Càng nhắc đến chuyện Hàn Nam càm làm cô nghĩ đến Trần Thương, An Du nhớ lại những lời Dương Mạn Ni nói, quyết định khúc tuyến cứu quốc*.
*Tự mình tìm đường ra.Thông qua những mối quan hệ tích lũy lúc trước, cô tìm ra người phụ trách nền tảng phát sóng trực tiếp Quách Khôn.
Quách Khôn là người Vân Nam, sau nhiều lần chọn lựa so sánh,cố ý đặc biệt hẹn gặp ở nhà hàng Vân Nam cao cấp.
Những bức tranh nghệ thuật được bao viền bên ngoài khung đen khảm nạm lên những bức tường xanh xám, sạch sẽ tự nhiên, mang đậm phong cách Đông Nam Á. Ghế lô tách riêng độc lập, rất thích hợp làm nơi trò chuyện.
An Du chốc chốc quan sát người đi đường bên ngoài cửa sổ, đợi đúng ba mươi phút sau, mới thấy anh ta xuất hiện.
“Xin chào Quách tổng!” An Du đứng dậy bắt tay, “Tôi là An Du, giám đốc marketing.”
“Xin chào xin chào.” Quách Khôn khoảng chừng bốn mươi tuổi, bụng bia hơi lồi ra dưới lớp áo POLO, nụ cười thông minh lanh lợi nhưng nhìn vẫn rất ôn hòa.
An Du phán đoán anh ta là người dễ nói chuyện, yên tâm phần nào.
Cô kéo ghế ngồi giúp anh ta, “Mời ngồi.”
“Khách sáo quá.”
An Du đưa tặng một chai rượu vang đỏ được đóng gói sang trọng cho Quách Khôn, “Một chút tấm lòng của tôi.”
Rượu đỏ sản xuất năm 1997 Romanee conti, giá rất cao, dường như tất cả mọi thứ đều đã được sắp xếp chu đáo.
Quách Khôn cầm lên xem, cười híp mắt nói: “Này, tốn kém quá, An tổng.”
Bánh rau chiên, tôm chua cay, những món ăn đặc sắc được bày lên bàn, cả hai cùng đàm luận mỹ thực, nói chuyện phiếm cũng không tính là chuyện chính sự gì.
Đưa đẩy hai vòng rượu, An Du mau chóng thích nghi tiết tấu và không khí trò chuyện cùng Quách Khôn, giọng điệu mang theo áy náy: “Quách tổng, lúc trước đồng nghiệp chúng tôi Hàn Nam phạm pháp, đem lại không ít ảnh hưởng xấu đến phía bên ngài, tôi thay cậu ấy xin lỗi.
“Tôi cũng đoán được An tổng giám đến vì chuyện này.”
Quách Khôn cười thoải mái, dáng vẻ không truy cứu sự việc.
“Nói đến chuyện này, không thể không nhắc đến Trần tổng bên phía cô, xuống tay đủ mạnh mẽ, quyết liệt trong cách dùng người nhưng xử lý cũng rất dứt khoát, sẵn sàng vứt bỏ những con cờ vô dụng! Nếu cậu ấy không làm ngành game nữa, chắc chắn cũng sẽ là một doanh nhân giỏi với cả tài năng và chiến lược.”
Rượu ngon trong cổ họng cũng làm tâm trạng con người cũng vui vẻ hơn, anh ta khen ngợi nói: “Cậu ấy sớm đã lường trước được những sóng gió mà Hàn Nam dấy lên, từ nửa năm trước chúng tôi đã đạt được những đảm bảo lợi ích chung, nên không tính là tổn thất gì.”
Quách Khôn bật cười: “Đã thế còn cùng chúng tôi phối hợp một mũi tên trúng ba con nhạn, còn cử An tổng đến cám ơn còn nhận lỗi, Trần tổng đúng là làm việc quá thận trọng chu đáo mà!”
“Tôi không hiểu ý của ngài?”
An Du nghe thấy có cái gì không đúng, đành phải thuận theo mạch suy nghĩ tiếp tục nói: “Quách tổng, tôi……Có một yêu cầu quá đáng, ngài có thể vui lòng giúp đỡ trong phiên tòa phúc thẩm của Hàn Nam, cậu ấy xác thực đã làm sai, nhưng xuất phát từ lòng nhân ái, án tù chung thân quá nặng.”
“Hả? Chuyện này là thế nào? Sao lại tù chung thân?”
Quách Khôn nhìn có vẻ như nằm ngoài tình huống, vẻ mặt lờ mờ.
An Du giật mình, lập tức phản ứng lại, đổi giọng nói: “Không có gì, bên ngài có những đóng góp không nhỏ trong <Yêu ma ký>, cảm ơn là điều nên làm.”
Quách Khôn hạ ly rượu xuống, khoát khoát tay, “Nghe nói Trần tổng sắp lên chức nhà sản xuất phải không? Thay tôi chúc mừng cậu ấy! Hợp tác vui vẻ.”
“Nửa năm trước”, “vứt bỏ”, “một mũi tên trúng ba con nhạn”, ba cụm từ này cứ luẩn quẩn trong đầu, ghép lại với nhau đúng là khiến người khác sợ đến run người.
“Quay về tôi sẽ truyền đạt lại.”
An Du cứng nhắc mỉm cười, lòng bàn tay lạnh ngắt.
Cô nén giọng nói khô khốc gần như đã mất tiếng của mình, giả vờ nói nhẹ nhàng: “Quách tổng, ngài có tiện nói chi tiết ngọn nguồn không? Lần này tôi thay anh ấy chiêu đãi ngài, tôi không biết rõ chiến lược cụ thể trước đây! Việc đã rồi, đều là người của mình, chúng ta có thể trò chuyện.”
“Có chút phức tạp, nói đơn giản với cô cũng không sao…..”
*
Gió đêm đầu hạ mát mẻ sảng khoái, thổi lay vạt váy mỏng dài, một bóng đen cao lớn chầm chậm bước đi, vai hẹp như gọt tỉa, eo thon như bó thắt, khuôn mặt xinh đẹp.
An Du nhận được vài ánh nhìn nóng bỏng, nhưng cảm giác toàn thân phát lạnh.
Cây cối dọc theo đường phố được bao ánh đèn đầy màu sắc đổ xuống, quảng trường thương mại tràn ngập tiếng cười, phẫn nộ cũng có, chửi rủa cũng có, thần thái và dáng vẻ trên mặt mỗi con người đều khác nhau, sinh động như thật.
Tất cả có phải là thật không? Trên thế giới này, có lẽ là sớm đã được xây dựng bởi lời nói dối, sự biến hóa trên lớp da thịt cũng chỉ là lớp mặt nạ mà thôi.
Cái gọi là “nhận được báo cáo”, chẳng qua là “tung lưới bắt chim”. Câu nói bất lực “Anh cũng không tin” đó cũng chỉ là hành vi đạo đức giả sau khi Trần Thương bày mưu lập kế.
Ở trước mặt cô thì đẩy Hàn Nam lên vị trí cao, giao trọng trách nặng nề, sau lưng thiết lập giăng bẫy nhằm vào cậu ấy.
Quốc gia sớm đã thông báo cho những ông lớn của các doanh nghiệp, triển khai thực hiện câu cá những hoạt động cờ bạc. Nếu Trần Thương xem Hàn Nam là người của mình, thì đã sắp xếp cậu ấy tiếp xúc với nền tảng, lẽ ra nên được thông báo trước, nhưng một chữ cũng không nhắc, trái lại trong ứng ngoại hợp, dụ cậu ta vào cái bẫy của họ.
Cái gì chiếm đoạt tài sản, tham ô trọng tội, là Trần Thương bày binh bố trận, mục đích chỉ vì muốn Hàn Nam cả đời này không ngẩng lên nổi.
Nền tảng trò chơi chưa bao giờ tham gia tòa án pháp luật kiểu này, đại diện nguyên đơn chỉ có Trần Thương.
An Du không còn sức lực và tinh thần nào để suy đoán động cơ của Trần Thương, suy tính về thời gian, có lẽ từ lần đầu bọn họ gặp mặt nhau, Trần Thương đã bắt đầu kế hoạch gài bẫy này.
Anh coi Hàn Nam như cái gai trong mắt, nhưng vẫn thể hiện một vẻ khen ngợi thưởng thức, lúc đó cô còn thổ lộ cảm kích và cảm động, có phải giống như một trò hề không?
Đã từng để cô làm vấn đề chọn lựa “ai quan trọng hơn”, chẳng qua là nước cờ gia tăng tình cảm mà thôi.
Vì để giấu An Du, kẻ chủ mưu thật sự vẫn có thể biểu hiện chân thành nói ra rằng “Anh sẽ cố gắng hết sức tranh thủ xin hình phạt nhẹ cho cậu ấy”, ngày hôm sau biến thành thủ đoạn độc ác, đánh phượng bắt rồng– Diễn xuất này thực sự không thể chê được!
Một đá trúng ba con nhạn, không chỉ chăm lo tình yêu mà vẫn có thể viện cớ chuyện Hàn Nam lập công ở Lôi Thịnh, thiết lập uy tín, củng cố vị trí bản thân sắp leo lên.
Thời tiết bị đảo lộn rồi sao? Trời lạnh quá, An Du nghĩ, nếu không thì làm sao mà hàm răng cũng run cầm cập thế này.
*
Cuối con đường thương mại tài chính là một khu chợ dân gian sôi động, lúc trước có cùng Trần Thương dắt Trần Hy Nhiễm đi qua.
Trần Hy Nhiễm rất thích đồ chơi mới lạ, An Du thì nuông chiều thoải mái với những yêu cầu tùy hứng của con bé.
Hôm đó đi ngang qua một hàng lưu động bán chuông gió, Trần Hy Nhiễm muốn mua, Trần Thương ngăn cản: “Không được, không thể đòi mợ mua nữa.”
“Không có gì.”
Chuông gió đung đưa trong gió, âm thanh vui tai, An Du nắm tay con bé nói: “Em thích Nhiễm Nhiễm, người nhà của anh cũng là người nhà của em, em muốn bọn họ vui vẻ.”
Cô chưa từng đòi hỏi anh phải thật lòng đối xử với Hàn Nam giống như cô, nhưng ít nhất không thể đả kích một cách ác ý, dồn người khác bước vào đường cùng như vậy.
Quá khứ trùng trùng như mây khói, từng làn từng làn không tan, kết thành sợi đan vào mắt.
An Du hoảng hốt kinh hãi nhận ra bản thân chỉ là thân phận người ngoài cuộc—-Cuộc
sống bị khống chế, không cách nào biết được quá khứ thuộc về bản thân thế nào, thậm chí quyền quan tâm Hàn Nam và tâm tình của mình cũng bị cướp đoạt.
Trần Thương luôn luôn cười với cô, còn An Du thì say đắm trong sự dịu dàng của anh.
Đã đến nước này,cô không phân biệt được rõ mặt nào của anh mới là thật, lòng dạ Trần Thương còn thâm sâu hơn nhiều so với những gì cô tưởng tượng, làm cô rùng mình sợ hãi, lông tay lông chân cứ dựng thẳng lên.
*
Gió thổi mạnh hơn, một tấm băng quảng cáo khổng lồ bị thổi bay từ nhà cao tầng, đoàn người xung quanh la hét chạy tán loạn, mọi giác quan của An Du hoàn toàn đóng lại, như thể đang trong trạng thái vô thức.
“Chị gái xinh đẹp, cẩn thận!”
Một nam sinh viên đại học đeo tai nghe đẩy kéo cô qua một bên, tấm băng nặng nề vừa đúng đè lên bên cạnh chân bọn họ.
“Cảm ơn cậu.”
An Du định thần lại, nam sinh đó sớm đã trượt patin đi mất, chỉ còn thấy bóng lưng.
Cùng một màu tóc hạt dẻ, tung bay tùy ý trong gió, thân hình rất giống Hàn Nam.
Mấy năm trước ở Canada cũng có một lần đồ vật rơi từ trên cao xuống, nhưng không phải vật mềm, so với lúc nãy nguy hiểm hơn. Một tấm tôn sắt nhọn rơi xuống, Hàn Nam không do dự đẩy cô ra, còn bản thân thì trốn không kịp, mu bàn chân bên trái của chiếc chân giả bị cắt cụt lập tức.
An Du sợ hãi không nói nên lời, Hàn Nam ngược lại cười an ủi: “May mắn, may mắn, là giả thôi, may mà không phải là chân bên kia.”
Một ngọn đèn đường tựa hồ như chiếu lại sự cố đã qua, trong một hàng thẳng tắp, cột đèn giữa bị uốn cong cực kỳ, nhưng ánh sáng phát ra thì chói không thua những ngọn khác.
Đúng vậy, Hàn Nam lẽ ra cũng phải tự do dưới ánh sáng mặt trời.
*
Không một bóng người trong góc tối, bậc thềm bị che ẩn giữa bụi cây, bước lên đó là có thể nhìn ra sông.
An Du nắm lấy lan can sắt sơn màu xanh, lồng ngực bị bóp nghẹt đến đau nhói, không thể khống chế được, cô đối mặt với mặt sông rộng lớn rồi gào khóc lớn.
Khuôn mặt đẫm nước mắt, nước mắt rơi xuống nước sông Lâm chảy xiết, chỉ còn nhìn thấy vòng xoáy.
*
Từ sau lúc đưa đơn từ chức cô rất ít khi đến làm việc, liên lạc hàng ngày với Trần Thương càng thưa thớt.
Hai mươi lăm ngày qua rất nhanh, thêm mấy ngày nữa, Trần Thương sẽ chính thức nhận chức nhà sản xuất, hôm đó cũng là ngày cô hoàn toàn từ chức.
Kem nền dù đánh thế nào cũng không bám vào da mặt, luôn bị trôi theo mồ hôi, chỉ cần một cử chỉ, biểu cảm nhỏ trên mặt cũng sẽ bị loang lổ lốm đốm trôi đi.
An Du bỏ cuộc, bỏ đi lớp chì nổi trên da mặt, chỉ đơn giản che đi quầng thâm mắt, vẽ chân mày và bôi son.
Mặc dù chiếc đầm trễ vai màu đỏ bạc tôn lên làn da trắng nhưng vẫn khó che đi sự hốc hác của cô, tuy vậy, miễn cưỡng vẫn có thể ra ngoài.
Cô nhắn tin cho Trần Thương: “Hôm nay mấy giờ anh có mặt ở phòng làm việc? Em đi tìm anh.”
Trần Thương do dự một lúc mới trả lời, cuối cùng gửi một giọng nói cười dịu dàng: “Cuối cùng đại tiểu thư cũng chịu để ý tới người khác rồi sao?”
An Du nhấp mở chỉ mới nghe được ba từ đầu tiên lập tức nhấn nút dừng lại, những lời tán tỉnh ve vãn như lời châm biếm, mỉa mai. Cô đối diện tấm gương nở một nụ cười nhạo.
*
Đồng nghiệp bộ phận tiếp thị đã nhiều ngày không gặp cô, chen chúc chào hỏi cô. An Du khẽ mỉm cười, chào hỏi qua loa với họ.
Thời gian cùng tiến cùng lùi tốt đẹp với nhau, đồng nghiệp cũng rất dễ thương. Dương Mạn Ni lôi kéo cô rồi nhìn trái nhìn phải, bảo sao đột nhiên ốm đi nhiều quá, trông mỏng manh như một tờ giấy vậy.
An Du nói: “Thất tình.”
Không đợi Dương Mạn Ni phản ứng lại, cô tiến thẳng vào phòng làm việc của Trần Thương.
*
Văn phòng của Trần Thương đổi lên tầng trên, tấm cửa bằng gỗ dày thể hiện tính bảo mật tăng cao, đồng nghĩa với việc người dùng có chức vị cao hơn.
Cửa gỗ đóng kín, An Du gõ nhẹ ba lần,Trần Thương ngẩng mắt nhìn: “Vào đi.”
Ký xong văn kiện cuối cùng, Trần Thương ra hiệu cho Hà Thế Lạc ra ngoài, chỉ còn hai người họ trong phòng.
Hôm nay chắc là anh tham dự hội nghị lớn, anh mặc bộ vest đen xám phẳng phiu, vóc dáng cao ráo, khuôn mặt sắc sảo càng tăng thêm vẻ đẹp trai.
Đã rất lâu cô không ngắm nhìn anh rồi.
Thần sắc Trần Thương không tệ, ánh mắt đang cười khi nhìn cô, giống như lúc trước.
Anh ung dung đứng dậy, dựa vào mép bàn cao bằng nửa người, hơi chỉnh lại tay áo.
Ánh nắng sáng sớm xuyên qua cửa sổ chiếu xuống đất, làm sáng bừng hầu hết căn phòng, nửa khuôn mặt được mạ một lớp vàng nhạt. Anh đứng ở vị trí đó, như thể sẽ đem ánh sáng ở đó lưu lại mãi mãi.
Đúng là một cái bao da rất xinh đẹp dụ hoặc người.(皮囊: bao da, cái xác ý chị xéo xiên anh)
Trần Thương nới lỏng cà vạt, khẽ giang rộng cánh tay đưa về phía cô, dịu dàng nói: “An An, qua đây.”
Xem ra tâm trạng anh rất tốt, bất kể có gian xảo lươn lẹo thế nào, vắt óc tính kế ra sao thì anh vẫn luôn có thể bình thản, không mảy may dính chút bụi bẩn nào.
Không giống như cô, mãi mãi không thể che giấu được khuyết điểm, cũng như không thể không để lộ khuyết điểm.
Ý cười của Trần Thương càng đậm hơn, hoặc có thể nói cô là một trong những con mồi chiến thắng của anh.
“Không cần.”
An Du lắc đầu, cách xa anh khoảng năm mét
“Đứng ở đây được rồi.”
“Gọi anh một tiếng nhà sản xuất Trần trước, chúc mừng.”
Trần Thương hơi nhíu mày, bước đi về hướng cô, “An An?”
“Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”
An Du đưa bàn tay ra cản anh tiến tới.
Biểu cảm, giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng kiên quyết, đâu giống như đang hỏi chuyện, rõ ràng là đã biết đáp án, bây giờ chỉ xác nhận lại thôi.
Trần Thương tạm dừng, mắt nhìn thẳng, đối mặt với cô.
“Hỏi đi.”