“Oẹ!” An Du bỗng mở mắt, vẻ mặt đau khổ lảo đảo mò tới bồn rửa tay trong phòng khám, axit trào ngược dạ dày khiến cô buồn nôn.
Đầu An Du chằng chịt những dây máy cảm ứng sóng điện từ trong não, cô ấn tay vào cổ mình, không chịu được mà nôn khan, bác sĩ Tô thấy vậy liền vội ngắt nguồn điện, gọi y tá tới tháo máy giúp cô, sau đó đưa nước ấm cho cô súc miệng.
Nghỉ ngơi gần mười phút, khuôn mặt nhăn nhó của An Du mới từ từ thả lỏng, phần áo trước ngực bị cô túm nhàu nhĩ, tim nhói lên từng đợt, cổ và trán đều ướt đẫm mồ hôi.
Bác sĩ Tô nhíu chặt mày, đưa cô chiếc khăn y tế để lau mồ hôi, liên tục lắc đầu: “Cô An à, phương pháp trị liệu này không thích hợp với cô, dừng lại đi”.
“Không được.” An Du một hơi uống hết chiếc cốc dung tích 200 ml nước ấm, khuôn mặt xanh xao, tái nhợt vô cùng kiên định: “Khi nãy trong đầu tôi có vài khung cảnh thoáng qua, chỉ cần chúng ta cố gắng thêm nữa…”
Bác sĩ Tô không đồng ý: “Cô An, cô nóng vội quá rồi. Đây chỉ là thử nghiệm mà thôi, cơ thể và tâm lý cô đều đang kháng nghị lại, vì suy nghĩ tới sự an toàn của cô nên buộc phải dừng lại.”
Anh khuyên giải: “Có người cả đời cũng không khôi phục được kí ức đã mất đi, nhưng chỉ cần nó không ảnh hưởng gì tới cuộc sống hiện tại của cô thì đừng quá cố chấp. Ngay từ đầu khi cô mới tới khám, tôi đã nhấn mạnh rằng nhất định phải làm theo trình tự từng bước một, nóng vội không thể nào thành công được!”
An Du hơi cụp mí mắt xuống, cô vẫn còn đang chìm trong ánh lửa và làn khói đen vừa mới vụt qua trong tâm trí, nhịp thở còn hơi rối loạn.
Bác sĩ Tô kéo rèm cửa, nắng xuân ấm áp rọi vào phòng, anh thở dài: “Hôm nay là cuối tuần, thời tiết cũng đẹp, chi bằng cô An để bản thân nghỉ ngơi một ngày, ra ngoài đi dạo cho thoải máI.”
Gió Nam ùa về, thời tiết ấm áp, người ra ngoài đi dạo nhiều hơn so với thường ngày, thỉnh thoảng có vài chú ong bướm vỗ cánh bay lượn bên những bồn hoa ven đường, khung cảnh tràn đầy sức sống khiến tâm trạng vốn nặng nề của cô tốt hơn một chút.
Khi tới cô đã cố ý tắt định vị tìm kiếm, tin nhắn và điện thoại của Trần Thương gọi tới cho cô cũng không nhiều, một tin là “Em đang ở đâu” và một tin “Đọc được thì gọi lại cho anh”.
Sau khi trở về từ thị trấn Tầm Đường, cô như ngộ ra nhiều điều, ngoại trừ một số việc trở về với đúng quỹ đạo của nó, những thứ khác không thay đổi gì nhiều. Cô vẫn bận thiết kế bản vẽ ở 2219, Trần Thương chủ yếu nấu bữa tối cho cô xong rồi lại quay về căn hộ của mình, giữ cho cả hai khoảng cách và không gian thoải mái nhất.
Nhưng phần kí ức khiếm khuyết được đào bới lên vẫn còn là một mảng mơ hồ, những mảnh kí ức ngọt ngào hoặc cứng như đá hoặc mềm như nước, mỗi lần cô muốn chạm vào, Trần Thương đều tìm cách ngăn cô lại.
An Du bắt xe cách bệnh viện đến vài km, đến trước cửa trung tâm mua sắm, cô mới báo địa chỉ cho anh: “Em đang dạo phố, anh tới đón em nhé.”
Anh giấu mọi việc rất kĩ càng, cô cũng không thể để lộ được, một người giấu, một người tiết lộ thì sẽ có khả năng đâm vào tảng đá ngầm nguy hiểm, An Du đoán vô số khả năng có thể xảy ra, nhưng vẫn kiên quyết không hối hận.
Khom người ngồi vào ghế lái phụ, Trần Thương thắt dây an toàn cho cô, quan sát cô một lúc, đưa tay sờ lên vùng trán hơi lạnh của cô, cau mày nói: “Nhìn em có vẻ không có tinh thần lắm.”
“Ai nói vậy, rõ ràng mặt em rạng rỡ thế cơ mà.” An Du nhớ là mình đã dặm lại son và má hồng, sắc mặt chắc là sẽ không đến nỗi quá tệ, cô tìm lý do: “Có đi lên đi xuống mấy tầng liền nên em hơi mệt.”
Trần Thương cười, bảo cô nhìn vào gương chiếu hậu: “Thấy mắt em đờ đẫn như vậy, có tâm sự gì sao?”
An Du im lặng một hồi rồi nói: “Khi đi dạo trung tâm mua sắm, có một cửa hàng văn phòng phẩm bốc cháy, may mà lửa cháy nhỏ, nhân viên tiệm nhanh chóng dập tắt, không có ai bị thương cả”.
Trần Thương gật đầu, khởi động xe, một tay cầm vô lăng: “Em không sao là tốt rồi.”
“Em cũng đã nhớ lại một số chuyện.” An Du chăm chú nhìn anh, thả lỏng người nói chuyện với anh: “Em luôn cảm thấy chúng ta như đã quen biết nhau từ trước, thời cấp ba phòng tranh nhỏ đột nhiên bốc cháy, khi đó em ở hiện trường đúng không? Hôm đó cũng là kiểu thời tiết ấm ẩm như thế này, sao có thể tự cháy được chứ? Lúc anh “xả thân vì nghĩa” xông vào có nhìn thấy em không?”
“Khi anh đến thì em không có ở đó. Lúc đó thời gian em đến trường không cố định.” Trần Thương nhìn cô, khuôn mặt không có biểu cảm gì, chỉ đổi thành dùng hai tay lái xe;p “Cái lý do tự cháy là do lãnh đạo của trường bịa ra, nếu anh không nhớ nhầm thì sau khi lửa được dập tắt đã phát hiện ra đầu thuốc lá trên mặt đất, nhưng vì nhà trường muốn tránh sự giám sát nên không truy tìm hung thủ.
Anh thuật lại nhiều tình tiết hơn so với Trác Khả Trinh, nghe có vẻ đáng tin cậy hơn.
An Du trầm tư suy nghĩ một lúc, đặt tay lên mu bàn tay anh, khó nhọc mở lời: “Xin lỗi, khi đó anh nằm viện em không tới thăm anh, hôn mê rất khó chịu đúng không?”
“Em đã xin lỗi một lần rồi, không cần lúc nào cũng xin lỗi anh như vậy.” Trần Thương nắm lấy tay cô: “An An, anh biết em muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng sự thật chính là những điều anh vừa nói, lúc trước cách hành sự còn non trẻ, bây giờ những mâu thuẫn chồng chất trước đây đều là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, anh cũng quên gần hết rồi.”
“Nếu như không có buổi họp lớp năm ngoái, bây giờ anh và em có thể chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp bình thường.”
Xe dừng lại chỗ đèn xanh đèn đỏ, anh ghé sát cô, nhỏ giọng trêu chọc: “Nhờ em…” Trần Thương lược bỏ hết những hành vi táo bạo của An Du vào đêm đầu đó, “Chúng ta mới có cơ hội nối lại tình xưa.”
“Anh thôi đi, anh cũng vô cùng hưởng thụ còn gì!” Vành tai An Du đỏ bửng, vỗ nhẹ má anh, những chuyện xảy ra sau khi gặp lại anh cô lại nhớ rõ từng chút một, nghĩ tới cái gì bèn hỏi cái đó: “Trước kia anh từng nói, anh mất nụ hôn đầu năm 16 tuổi ở phòng y tế, vậy nụ hôn đó có phải là với em hay không? Nó diễn ra trong tình huống nào?”
“Ừm.” Trần Thương nhàn nhạt đáp lại, khoé miệng hơi cong lên nói: “Tình huống…Nói chung đó chỉ là một sự cố.”
“Giấu đầu hở đuôi, úp úp mở mở, nói không rõ ràng, chắc chắc có điều mờ ám.” An Du nói một hơi, ngồi cách xa anh ra, dựa vào lưng ghế phía sau, “Trần Thương, miệng anh sinh ra để làm gì? Lời anh nói thì tin được mấy câu chứ! Nếu không cần thì đem quyên góp cho những người cần nó đi.”
“Để hôn em.” Đèn giao thông vẫn đang màu đỏ, anh nhẹ nhàng giữ lấy vai cô, ngay lập tức phủ môi mình lên cánh môi mềm mại của cô.
Hai giây sau Trần Thương liền buông cô ra, vẻ mặt đắc ý, đáy mắt đều là ý cười.
An Du định véo lấy đùi anh để trừng phạt tội không nghiêm túc, đèn xanh bỗng bật sáng, Trần Thương chuyên tâm nhìn đường, quay ngoặt đầu xe, hướng đi không phải là về căn hộ của anh, cũng không phải về căn hộ nhỏ của cô, càng không phải là về Lôi Thịnh.
An Du sực nhớ ra sau khi Hàn Nam giúp cô sửa lại căn hộ, đã hơn 20 ngày cô chưa quay về đó xem, cô chìm đắm trong tình yêu mặn nồng, trọng sắc khinh bạn, nếu xét cả về tình về lý thì đều không hợp, cô liền nói với Trần Thương: “Dù sao thì cũng rảnh, hay là anh đưa em về căn hộ nhỏ của em xem sao.”
“Chẳng phải Hàn Nam đã giúp em sửa xong rồi sao?” Trần Thương lạnh lùng nói: “Với em quay về hay không có khác biệt gì sao? Nếu như chỉ muốn nhìn qua thì không cần thiết.”
An Du nghe vậy nhướng mày nhìn anh chằm chằm, càng nhìn càng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh vừa mắt, nghĩ tới lý do khiến anh thay đổi sắc mặt, cô liền cười, nói một cách khẳng định: “Trần Thương, anh ghen rồi.”
“Ừm, không vui khi em cứ luôn nhắc tới cậu ta.” Trần Thương liếc nhìn cô, thẳng thắn thừa nhận.
“Không về cũng được.” An Du tâm trạng tốt nên thuận theo ý anh: “Nhưng em và Hàn Nam thật sự không có gì cả, em chỉ xem cậu ấy như em trai ruột, cậu ấy cũng xem em như chị gái thôi, anh không cần ghen với cậu ấy.”
Cô hỏi: “Vậy bây giờ đi đâu? Chắc không phải là anh muốn dẫn em lượn một vòng Lâm Thành để hóng gió chứ, Trần Thương, anh nhàm chán thật đấy.”
Trần Thương thở phào một hơi, đường nét trên khuôn mặt cũng giãn ra một chút, giải thích cho cô nơi muốn đến: “<Yêu quỷ kí> chuẩn bị ra mắt liên kết với hoạt động công ích nhận thú nuôi, số tiền mà người chơi bỏ ra để mua thú nuôi trong hệ thống đều dùng cho quỹ từ thiện. Hôm nay là ngày nhận thú nuôi, đến trạm cứu hộ động vật xem sao.”
“Ồ! Cái kế hoạch đó của em cuối cùng anh cũng chịu phê duyệt rồi.” An Du không hề tỏ ra bất mãn với việc cuối tuần cũng phải làm việc, khuôn mặt cô rạng rỡ, nở nụ cười thật tươi.
Trần Thương không cần nhìn cũng có thể véo trúng tai cô, một lúc sau cười nói: “Lúc trước hệ thống thú nuôi vẫn chưa hoàn thiện, ý kiến của em lại hợp lý như vậy, đương nhiên phải duyệt chứ.”
Những chú chó, mèo hoang với đủ loại kích cỡ được đặt trong những cái lồng khác nhau, tiếng kêu cũng có sự khác biệt, khi nhìn thấy người thì chúng càng kêu to hơn, như thể muốn tranh giành được nhận nuôi.
Một tình nguyện viên trong trạm cứu hộ đang giúp một chú mèo con mới sinh không lâu vệ sinh tai, nói với giọng điệu thương xót: “Trong số chúng có con đi lạc, có con thì chủ nhân mang bầu sau đó đem chúng bỏ đi, có con được cứu từ trên cao xuống. Chúng tôi đã sắp xếp bác sĩ thú y kiểm tra cho chúng, tất cả đều khoẻ mạnh, nếu như có mong muốn nhận nuôi và đủ điều kiện chăm sóc chúng thì hãy mang một con về nuôi.”
Chú mèo nhỏ được đặt tên là Tuyết Cầu, ngoại trừ trên đỉnh đầu có một chòm lông màu xám nhạt, còn lại đều là màu trắng, một mắt màu xanh da trời, một mắt màu hổ phách, nó là chú mèo hiếm thấy mỗi con mắt có một màu khác nhau, vẻ ngoài vô cùng xinh xắn, sạch sẽ.
Tiếng kêu của chú mèo mới hai tháng tuổi vừa nhỏ vừa nhẹ, nó khác biệt hoàn toàn so với tiếng kêu của những chú mèo trưởng thành, tiếng “Meo” nghe có vẻ hơi yếu ớt.
Nó đang uống sữa dê, nhìn thấy An Du và Trần Thương tiến lại gần, đầu và cổ nó áp sát vào lồng sắt, mở to mắt, duỗi một cái chân về phía bọn họ.
“Đáng yêu quá.” An Du cười, đưa tay ra để chú mèo chạm vào, nhìn họ giống như là đang bắt tay nhau.
Cô ngẩng lên nói với Trần Thương: “Em muốn nhận một con về nuôi.”
“Em phải hỏi xem nó có đồng ý hay không đã?” Trần Thương mỉm cười, bàn tay đặt ở lồng sắt, không ngờ chú mèo con cúi đầu thấp xuống, nó vờn tay anh qua những khe hở trên lồng sắt, vô cùng thân thiết.
Tình nguyện viên thấy vậy liền cười: “Tuyết Cầu đến đây cũng được nửa tháng rồi, đây là lần đầu tiên nó quấn người như vậy.”
An Du không ngừng chọc Tuyết Cầu, đầu ngón tay cô dính một chút sữa dê, nó lè lưỡi ra liếm,
không giương móng vuốt lên với cô, cũng không hề cắn cô. Cô vô cùng yêu thích nó, nhanh chóng quyết định: “Muốn nhận nuôi thì cần làm những thủ tục gì?”
Tình nguyện viên lấy ra bản kê khai cho họ điền vào. Thủ tục rất đơn giản, phô tô chứng minh thư, nói qua về tình hình kinh tế, sau khi được thông qua, cầm một quyển sổ tay hướng dẫn nuôi mèo là có thể mang Tuyết Cầu đi.
Cuối cùng việc kiểm tra lại trở thành đích thân trải nghiệm, họ mua luôn balo vận chuyển, cát và thức ăn cho mèo ở đó. Tuyết Cầu còn nhỏ, nó không chịu chui vào chiếc balo tối tăm, An Du dỗ dành mấy lần nó cũng không chịu, cô đành phải ôm nó về.
Chiếc thẻ nhận nuôi treo trên balo cho mèo viết: “Tên: Tuyết Cầu; Bố: Trần Thương; Mẹ: An Du.”
Hai người ra khỏi trung tâm nhận nuôi, Tuyết Cầu có vẻ hơi sợ âm thanh và ánh sáng của thế giới bên ngoài, nó vùi đầu và mặt vào cánh tay An Du, cuộn mình lại.
Trần Thương đi bên cạnh, vẻ mặt tò mò hoàn toàn khác với bề ngoài trầm ổn của anh, lúc thì chọc tai mèo, lúc thì véo nhẹ bàn chân nó, thấy tai Tuyết Cầu hơi vểnh lên, anh liền lấy điện thoại quay lại phản ứng của nó.
“Đừng làm nó sợ.” An Du nhẹ nhàng vuốt lông nó, chăm chú nhìn tấm thẻ nhận nuôi liên tục đung đưa, thầm nghĩ cô và Trần Thương bây giờ đã có “con” rồi, cô và anh sẽ ngày càng ràng buộc với nhau hơn, nhưng cứ nhắc tới quá khứ là Trần Thương lại kín miệng như bưng, cứ như là nhét kem đánh răng vào miệng vậy, ép mãi mới chịu tiết lộ một chút, cô cũng không thể nào lột da ép anh nói được.
Nói giận là giận, An Du không thèm nhìn anh, giận dỗi lầu bầu với Tuyết Cầu: “Bố mẹ gì chứ, làm gì có nhà nào mà bố lừa mẹ lên xuống như thế chứ. Tuyết Cầu à, bố là bố, mẹ là mẹ, chúng ta không phải là người một nhà!”
Trần Thương khẽ cười, phớt lờ lời phàn nàn của cô.
Trên đường về, An Du cố ý nói: “Ôi! Tuyết Cầu sống ở đâu thì được đây? Kí túc xá công ty thì không thể nuôi, hay là hai, tư, sáu thì ở chỗ em ba, năm, bảy ở chỗ anh, chủ nhật chúng ta bốc thăm quyết định.”
Trần Thương vẫn thản nhiên, vừa lật cuốn sổ tay hướng dẫn nuôi mèo, vừa bác bỏ ý kiến của cô: “Mèo không thích hợp với việc thay đổi môi trường sống liên tục.”
Biểu cảm của An Du vô cùng phong phú, cằm cô cọ vào đỉnh đầu Tuyết Cầu, hai tay ôm nách nó, nghiến răng nghiến lợi nói: “Haizzz! Tuyết Cầu, con đành phải ở với mẹ rồi! Nhưng mẹ đến ngay cả bản thân mình còn không chăm sóc tốt, sợ để con đói, để con lạnh, huhu, đứa trẻ số khổ, ai ảo bố cứ hay lừa mẹ chứ! Mẹ không nhận anh ấy, con cũng không được nhận đâu đấy, biết chưa!”
Chân Tuyết Cầu đột nhiên mất kiểm soát, sợ đến nỗi chân sau đạp loạn, kêu to hai tiếng. An Du vội ôm nó vào lòng, vừa liên tục nói “xin lỗi”, vừa nhẹ nhàng dỗ dành nó, thái độ trước sau vô cùng buồn cười.
“Anh chăm sóc, em chịu trách nhiệm chơi với nó, được chưa”. Trần Thương cười đến rung cả vai, anh gập cuốn sổ lại đặt ở ghế sau, nói với An Du: “Nếu em không chê thì căn hộ của anh vẫn còn một phòng trống, dọn dẹp qua một chút là có thể ở.”
An Du giả bộ: “Ồ, cũng được, anh đã nói như vậy rồi, cho anh chút thể diện vậy.”
Bận mua các đồ dùng cho mèo như giá leo, đồ chơi, thức ăn đóng hộp, lại tốn thời gian chụp ảnh cho Tuyết Cầu, thoáng cái mặt trăng đã nhô lên, màn đêm buông xuống.
Tuyết Cầu cuộn tròn trong góc sô pha, đuôi cuộn lại, mắt cụp xuống rồi chìm dần vào giấc ngủ.
An Du tắm xong, vươn vai, đem quần áo bẩn bỏ vào sọt, đi đi lại lại ở cửa phòng ngủ của căn hộ, cố ý dừng lại trước cửa phòng khách.
Cô bật công tắc đèn, đồ đạc trong nhà đơn giản, trang nhã, sạch sẽ không một hạt bụi, giường chỉ có mỗi đệm.
An Du quay sang nói với anh: “Chẳng phải anh nói sẽ dọn dẹp sao?”
“Bây giờ dọn.” Trần Thương lấy trong tủ ra chiếc ga trải giường đã được giặt sạch sẽ, phơi khô, bảo cô cầm hai góc còn lại, nhướng mày nói: “Cùng nhau trải.”
Ánh mắt An Du pha chút tức giận, nắm chặt ga giường lùi lại sau, cố ý lắc mạnh, “Được thôi, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta sẽ là bạn cùng phòng.”
“Aaaa” An Du mải để ý đến họa tiết sọc kẻ caro trên tấm ga giường bất giác bị một lực kéo từ tấm ga về phía trước, khi cô ngẩng lên, Trần Thương đã ở ngay trước mặt, dưới eo cô cũng có thêm một cánh tay đỡ lấy.
“Vẽ chuyện.” Trần Thương thấp giọng nói, hơi thở dần trở nên nóng hơn, cười gian, tóm lại là đang trêu cô.
Hai chân rời khỏi mặt đất, Trần Trương vác cô trên vai căn bản không cần tốn sức, trong phút chốc cô đã bị đưa tới giường của Trần Thương.
Cô bị đáp xuống chiếc giường đôi rộng rãi, mềm mại, mái tóc dài rũ xuống che khuất khuôn mặt, cô vén vài sợi tóc lên, giơ chân đá anh: “Trần Thương, anh đối xử với bạn cùng phòng của anh như vậy sao? Em không muốn làm bạn cùng phòng với anh nữa!”
Đôi chân thon dài mới giơ lên chưa được một nửa đã bị Trần Thương tóm lấy mắt cá chân.
Tóc mái Trần Thương rủ xuống khiến mắt anh càng thêm sâu, anh chậm rãi tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn đầu gối cô, giọng nói mờ ám, khàn khàn ẩn chứa sự nguy hiểm: “Em vừa nói quan hệ của chúng ta là gì?”
“Là bạn cùng….Aaa…” An Du chỉ mặc mỗi áo sơ mi cộc tay và một chiếc quần con mỏng bên trong, cô chưa kịp nói xong đã có một bàn tay nóng bỏng luồn vào.
Bàn tay tự do di chuyển quanh vùng tam giác nhạy cảm của cô, cô không sợ chết vẫn tiếp tục: “Đấy là do anh không chịu nói thật, chúng ta chỉ là…Ưm!”
Nụ hôn điên cuồng, lưỡi quấn lấy nhau trao đổi nước miếng, Trần Thương gắng sức cậy răng cô đưa lưỡi vào sâu hơn, chặn miệng cô khiến cô không thể kháng cự.
Quần áo rơi xuống, hai cơ thể quấn lấy nhau.
“An An nguôi giận chưa?” Trần Thương không nặng không nhẹ rút ra, nhìn cô chìm trong dục vọng, lại nhẹ nhàng hôn cô, ghé sát tai cô cười: “Vẫn là bạn cùng phòng sao? Hay là anh ôn lại bài cho em biết trong quá khứ em gọi anh như thế nào, sau đó gọi lại một lần nữa?”
“Anh chính là đồ xấu xa, em…” Lời nói của An Du bị ngắt quãng, giữa lý trí và tình cảm thì tình cảm vẫn luôn là thứ chiếm ưu thế hơn cả, cô vươn tay đặt lên hõm vai anh, đáng thương nói: “Anh Trần Thương, chồng ơi… Anh đừng bắt nạt em nữa…”
Trần Thương hài lòng mỉm cười, sau đó dựa theo tần suất mà cô yêu thích nhất, đưa cô tới đỉnh cao của khoái cảm.
Ngay cả trong giấc mơ An Du cũng phải tranh hơn thua với anh, quay lưng về phía anh thì chắc chắc sẽ không xoay người lại.
“Bướng bỉnh.” Trần Thương khẽ thở dài, xoay người cô lại, gắt gao ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, anh nói nhỏ giống như nói cho cô nghe, nhưng cũng giống như đang độc thoại: “An An, anh không dám đánh cược. Hơn nữa…Bây giờ vẫn chưa tới lúc.”
“Hãy tha thứ cho việc anh giấu em, anh sợ…” Anh chưa nói xong, cúi xuống hôn lên má cô, trong bóng tối khuôn mặt anh lộ rõ vẻ đau lòng, “… Không muốn em một lần nữa giẫm lên vết xe đổ năm đó.”
Mặc dù không nói rõ ràng, nhưng hai người đã chính thức trải qua cuộc sống sống chung với nhau, vì đã từng trải qua ở 2219, nên họ thích ứng rất nhanh.
Hai người chia nhau ra đi làm, ban ngày họ là đồng nghiệp chỉ bàn việc công, ban đêm lại là bạn tình vô cùng ăn ý, họ vi phạm quy định công ty đề ra, biết rõ mà vẫn phạm phải, nhưng muốn dừng lại cũng không được.
Một hôm sau khi dùng xong bữa tối, Trần Thương ngồi trên thảm trải sàn chỗ bàn trà xử lý nốt công việc, căn hộ không có phòng sách riêng, An Du ngồi viết kế hoạch trong phòng ăn.
An Du viết được một nửa liền ngẩng lên nhìn anh. Hai người cách nhau khá xa, cô ôm máy tính xách tay chen tới ngồi cạnh anh, Trần Thương không hề bị ảnh hưởng, vẫn tiếp tục kiểm tra báo cáo quý.
Ổ cắm điện chỉ có hai lỗ cắm, một cái Trần Thương dùng để sạc điện thoại, cái còn lại để cắm máy tính, An Du không có chỗ nào để cắm.
Cô rút phích cắm của Trần Thương ra, đổi thành của mình, màn hình của Trần Thương tối om, chuyển thành xoay tròn liên tục.
Trần Thương cũng hết cách với cô, dành thời gian giúp cô đặt miếng lót chuột và con chuột, “Sao em cứ nhất định phải chen vào chỗ anh?”
An Du dựa đầu vào vai anh, “Em thích như thế.”
“Em rút phích cắm của anh ra, giờ anh làm gì hả?” Trần Thương búng trán cô, dứt khoát đóng màn hình lại, véo cằm cô nhâm nhi một ngụm trà: “Nhàm chán là vì chê công việc quá ít sao, số liệu thực tế trên PPT hôm nay em nộp vẫn còn…”
“Haizzz, anh phiền chết đi mất, tan làm đừng nhắc tới công việc nữa, làm hỏng hết tâm trạng của em”. An Du hôn lên má anh: “Đã liên tục tăng ca hơn nửa tháng rồi, hôm nay em không muốn làm nữa, em muốn đi xem phim.”
“Muốn xem phim gì? Bây giờ chỉ có phim Lăng Thần”. Trần Thương kiếm vé.
“Ngày mai là thứ bảy, Lăng Thần cũng được.” An Du chọn một bộ phim hài, chọn xong cả rạp chiếu phim và chỗ ngồi, “Chính là chỗ này.”
Hai người thay quần áo đi ra ngoài, từ căn hộ tới rạp chiếu phim chỉ cần đi bộ là tới, màn đêm bao trùm tất cả, hai người họ tay trong tay đi trên đường.
Điện thoại trong túi không ngừng kêu, An Du liếc nhìn người gọi tới, hơi nhíu mày, ấn tắt màn hình.
Mua xong bỏng ngô và đồ uống mới qua cửa kiểm vé, điện thoại Trần Thương đột nhiên rung lên, anh đi ra phía xa nghe điện thoại.
Tay An Du cầm hai cốc trà sữa đứng đợi anh ở chỗ cũ, thấy anh quay lại với vẻ mặt nghiêm trọng.
Cô nghiêng đầu, “Ai thế? Muộn như vậy rồi còn gọi.”
“Anh hai em.” Trần Thương nói: “Anh ấy nói bà bệnh nặng, bảo em mau chóng về Quận Thành.”