Vài ngày sau đó, Trần Thương và An Du hẹn gặp nhau ở cổng học viện nghệ thuật vào lúc 5 giờ để ghé thăm Thường Cẩm Bách.
Đường đã lên đèn, cơn mưa mùa thu đầu tiên bao phủ lấy Lâm Thành, trời ẩm đất ướt, xung quanh bao trùm bầu không khí lạnh lẽo.
Trần Thương nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn 15 phút rồi mà vẫn không thấy bóng dáng An Du đâu.
Anh lại một lần nữa vào Wechat nhắn tin cho cô: “Người đâu?”
An Du voice lại: “Đừng hối nữa, đến tầng hầm gửi xe rồi, đang bị kẹt đây.”
Điện thoại bị ném sang ghế phụ, An Du mất kiên nhẫn đập tay lên vô lăng, không nhịn được mà oán thán: “Cái nơi đậu xe gì mà nhỏ xíu, sơ hở tí mà đã xước xe rồi.”
Trần Thương trực tiếp gọi điện cho cô: “Phát định vị cho tôi.”
An Du tùy tiện bấm đại vị trí để chia sẻ định vị, không mấy vui vẻ rồi ngả người ra phía sau, khuôn mặt nhăn nhó từ từ giãn ra, cũng không còn phải nếm mùi vị còng lưng để đậu xe nữa.
Trần Thương rất nhanh đã đến nơi, đôi giày da đế cao bị văng ít bùn đất dính lên bề mặt, cây dù màu đen trên tay anh vẫn còn tí tách nhỏ nước từng giọt.
An Du nhìn thấy anh đang sải bước đi đến qua lớp kính xe, trong lòng liền nghĩ anh rất hợp với áo khoác màu đen, nhìn phong độ không kém gì Châu Nhuận Phát trong Bến Thượng Hải.
Trần Thương ghé sát, tay gõ nhẹ lên mặt kính xe, nói: “Xuống xe.”
An Du lại cảm thấy ngượng ngạo, cô hoàn toàn quên mất bộ dạng lúc nãy mình đợi cứu binh đến giúp như thế nào, cô cầm vô lăng rồi nói: “Để tôi thử lại lần nữa xem sao.”
“Muộn lắm rồi.” Trần Thương nhắc nhở cô, lại tiếp tục yêu cầu: “Xuống đi, để tôi đậu cho.”
An Du biết mình đuối lý, xụ mặt mở cửa, giúp anh cầm dù, nhường xe lại cho anh.
Trần Thương điều chỉnh lại kính chiếu hậu và ghế lái, xoay vô lăng nhẹ nhàng, chậm rãi. Đem chiếc xe đang bị mắc kẹt lên cũng không được mà xuống cũng chả xong của An Du trở nên nhẹ nhõm, đuôi xe chậm rãi nhích vào ô để xe.
Anh trầm mặc xoay vô lăng về chỗ cũ, chiếc xe đã gọn gàng thẳng tắp đậu vào vạch ngăn cách.
Đậu xong thì Trần Thương không lập tức xuống xe luôn, An Du đứng ở đuôi xe nhìn anh loay hoay không hiểu anh muốn làm gì.
Một lúc sau nhìn thấy Trần Thương cầm trong tay một túi rác.
An Du: “Cái này là gì thế?”
Trần Thương: “Đồ ăn vặt ăn xong chất một đống trên xe cũng không biết gom lại đem đi vất à?”
An Du liền xấu hổ ra mặt, giật lấy túi rác, đưa trả anh cây dù rồi tìm thùng rác gần nhất, dùng hết sức nhét vào trong đó: “Không cần anh quản.”
“Tôi không quản cô” Trần Thương buông cô ra, cười lạnh: “Chỉ là nhìn qua cũng hiểu lý do vì sao phương án của tổng giám đốc An viết thì hay còn thực hành lại.. dở tệ.”
Đây không phải là đang nói cô: “Bên ngoài thì đẹp long lanh, bên trong rách rưới tồi tàn hay sao?”
“Anh!!!” An Du tức tối dồn thành một cục, cô nhìn xa xăm trong màn mưa, quyết định xoay người lấy từ trong xe một cây dù dự bị: “Tôi tự có dù! Anh che của anh, tôi che của tôi!”
An Du sớm đã quên mất cái gì gọi là khách khí, gọi thẳng tên anh nói: “Trần Thương, anh có biết nhìn mặt bắt hình dong là rất xấu xa không hả?”
“Nhìn mặt bắt hình dong…” Trần Thương lầm bầm năm chữ rồi đáp, “Cũng không hẳn thế, tôi chỉ không ngờ kết quả mà tôi trông chờ lại tốt đến vậy thôi.”
Cổ họng An Du như nghẹn lại, con người này sao đột nhiên lại trở nên không đứng đắn như thế chứ? Cô phát hiện sự hiểu biết của mình đối với anh chỉ là biết được cái đó của anh hình dạng như thế nào thôi, An Du vẫn không chịu thua mà khiêu khích tiếp lời: “Vâng, đến lúc đó tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là tốt!!”
Trần Thương nhún vai ‘ừ’ một tiếng, lộ ra vẻ nguy hiểm nói: “Tôi chờ xem.”
Thì ra cái hôm thỏa hiệp ở phòng làm việc chẳng qua là sự tin tưởng hời hợt, tâm không xứng với khẩu, toàn giả tạo cả.
Ấn tượng của An Du về anh bị trừ đi mấy điểm, liền móc điện thoại trong túi ra kể lể với Sữa Canxi: “Đợi về rồi tớ tám chuyện của Trần Thương cho mà nghe!”
Nhưng Sữa Canxi hình như là offline không có trên mạng.
Đi ra hầm xe thì cũng đã gần 6 giờ. Trần Thương gọi cho Thường Cẩm Bách để nói rõ về tình hình hiện giờ, Thường Cẩm Bách cũng biểu thị thông cảm, ngồi ở phòng làm việc đợi họ đến.
Bầu trời ảm đạm, đen như mực, mưa cũng bắt đầu nặng hạt, từng cơn gió ập tới từ góc phố, bên dưới mái hiên là An Du vẫn chưa nguôi được cơn giận,
động tác cũng trở nên thô lỗ và cáu gắt, cô hung hăng cầm lấy cây dù mà đi thẳng vào màn mưa.
Vừa bước được vài bước, gió đột nhiên trở mạnh, thổi bay cây dù cô đã sử dụng 3 năm trời, vải dù bị thổi ngược về phía sau, phần lớn nước mưa đều tạt hết lên người cô.
“Ahhhh…! Shhhh…” An Du kêu lên, trên đỉnh đầu liền có một bóng đen lại gần che chắn cho mình, quần áo của Trần Thương đang áp sát vào cô, mùi thơm phảng phất xung quanh.
“Gấp cái gì, còn giận với giãy đành đạch nữa cơ à?” Anh hỏi.
An Du chỉ lo lôi bịch khăn giấy trong túi để lau nước mưa trên mặt và trên áo, lạnh lùng đáp: “Tôi không có giận.” Gió thổi lên đôi vớ, quần áo bị ướt hết một nửa, lạnh thấu xương gan, cô ôm chặt lấy áo khoác rồi co rút người lại, còn nhích lại gần nơi Trần Thương đứng thêm một chút.
“Ừ, không có giận, chỉ là có chút phẫn nộ thôi.” Trần Thương cười nhạt, chân dài sải bước liền rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, anh đổi tay cầm dù, hai người thay đổi vị trí lẫn nhau, An Du không còn cảm thấy gió lạnh táp vào người nữa.
Cô đưa mắt nhìn anh, Trần Thương đang đứng ngay hướng gió che chắn cho mình.
Mưa rơi xuống mái dù nghe lộp bộp, hai người đứng nơi làn trắng đợi đèn xanh.
Đối diện họ là cặp đôi có thể vừa đến với nhau không bao lâu, người con gái đang nắm chặt lấy tay bạn trai mình rồi đặt xuống, dường như xa lạ, lại gần gũi lạ thường. Còn cách đó mấy trăm mét là một cặp đôi mặc đồ học sinh, cây dù và cô gái nhỏ cũng bị gió thổi ngả nghiêng, thôi thì vứt hẳn luôn cây dù, hai cô cậu tay nắm tay chạy về phía trước.
Làn da thời niên thiếu không ngần ngại sự ẩm ướt của ngày mưa, họ trú dưới mái hiên, ôm lấy bả vai lạnh buốt vì nước mưa của đối phương, cảnh tượng ấy vừa kích tình vừa lãng mạn. An Du nhìn không rời mắt, rồi cô thốt lên hai từ: “Trung hai*.”
*
(Cao trung năm hai)Trần Thương nhướng mày, từ chối hiểu.
Đèn đỏ chuyển xanh, tay cầm dù khẽ di chuyển, hạt mưa xà xuống tứ phía rơi tí tách trên mặt đường, tay của Trần Thương khẽ giơ lên nhưng lại không chạm vào cô.
Họ sánh bước bên nhau dưới cây dù, nam thì tuấn tú, nữ lại diễm lệ, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ không phải tình nhân thì cũng là cặp bạn đời ăn ý.
Sau khi qua đường An Du lại nói: “Cảm ơn.”
Chỉ một chi tiết nhỏ thôi, cũng có thể thay đổi tâm trạng rất nhanh, cô không bỏ sót đi chi tiết Trần Thương phần lớn đều nghiêng cây dù về phía cô.
Trần Thương liền chỉ tay về phía cây dù bị hư của An Du: “Tôi có vài ý tưởng mới, em thì sao?”
“Cái gì?”
Trần Thương chậm rãi bước về phía cây dù, hất cằm ra hiệu cô đi theo, “Chất lượng liên quan đến việc thiết kế của Yêu Ma Ký cần làm tốt một chút.” An Du cúi đầu nhìn mặt trên của cây dù trên tay, đúng thật là có in hình logo của một trò chơi khác.
Cô nhớ lại đây là những sản phẩm đi kèm với dự án mà cô tham gia, lúc đầu cô tự xác định vật liệu làm dù với nhà sản xuất, lúc tung ra bán cũng nhận được rất nhiều nhận xét tốt của người chơi, khách hàng cũng khen ngợi cô nghiêm túc và có trách nhiệm.
Ý của anh nói những sản phẩm này rất tệ ý hả? Chẳng phải muốn nói sự lựa chọn và kết quả cô làm ra cũng rất tệ sao.
An Du lại bắt đầu cáu lên phản kích: “Cây dù này cũng dùng mấy năm rồi, chẳng phải là do thời gian lâu quá thôi sao? Như vậy là được lắm rồi đó!”
Trần Thương cười nói: “Ừ.”
Ừ ừ ừ, ừ cái đầu anh đấy!! Cô đáng lẽ không nên kỳ vọng gì ở anh cả.
“Trần Thương cái đồ cuồng sạch sẽ này!” Cô lại gửi thêm một tin nhắn cho Sữa Canxi.
Nhưng vẫn là offline chưa lên mạng.