Trả thiệp lại cho em.”
Trần Thương vừa nghe vừa gật đầu, mặt tựa cười như không cười, càng gật đầu càng thấp, chỉ thấy môi anh mím chặt, nhưng vẫn không có ý trả thiệp mời lại.
Anh xoay người, mở tủ phía sau lấy trà.
“Anh dám quay lưng lại với em?” An Du bị chọc giận, bắt đầu bạo phát: “Anh có nghe không đấyTrần Thương, anh có ý gì? Anh làm nhà sản xuất rồi nên bắt đầu muốn chỉ Đông đi Tây sao, bày vẽ quyền thế ở đây với ai? Anh thậm chí không quan tâm đến <Yêu Ma Ký>, đây là tác phẩm đầu
tiên do một tay anh ấp ủ lên mà, đúng là ăn cây táo rào cây sung! Bị em chọc đúng tim đen rồi đúng không, giờ không dám đối diện với sự thật hả!”
“Hai tháng trước em còn thâu đêm nghĩ phương án dự bị!” Cô diễn đến nghiện, bắt chước biểu diễn làn điệu khóc nức nở của Tôn Lệ trong bộ phim truyền hình “Chân Hoàn truyện”: “Tấm chân tình này uống phí công sức như vậy, rốt cuộc là đặt nhầm chỗ rồi!”
Trần Thương không hề lên tiếng, động tác cầm bộ trà chậm hơn so với lúc trước. Tay phải anh ấn lên mặt bàn thủy tinh, tay trái giữ quai bình trà gốm sứ, cơ thể run rẩy không rõ ràng, eo hơi cong làm tư thế rất kỳ quái.
An Du nghi ngờ: “Eo của anh sao vậy?” Cô tiến gần từ phía sau,tay hơi do dự, mới đặt lên eo lưng xoa bóp, thái độ mềm mỏng hơn đôi chút, thì thầm nói: “Gần đây cũng không làm mà, vậy là cái kia không được rồi nữa sao?”
Trần Thương cuối cùng cũng không nhịn được, phát ra tiếng cười rất rõ ràng “Ha ha ha.”
An Du nghiêng đầu nhìn anh mà vẫn chưa kịp hồi thần: Nhìn trông còn rất vui vẻ, chưa bao giờ cô nhìn thấy anh cười hết mức buông thả như vậy, đối với anh mà nói đây là kết quả của việc quản lý cảm xúc thất bại. Hàng chân mày rậm giãn ra, khóe miệng kéo lên cao, gương mặt đẹp trai thanh tú dễ nhìn.
An Du tẩn ngẩn tần ngần nhìn, sau khi định thần cô vỗ lưng anh: “Trần Thương! Anh cười cái gì!”
“Em tàn nhẫn quá.” Trần Thương cuối cùng cũng chịu lên tiếng, linh hoạt tránh né, tập trung việc pha trà.
“Anh không nghĩ rằng tổng giám đốc An còn biết tấu hài bằng độc tấu đấy.” Đợi nước trà không còn nóng nữa, hai tay anh đẩy tới trước mặt An Du, gọi cô ngồi xuống, “Làm phiền đại tiểu thư biểu diễn Khúc Uyển tạp đàm, vất vả rồi. Uống ngụm trà rồi tiếp tục, mời tiểu thư.”
Trần Thương suy nghĩ một lúc rồi mới nhướng mày nhìn cô: “Quyết định gì anh vẫn chưa có mà có người đã định tội cho anh rồi. Nhưng em nói thế cũng mới nhắc nhở anh một chuyện, <Yêu Ma Ký> là hạng mục dần đến giai đoạn hoàn thiện, chắc nên anh phải ‘Dầm mưa dãi nắng’, lựa chọn tham dự những hoạt động của trò chơi khác, có lợi cho kỳ hạn đánh giá sát hạch.”
An Du không lên tiếng đón lấy tách trà, chỉ trừng mắt nhìn anh, trong lòng thầm oán không có lửa làm sao có khói. Trần Thương tiếp tục nói: “Nếu như em nói: Bàn chuyện tư mật phải tìm đúng người tri kỷ, anh lắc lắc đầu, “Em hung dữ như vậy, anh phải cân nhắc.”
“Trần Thương!” An Du nặng nề đặt tách trà xuống, “Anh…..”
“Anh làm sao?” Trần Thương mím môi, lấy điện thoại gọi cho nữ đồng nghiệp bộ phận tiếp thị “Truyền thuyết Tân Sơn Hải” lúc nãy, giọng nói rất dịu dàng: “Về việc trả lời thư mời hoạt động offline, tôi sẽ gửi email trả lời trước khi kết thúc giờ làm hôm nay cho cô.”
An Du cho rằng anh đưa ra quyết định, uống cạn ly trà, thầm lặng không lên tiếng mà xoay người rời đi.
“A!” Ngang qua sofa, cánh tay bị nắm kéo theo cả người rơi xuống cùng lúc, hai chân Trần Thương kẹp chặt lấy cả người cô, Trần Thương kề mũi trên mặt An Du, phát ra giọng cười trầm thấp,cố ý dùng giọng trầm ấm thì thầm bên tai cô hỏi: “An An, có phải em ghen không?”
Tay An Du lấy tay để lên lồng ngực anh đẩy ra, dưới chân vùng vẫy đạp, xoay mặt tránh né, nhất quyết không trả lời, “Nơi này là công ty.”
“Đóng cửa rồi, sẽ không có ai đi vào.”Trần Thương ôm càng chặt hơn, cười hỏi: “Phải không? Công nhận đi rồi anh sẽ đồng ý đi thị trấn Tầm.”
“Không phải!” An Du tức đến xì khói, ngượng ngùng cắn liên tiếp vành môi và cằm anh tới hai lần, “Là thấy anh không thuận mắt! Anh không đến em càng thoải mái tự tại!“
Trần Thương bỏ cô ra, thuận tay chỉnh sửa quần áo ngay ngắn, nụ cười càng tươi hơn, “Vậy thì em về đi, anh sẽ xem xét tham dự những nơi khác.”
“Đi, đi, đi, không liên quan đến em.”
An Du đẩy anh vào ghế sofa, nhấc chân bỏ chạy.
*
Sáng sớm thị trấn Tầm, khói bếp bốn phía, dòng nước chảy dưới cây cầu nhỏ, hai bên đường đá, nhà trệt mái ngói xanh, xa xa những ngọn núi xếp từng tầng. Lớp sương lúc ẩn lúc hiện bao trùm làm nền bối cảnh như một bức tranh thủy mặc chuyển động.
An Du dậy từ lúc bốn giờ lên đường sớm ngồi xe buýt, bảy giờ đã tới nơi.
Lần này tới thị trấn Tầm ngoài mục đích theo dõi tiến độ hoạt động, còn phải viếng thăm Chử Tú Phương, một vị kế thừa nghề thủ công thêu ren cư trú ở đây, tham khảo để kết hợp <Yêu Ma Ký> với di sản văn hóa phi vật thể.
Các nhà cung ứng và người chơi vẫn chưa tới, không một bóng người trên đường.
An Du tìm kiếm khách sạn dừng chân dựa theo máy hướng dẫn đường, băng qua một đoạn đường mòn nhỏ không bằng phẳng, bắt buộc phải đi qua cây cầu nhỏ, đối diện cây cầu là một bóng lưng cao lớn quen thuộc.
Chiếc áo gió màu xám nước bay phấp phới trong gió ban mai, An Du khẽ thở dài, nhấc hành lý tùy thân lặng lẽ tiến lại gần không tiếng động.
“Số tiền hiện tại là bao nhiêu? Vẫn không đủ à. Để họ tiếp tục, tạm thời không cần phải lo lắng. Còn nữa, video giám sát gửi cho tôi.” Ngữ điệu Trần Thương vô cùng lạnh giá không chút hơi ấm, vừa cúp điện thoại nắm chặt tay của kẻ đang muốn đột kích phía sau.
An Du ngẩn ngơ vì bị giữ chặt, cũng chẳng chút ngượng ngùng, ngẩng cao đầu tiếp tục giọng nói chua ngoa hôm đó: “Ủa, trước khi Thương Vương lên ngôi, cuối cùng cũng lật thẻ bài <Yêu Ma Ký> sao!”
Trần Thương nhịn cười, vỗ nhẹ một cái sau ót cô, tay còn lại giúp cô kéo hành lý vô cùng tự nhiên, nghiêng người nói thì thầm bên tai cô: “Anh chỉ có một thẻ bài.”
“Hừ!” Sắc mặt An Du tốt hơn đôi chút, nhưng vẫn không vừa ý, “Tới hay không tới là chuyện của anh, những hạng mục dự án khác cũng rất quan trọng, cuộc khảo sát của anh cũng rất quan trọng, sao anh lại không đi đi?”
Trần Thương cười nhạt trả lời: “Mọi việc đều phải cân nhắc bên nặng bên nhẹ, đã là mệnh lệnh thì kế hoạch sắp xếp cũng chả là gì.”
Hai người đi cạnh nhau, ngang qua vũng nước, An Du đang định đánh đường vòng, đột nhiên Trần Thương giơ một tay ôm eo nhấc bổng cô lên, sải bước đưa cô qua.
Anh thấp giọng cười, sải chân bước đi, gật gù đưa ra kết quả thực tế, “Ừ, em khá nặng đó.”