Điều hòa trong phòng làm việc quá lạnh, An Du hắt hơi một cái, cô mặc chiếc áo dài tay mỏng, đống khăn giấy xì mũi chất đầy sọt rác.
Uống nước rễ Bản Lam cả buổi sáng, cơn sốt và đau họng lúc đầu cũng đã giảm bớt, nhưng tinh thần không tốt.
Dương Mạn Ni thấy mũi cô đỏ bừng, hai mắt thâm quầng, đưa cho cô gói khăn ướt: “An tổng, mũi cậu sắp bị cậu lau trầy da rồi, có cần đi bệnh viện không?”
“Không cần, cảm cúm nhẹ thôi.”
An Du khịt mũi, lơ đãng liếc nhìn phòng làm việc của Trần Thương, “Nhà sản xuất Trần vẫn chưa về sao?”
Hỏi xong tự cười giễu trong lòng, cơ mặt và nụ cười vẫn cứng đờ.
Thật nực cười, rõ ràng là người quen thuộc nhất, vậy mà sau khi ra khỏi căn hộ, cô chỉ có thể hỏi người ngoài để nắm được tung tích của anh.
Cái thứ gọi là “Công tư phân minh” của anh dường như không thể đạp đổ, vững trãi đến nỗi cô tưởng mình vĩnh viễn là kẻ đứng ngoài.
Dương Mạn Ni nghe thấy ẩn ý của cô, “Cô vẫn lo lắng cho cậu Hàn sao? Hôm nay là ngày mở phiên tòa, sẽ có kết quả sớm thôi.”
An Du gật đầu, nghĩ đến sự lãnh đạm của đêm đó cuối cùng hòa tan trong nụ hôn đầy tâm sự, không nhớ ai là người chủ động, ngày thứ hai cả hai đều ăn ý biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng dù là vết nứt nhỏ đến đâu cũng không thể bỏ qua được, khi chạm vào nó sẽ âm thầm kéo dài.
Hôm qua, khi trời tối dần, An Du đang tưới cây trên ban công.
Trần Thương hiếm khi tan làm đúng giờ, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, trầm mặc nói: “Đang nghĩ gì vậy? Em còn tưới nữa là cây ũng nước mất.”
An Du thất thần, bị giọng nói của anh làm cho giật mình, phút chốc mới hạ tâm xuống, thấy nước trong vòi hoa sen đều tưới vào chậu xương rồng nhỏ, nước tràn ra do đất không hút hết được toàn bộ.
Cô đặt bình tưới hoa xuống, ngả người dựa vào anh, hơi nghiêng đầu nói: “Không nghĩ gì hết.”
Trần Thương cúi người hôn lên má cô, hơi thở dần dần trở nên nóng bỏng, vị trí hôn cũng chuyển dần xuống cổ.
Mấy ngày nay, ngoài những cái ôm ngắn ngủi trước khi ngủ, cũng không có thêm động tác gì, việc thân mật như hôm nay cũng cảm thấy xa lạ.
Thân thể hoàn toàn bị trái tim khống chế, quá khứ của cô lại như một vách ngăn, giữa những cản trở chồng chất ấy không thể che giấu tư thế cứng ngắc của An Du.
Trần Thương thực sự dừng lại, thấp giọng nói: “Không muốn làm thì anh sẽ không miễn cưỡng em.”
“Trần Thương, không phải…” Cô dường như đang cố giải thích, cố phủ nhận.
Trần Thương đã quay người rời đi.
Trong lòng An Du cảm thấy hổ thẹn, ăn tối xong cô chủ động rửa bát, lại ôm Tuyết Cầu, phồng má, bắt chước bộ dáng của mèo nhỉ, nắm lấy chân trước Tuyết Cầu vẫy vẫy, “Ba con hình như không quan tâm đến mẹ nữa rồi.”
Trần Thương không nhìn cô, gãi cằm Tuyết Cầu, “Là mẹ con không quan tâm ba.”
An Du mím môi trầm mặc, là ai không quan tâm ai không quan trọng, giữa bọn họ dù là giao tiếp bằng lời nói hay thể xác đều ít đi.
“Giúp anh chọn một chiếc cà vạt.” Sau khi yên lặng vài giây, Trần Thương thở dài, đặt Tuyết Cầu lên khung leo cho mèo chơi, nắm tay cô về phòng, mở tủ quần áo.
“Vâng.”
Trần Thương điềm tĩnh nói: “Ngày mai vụ án của Hàn Nam sẽ mở phiên tòa, anh phải xuất hiện trong trang phục chỉnh tề nhất.”
Trái tim An Du đột nhiên lỡ một nhịp, có thể nghe rõ tiếng tim đập.
Cô hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại, cà vạt của Trần Thương tổng cộng cũng chỉ có vài cái, An Du chọn cho anh chiếc cà vạt đen hoa văn xám bảo thủ nhất, nhìn lại thấy anh đã sớm đổi sang chiếc sơ mi và bộ com-lê, lưng thẳng vai bằng, vừa phong độ vừa sang trọng.
Nhìn anh như vừa bước từ trong tranh ra, An Du mỉm cười, vươn tay thắt cà vạt giúp anh, qua vài động tác tạo thành một nút thắt vuông vắn.
“ Chồng em thật đẹp trai.” Cô nói.
Ngoại trừ trên giường, đây là lần đầu tiên cô gọi anh như vậy, vừa là lời chân thành, cũng mang theo vài phần nịnh nọt.
Trần Thương cong môi: “Khen anh cũng quá cứng nhắc rồi đó.”
Nụ cười trên môi An Du nhạt dần, Trần Thương hơi cúi đầu, hôn lên khóe môi cô, nói: “Anh biết em đang lo lắng điều gì.”
“ An An.”
Anh bước tới ôm chặt cô: “Anh hiểu cảm giác của em. Nhưng anh không hy vọng em vì chuyện này mà buồn quá lâu, đừng lãng phí quá nhiều thể lực và tâm trạng vào chuyện này.”
Anh ôn hòa nói: “Dù cậu ấy là gì của em, là người thân hay bạn bè, em phải hiểu rằng làm sai chính là làm sai, đó chính là trả giá.”
Trần Thương khẽ thở dài, dựa vào vai cô nói: “Anh đã nói rõ cậu ấy từng lập công cho 《 Yêu Quỷ Ký 》 cũng sẽ cố gắng giúp cậu ấy chịu những hình phạt nhẹ, em đừng quá lo lắng, bất luận kết quả có ra sao, đều do tòa phán quyết, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến chúng ta.”
An Du nheo miệng, gật đầu nói vâng, rồi nhào vào lòng anh.
“Sẽ tốt hơn nếu anh có thể nói giúp, em không phải là đòi hỏi cậu ấy không phải chịu trách nhiệm, chỉ là không muốn…”
“ Được rồi.” Trần Thường vỗ lưng cô.
“ Đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Trước khi ngủ, An Du vừa nhiệt tình vừa táo bạo, Trần Thương lại có chút lạnh nhạt, cô tự nhủ đây chỉ là ảo giác, liền ra sức lấy lòng, mãi cho đến khi nghe được vài giây mất khống chế cuối cùng của anh mới mệt mỏi dựa vào ngực anh.
An Du nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh.”
Không đợi anh trả lời, cô nhìn lên thì thấy Trần Thương đã nhắm mắt.
Hôm nay anh đi rất sớm, khi An Du tỉnh dậy, chỉ còn lại hộp sữa ấm và bánh mì giăm bông trên bàn ăn.
Cô vừa ăn vừa nghĩ đến chuyện tối qua, sau đó mới nhận ra Trần Thương đang tức giận nhưng vẫn phối hợp với cô.
An Du vỗ trán tức giận, không tự chủ được tâm trạng thậm chí do bực bội tích tụ, càng dễ dẫn đến cảm lạnh.
**
Hàn Nam bị kết án tù chung thân, cô nghe được tin tức này 2 ngày sau khi kết thúc phiên tòa.
An Du sửng sốt: “Sao có thể như vậy? Cho dù số tiền liên quan không nhỏ, cậu ấy cũng sẽ không chịu mức án nặng như vậy! Lẽ nào quãng đời còn lại Hàn Nam đều phải trải qua những ngày bị giam trong tù sao?”
Dương Mạn Ni buông tay, cũng tỏ vẻ khó tin: “Đúng là một hình phạt quá nặng.”
“Vốn dĩ tôi cho rằng cấm hành nghề đã đủ nghiêm trọng rồi.”
Sau khi có được sự tin tưởng của Trần Thương, An Du hi vọng sẽ được giảm án.
“Không ngờ rằng cậu ấy thật sự phải ngồi tù, còn phải ngồi tù chung thân.”
Dương Mạn Ni gác máy, xúc động nói: “Dù cho không phải má Trần không tha cho cậu ấy thì ông trời cũng không tha cho cậu ấy, tôi cũng không học pháp luật, nói chung, tham nhũng thì không thể chấp nhận được!”
“Đây mới là phiên tòa đầu tiên, có thể kháng án…” An Du lẩm bẩm: “Cho dù là ngồi tù, cũng không thể là cả đời.”
Cô nhanh chóng xử lý hết toàn bộ công việc của hôm nay, tan làm sớm, đến thẳng công ty luật lớn nhất
Lâm Thành.
Luật sư tiếp nhận nói rằng không có tài liệu nên không thể đưa ra kiến nghị, An Du chỉ đành quay về nhà đợi Trần Thương.
*
Khi Trần Thương vẫn còn cách đó vài mét, An Du đã mở cửa trước.
Tâm trạng Trần Thương rất thoải mái, hai ngày nay anh khá vui vẻ, nhướng mày nói: “Đại tiểu thư đang theo dõi anh sao?”
Anh mang về rất nhiều món cô thích, so với sự vui mừng của Trần Thương, An Du lại trông rất tiêu cực.
Cô nhắm mắt, lạnh lùng nói: “…Trần Thương, anh nói mà không giữ lời.”
“Anh nói gì mà không giữ lời?” Trần Thương thu lại nụ cười trên môi, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Hâm lại thức ăn, sau đó xào thịt và rau.
An Du cảm thấy thức ăn không có vị gì, ăn được hai miếng liền vô tâm đặt đũa xuống, không nhịn được mà đập bát lên bàn “pang” vô cùng chói tai.
“Tại sao Hàn Nam lại bị kết án chung thân? Không phải anh đã nói sẽ ra sức để xin hình phạt nhẹ cho cậu ấy sao? Các quan chức tham nhũng nhiều hơn đều không bị kết án đến mức như vậy.”
“An An, em đang trách anh? Hay đang trút giận lên anh?”
Trần Thương nhướng mắt, câu hỏi của anh còn lạnh lùng hơn sự tức giận của cô rất nhiều, anh cũng đặt bát đũa xuống.
“Hay em đang nghi ngờ tính công bằng của pháp luật?”
An Du sốt ruột đến rơi lệ: “Trần Thương, anh là người có tiếng nói lớn nhất. Chuyện của cậu ấy có thể trở nên rất nghiêm trọng, cũng có thể làm nhẹ đi, bây giờ kết quả này đã hủy hoại hoàn toàn cuộc đời của Hàn Nam.”
Cô nghẹn ngào khóc: “Trước đêm phiên tòa diễn ra, rõ ràng anh đã cam đoan…. Em không tin, nếu anh thực sự suy xét và biện hộ cho Hàn Nam, vậy tại sao thẩm phán không chấp thuận anh mà lại đưa ra phán quyết như vậy chứ?”
“Đủ rồi!”
Khuôn mặt Trần Thương tối sầm lại, lạnh lùng tức giận, chất vấn sự vô lý của cô: “Hàn Nam, cái tên đó anh không muốn nghe đến nữa. Em nghe cho rõ, cậu ta vi phạm pháp luật trước, đây là tội mà cậu ta đáng phải nhận! Mà còn em nói anh cam đoan? Anh cam đoan với em khi nào, ở đâu, hình phạt cậu ta phải chịu ư?”
Anh cởi hai cúc áo trên cùng, chậm rãi mà vẫn nghiêm túc: “An Du, em thật ích kỷ, muốn pháp luật buông tha cho cậu ta, bây giờ lại muốn anh làm theo lời em, dựa vào cái gì? Xin lỗi, anh không làm được.”
Lần đầu tiên Trần Thương mất kiên nhẫn và coi thường cô như vậy, một bữa cơm cũng ăn không ngon.
An Du nước mắt đầm đìa, cô đứng dậy, đổ hết thức ăn còn thừa vào thùng rác, động tác và âm thanh ầm ĩ, cả người đều là tức giận.
Tuyết Cầu bị cuộc cãi vã của hai người khiến cho sợ hãi, trốn vào không gian kín ở giữa khung leo của mèo, mở to đôi mắt tròn xoe quan sát họ.
Trần Thương làm như không thấy, ăn xong liền thu dọn bát đũa rồi vào phòng khách khóa trái cửa lại.
*
Cho dù là sai lầm hay phạm tội, cái giá phải trả luôn có giới hạn cao nhất.
Những gì Hàn Nam phải gánh chịu đã vượt qua “giới hạn cao nhất” trong nhận thức của cô.
An Du khóc trên sô pha, sự phản đối lạnh lùng của Trần Thương và sự lo lắng về Hàn Nam gần như khiến cô cạn kiệt sức lực và tinh thần.
Trong đêm khuya, cửa phòng khách cuối cùng cũng mở ra, Trần Thương thấy bóng lưng An Du vẫn đang nức nở.
Tiếng máy hút mùi và quạt thông gió vang lên, tiếng nước sôi sùng sục, thêm một quả trứng, thêm vài giọt nguyên liệu, một bát mì được bê đến trước mặt cô.
“Ăn xong mới có sức khóc tiếp.” Trần Thương lạnh lùng nói.
Mì rất thơm, An Du cũng thực sự đói, nhưng lòng cô bối rối, nín thở và nhắm mắt từ chối anh.
“Em không ăn.”
Trần Thương không quan tâm.
“Tùy em.”
Trần Mộc và Trần Hi Nhiễm đều là người nhà của Trần Thương, cô đối xử với họ rất tốt; đổi lại chuyện của Hàn Nam, Trần Thương chưa bao giờ để ý đến cảm nhận của cô.
Nghĩ đến điều này, An Du mở to đôi mắt sưng đỏ, ngẩng mặt lên, chạy vào nhà vệ sinh.
Bát mì trống trơn vẫn còn lấm tấm vài giọt dầu và vài sợi mì vụn, cô đặt bát xuống, im lặng đối mặt với anh.
Tiếng nước xả bồn cầu vẫn chưa dừng lại, không chỉ là mang theo món mì anh kiên nhẫn làm cho cô.
“Một lần yêu cầu rõ ràng, hai lần ngầm cảm ơn, ba lần uy hiếp…” Trần Thương liếc nhìn chiếc bát trống rỗng, cười lạnh.
“Em cảm thấy có thể thay đổi điều gì?”
“An Du, em không có tư cách can thiệp và phát xét cách xử lý của anh. Nhưng kết quả không như em muốn, em liền tuyệt thực để uy hiếp anh sao? Anh tin rằng cho dù cậu ta nhận được mức án nhẹ hơn, em lại nhờ anh giúp đỡ để cậu ta trắng án luôn đúng không? Hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc, giải quyết công việc dựa trên tình cảm, đây là đạo đức nghề nghiệp của An tổng sao?”
Ánh mắt Trần Thương lạnh lùng: “Đến mức lãng phí thức ăn, quả thực đáng tiếc, nhưng bản thân em do em làm chủ, uy hiếp như vậy đối với anh không có bất kỳ ý nghĩa gì.”
“Tối nay anh ngủ ở phòng khách, em hãy bình tĩnh tự mình suy nghĩ đi.”
Anh xoay người muốn rời đi.
An Du nắm lấy tay anh, chất vấn: “Anh thử đặt mình vào hoàn cảnh của em, nếu hôm nay người phạm sai lầm bị kết án là người nhà anh hoặc là em, anh cũng sẽ thờ ơ lạnh nhạt như vậy sao, cũng không hề đồng cảm sao, cũng không đấu tranh sao?”
Trần Thương không nhìn lại, cũng không trả lời.
Tình cảm giữa hai người như màn đêm lạnh lẽo kéo dài ngày qua ngày.