An Du nhìn ánh sáng yếu dần rồi tắt hẳn, cảm giác mơ màng như trong mộng vô cùng quen thuộc, có gì đó liên tục đấu tranh mạnh mẽ như nước với lửa.
Cô không cảm nhận được sức nặng của cơ thể, bản thân bị trôi dạt hồi lâu trong con đường hẹp dài tối đen, cuối con đường chợt lóe lên một tia sáng.
Cảnh trong mộng thay đổi, các đoạn lớn được kéo nhanh như cuộn phim, ly rượu mờ ảo, bàn rộng ghế da, đêm mưa dù đen, đồng thoại hừng đông… Những cảnh từ cũ đến mới và từ mới đến cũ lần lượt phát sóng.
Giữa không gian yên tĩnh bỗng có tạp âm chui vào tai.
Khi xuất viện, bác sĩ kiểm tra cho cô cầm báo cáo thở dài: “Cảm xúc lên xuống lớn như vậy, thân thể cũng không tệ lắm, xem ra điều dưỡng khá tốt. Cô phải cố gắng giữ cho tâm trạng bình tĩnh, ăn đủ ba bữa ăn bổ dưỡng.
Có cả lời dặn dò ấm áp trầm thấp trong giấc mơ “An An, không có anh anh ở bên cũng phải chăm sóc tốt bản thân đấy.”
Thậm chí còn sớm hơn, “Mười năm rồi, không có tiến bộ gì cả. “
Không muốn nghĩ lại, lời nói dữ tợn từ địa ngục: “Những thứ anh ta phải dốc cạn tư duy và tâm trí để bảo vệ, đều bị tôi phá hủy rồi.”
…
Sau khi ấn ngăn xếp, An Du tới chỗ ấm áp sáng sủa hơn nhưng vẫn không thoải mái.
Nỗi sợ hãi lan tỏa trong tâm thức, khát vọng sinh tồn đang nổi dậy trước sức hút khổng lồ, cô thầm đọc lời bình Phật giáo mình từng nghe với phần tâm tư còn sót lại: “Xua đuổi nghiệp chướng không phải chỗ quay về tốt.”
Cô vung mạnh tay đập vào tường gốm, các khớp ngón bị bẻ ra sau, chân và lưng đồng thời rơi vào thực tại. An Du đứng dậy, ngẩng đầu thoát khỏi mặt nước thở dốc.
Thời gian ngắn thiếu oxy làm đầu hơi đau nhức, An Du sặc ra một ngụm nước, lau mặt thật mạnh, hít thở không khí ẩm ướt.
Phá hủy? Sao có thể như thế được.
Cô đứng dậy, quấn chiếc khăn tắm gọn gàng rồi lau đi lớp hơi nước trên gương.
Nét mặt không thay đổi, chỉ có sự kiên trì hiện lên trong mắt, ngón tay An Du vuốt nhẹ mặt dây chuyền giữa cổ, khóe miệng cong nhỏ đầy kiêu hãnh.
*
An Du uốn tóc, kẻ mắt, mặc trang phục màu cánh sen để thay Bùi Cảnh Ngôn đến dự cuộc gặp riêng với chủ tịch Lôi Thành.
Địa điểm cuộc họp là một nhà hàng trên cao, một nơi độc lập, từ cửa sổ có thể nhìn ra quang cảnh ban đêm của toàn thành phố. Trong văn hóa ẩm thực của người Trung Quốc, việc hợp tác kinh doanh luôn được kết thúc tại bàn ăn.
Chủ tịch của Lôi Thành là Tần Hướng Đông mỉm cười ngạc nhiên khi bắt tay cô ấy, “Giám đốc An, sao lại là cô? Cô và Bùi Thị …”
“Bùi Cảnh Ngôn là anh trai của tôi.” An Du bình tĩnh, đôi môi đỏ mọng kết hợp cùng nụ cười tinh tế cũng đầy tính toán đã luyện tập thời gian dài, thoạt nhìn, hào quang không thua kém các bậc tiền bối đã gắn bó hơn hai chục năm trên thương trường, “Trước tôi là người phụ trách dự án cụ thể, để tránh bị nghi ngờ, gia đình cũng muốn tôi có ý thức rèn luyện, nên tôi không công khai mối quan hệ này. Chủ tịch Tần, gặp lại nhau rồi. ”
Tần Hướng Đông cười rõ ràng và ra hiệu cho cô ngồi xuống,“ Tôi nên gọi một tiếng giám đốc An.”
An Du vuốt chiếc váy bó của mình, nhã nhặn ngồi xuống, “Giám đốc Tần, ông là lãnh đạo cũ của tôi, cứ gọi tôi là An Du đi.”
Cô muốn thoát khỏi Bùi Thị và gia đình họ Bùi, hiện giờ cô không phải đảm nhiệm chức vị nào, hoàn toàn tự do.
Trong những thời điểm bất thường có thể lợi dụng sự hổ thẹn của Bùi Cảnh Ngôn, cáo mượn oai hùm lấy quyền thế, đổi lấy cơ hội đối thoại trực tiếp với Tần Hướng Đông là phương pháp khả thi duy nhất cô nghĩ đến.
Với việc thay đổi danh tính, An Du bày tỏ thẳng thắn ý định của mình: “Bùi Thị và Lôi Thành đã hợp tác nhiều năm, cùng nhau đầu tư. Bùi Thị nắm giữ 10% cổ phần của Lôi Thành. Hôm nay, với tư cách là đối tác tài nguyên của kênh cùng ngài thảo luận kế hoạch lợi nhuận chung trong tương lai.”
“Đó là tất nhiên. ” Tần Hướng Đông gật đầu, gọi phục vụ gan ngỗng cho họ,”Hai bên cùng có lợi là mục tiêu của chúng ta.”
An Du không thích mùi tanh của gan ngỗng, trái ngược với Tần Hướng Đông chậm rãi thong thả thì động tác của cô để lộ sự nóng vội, chỉ ăn hai lát thăn bò rồi bỏ dao nĩa xuống.
Đối với những vấn đề về các khu công nghiệp mà Tần Hướng Đông đã đề cập, An Du chỉ hiểu bề nổi, sau khi trả lời sơ qua, cô bắt đầu trọng điểm: “Giám đốc Tần, anh nghĩ gì về hiệu quả công việc của Hạ Tề Tu, giám đốc sản phẩm mới của dự án <Yêu Ma Ký>? “
Cô nói bóng nói gió việc biết được từ chỗ Dương Mạn Ni, sau khi Hạ Tề Tu đảm nhiệm chức vụ giám đốc sản phẩm, anh ta đã phá bỏ và sắp xếp lại toàn bộ nhân sự chính R&D để củng cố uy thế của mình, trước khi đình chỉ Trần Thương còn làm xong bản kế hoạch quyết định, cơ cấu ban đầu trong nhóm có nhiều sóng gió.
Nước chảy đá mòn cho thấy cách tiếp cận của anh ta không khôn ngoan. Khi An Du hỏi về tình hình thì Dương Mạn Ni cũng phê bình kín đáo, “Cô biết đấy, chính trị văn phòng, người sau sẽ luôn không chấp nhận mọi sắp xếp của những người tiền nhiệm, như vậy mới thể hiện họ có quyền lực. Ôi! Theo thống kê những phương án làm theo yêu cầu của má Trần, yêu cầu với chất bao bì bên ngoài và số lượng tương đối cao. Giám đốc Hạ nói rằng không đủ kinh phí nên tạm thời không phê chuẩn, chỉ có thể để nó chết yểu. ”
Tần Hướng Đông cười cười, nhắc nhở cô uống chén canh đặc: “Có vẻ tổng giám đốc An không hài lòng lắm với giám đốc Hạ. ”
An Du một ngụm, không thể thưởng thức hương thơm êm dịu, tiếp tục nói: “Không phải không hài lòng, chỉ là đưa ra một số ý kiến cá nhân thôi. Phương pháp điều hành của giám đốc Hạ không hoàn toàn phù hợp với <Yêu Ma Ký>, tôi đã từng ở trong nhóm dự án, mô hình trước đó rõ ràng là hiệu quả hơn cho doanh thu, tôi hy vọng rằng nó có thể tiếp tục khả dụng để đảm bảo lợi ích của Lôi Thành. “
Tần Hướng Đông nói, “Hạng mục trò chơi lớn nhất của Lôi Thành là <Yêu Ma Ký> ai sẽ kiếm nhiều tiền đây? Nhưng không có nhiều vốn lưu động như vậy để mở cửa hàng, rủi ro quá lớn, cũng phải chăm sóc cho đội R&D còn lại, tất cả các quỹ đang thu hẹp lại để duy trì sự ổn định.”
Tất cả hiển hiện trong nếp trên mặt khi cười của anh: “Việc người đương nhiệm rời bỏ chức vụ trong quá khứ là chuyện nhỏ, chính vì năng lực phong phú của Trần Thương mới có thể giúp công ty thử nghiệm thị trường Nam Phi. ”
Cuối cùng Tần Hướng Đông cũng là một con cáo già, nhẹ giọng nói ra cái tên mà cô không dám đề cập và sự việc phía sau đó.
Vẻ mặt An Du trong giây lát trở nên cứng ngắc, cô trở nên ngoan ngoãn như một hậu bối, cụp mắt xuống, trầm ngâm nói: “Đó là tôi đơn phương theo đuổi giám đốc Trần, đây là hành vi thấp hèn mất đi lý trí, mang lại thiệt hại kinh tế hoặc ảnh hưởng không tốt đến danh dự của Lôi Thành. Tôi sẵn sàng gánh chịu điều đó một mình.”
“Các cô cậu mỗi người một cách nói, Trần Thương nói là cậu ấy đã lợi dụng chức vị của mình để tiếp cận nhưng cô đã không chấp nhận, không chịu đựng được hỗn loạn mới ra đi, để tôi không làm khó cô và Bùi Thị.” Tần Hướng Đông lắc đầu, nhẹ nhõm vì sự thẳng thắn nhanh chóng của cô, hài hước hỏi: “Tôi nên tin ai đây?”
Trong lòng An Du cảm thấy nghẹn ngào, mím môi nhận lỗi, “Lỗi là ở tôi, tôi sẽ hoàn toàn rút lui khỏi tất cả các công việc lập kế hoạch marketing cho dự án dự án trong ngành. Tổng giám đốc Tần, anh là một thương nhân có kinh nghiệm phong phú, lấy lợi ích làm đầu, vậy nên thu nhập của <Yêu Ma Ký> không nên bị ảnh hưởng vì cuộc sống riêng tư của tôi.”
“Vốn lưu động không đủ, Bùi Thị sẽ huy động toàn bộ nguồn lực để hỗ trợ.” đầu ngón tay An Du lo lắng xoa khăn ướt, “Việc thi hành mệnh lệnh và phương hướng hiện tại của giám đốc Hạ đều có sai lệch, phương pháp thúc đẩy vốn cần kịp thời.”
Điều kiện là đưa Trần Thương trở về, Tần Hướng Đông chắc chắn sẽ hiểu ám chỉ của cô.
Tần Hướng Đông nhướng mày, thần sắc như cũ cố định, “Điều động nhân sự không phải trò đùa trẻ con, chúng tôi dùng giám đốc Hạ và chuyển vị trí công tác của giám đốc Trần, để cho hai người họ đều chắc chắn có “Quân lệnh trang” sáu tháng. Giám đốc Hạ có ý kiến và chính sách của mình, hơn nữa khi cậu ấy nhậm chức đã thông qua bỏ phiếu nhất trí của cấp cao, bây giờ chưa đến thời gian nghiệm thu thành tích. Giám đốc An, đề nghị của cô… “
Tần Hướng Đông nói rõ trước mắt dự án <Yêu Ma Ký> vẫn chưa có tổn thất rõ ràng, về việc Trần Thương ở Trung Quốc có cũng được không có cũng được, ý là muốn cô nhượng bộ.
Nói khó nghe ra không khác gì là ích kỷ.
An Du khẽ cau mày, “Bùi thị sẽ không can thiệp vào quyền tự do sử dụng nhân sự của Lôi Thành, cũng hiểu tâm tình của anh xuất phát từ việc bảo vệ bí mật công ty.”
Cô không có thực quyền nên không thể thay mặt Bùi thị hứa hẹn nhiều hơn, sau khi cân nhắc năng lực tài chính cá nhân mới dám quyết định: “Thực hiện theo phương án ban đầu, bộ phận không đủ vốn thì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Nếu mức bán ra tăng lên thì tất cả lợi nhuận sẽ thuộc về Lôi Thành, còn nếu tiếp tục giảm thì tôi sẽ lấp đầy chỗ hổng trong tháng.”
Một thỏa thuận chỉ có lợi cho Lôi Thành, An Du cố chấp nhìn chằm chằm anh ta: “Tổng giám đốc Tần, tôi nghĩ sự chân thành này là đủ rồi. “
“Vậy còn do dự gì nữa?” Tần Hướng Đông hơi ngạc nhiên, hơi ngả người ra sau khoanh tay.
Anh cười đắc thắng, tự tay rót nửa cốc Isolt Sayre cho hai người, “Hợp tác vui vẻ, Tiểu An. Chúc cô sớm đạt được mong muốn.”
*
An Du vừa nhận được kế hoạch Dương Mạn Ni gửi đến đã lập tức sắp xếp lại thành bảng nhu cầu, xem xong hiểu ngay .
Để hoàn thành tất cả hiệu quả và ý tưởng mà Trần Thương để lại, ngoài việc cô tự mình gánh vác nửa lượng công việc thì còn cần điều động hai mươi họa sĩ thuê ngoài.
Theo thỏa thuận, cô ấy phải tự bỏ tiền khởi công.
An Du nhờ Thường Cẩm Bách giúp đỡ, “Thầy Thường, bên thầy có bao nhiêu nhân công? Nếu thầy lo lắng, em có thể trả trước toàn bộ phí viết bản thảo.”
“Em đã nghỉ việc, như vậy có đáng không?” Thường Cẩm Bách kinh ngạc, khuyên cô: “Để phù hợp với phong cách ban đầu cần vượt qua sự đánh giá nghiêm ngặt và phê bình của lão Trần, chi phí sẽ tốn hàng triệu! Em tự mình làm tất cả sao? Trong trường hợp bị hỏng, không thể đưa ra thị trường, tất cả đều sẽ bị chết dí! Hãy suy nghĩ kỹ trước khi hành động!”
“Trần Thương không ở đây, anh ấy cũng không xét duyệt, chỉ có thầy và em kiểm soát nó. Cùng lắm thì em sẽ nhận bản thảo rồi sửa chữa.”
“Giám đốc Hạ không phê chuẩn, em sẽ vượt cấp tìm tổng giám đốc. Không thể không đưa ra thị trường, cũng không thể không thành công.” An Du kẹp điện thoại giữa cổ và vai, hai tay đang vẽ bản thảo, “Em có tiền vốn, thầy giúp em tìm người là được, em không thể nhìn <Yêu Ma Ký> suy tàn.”
Cô không thể không làm gì, một ngày chưa đưa ra chỉ định Trần Thương trở lại thì thêm một ngày cô phải cúi đầu nhẫn nhục.
Thường Cẩm Bách rất xúc động trước giọng nói của cô ấy, tỏ ý sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ, An Du liên tục cảm ơn.
*
An Du đã thay đổi lối sống của mình, bắt đầu tập thể dục để đảm bảo một cơ thể tốt, chống chọi với công việc vẽ cường độ cao.
Nhìn máy tính cả đêm, trên mặt và mí mắt cô toàn là dầu, luôn vô ý dụi vào mắt, đến rửa mặt cũng không sạch.
Tháng chạp của mùa đông giá rét, An Du vùi mặt vào nước đá để tỉnh táo, cô cẩn thận
cầm lá thư giải thích những điểm chính cần sửa đổi của họa sĩ khác.
Nửa đêm đói bụng, cô tự nấu bữa khuya, đồ đông lạnh nhanh không tốt bằng đồ tươi, cô thích nhất vẫn là mì.
Cô không biết phân biệt các loại mì dày mỏng dẹt tròn nên mua mỗi thứ một ít, cố gắng bắt chước hương vị Trần Thương làm, nhưng dù cho nguyên liệu có giống nhau thì vẫn cảm thấy có chỗ thiếu sót.
Mỗi lần nghĩ đến bát mì mà mình tự ý đổ đi, An Du lại ứa nước mắt, cô không kìm nén gắp một đũa mì, vừa ăn vừa khóc.
*
Hai tháng trôi qua nhanh như thoi đưa, một số lượng lớn bản thảo đã bị loại bỏ, làm lại, sửa chữa, qua nhiều lần gọt giũa, ban đầu đã đạt được mục tiêu đưa ra thị trường.
Hạ Tề Tu có gặp cô một lần, sau khi đọc xong thành phẩm, giọng anh ta có chút âm dương quái lạ: “Giám đốc Trần không có ở đây, nhưng quyền lực vẫn còn, mỗi người chúng tôi đều trung thành tận tâm với anh ấy. Nếu tôi không làm thì sao?”
An Du cong môi, “Giám đốc Hạ, chúng ta lấy bản thể trò chơi làm chính, mặc dù tôi đã nghỉ việc, không được coi trọng, nhưng cũng theo dõi kế hoạch này ngay từ đầu, dự đoán sẽ xuất sắc. Không có lý do gì để không gật đầu.”
Dương Mạn Ni cũng khen ngợi cô, giải thích rõ cơ cấu.
“Tiền không phải của tôi, cơm sống đã nấu chín, dưa chín rụng cuống, tôi còn có thể đút trở lại sao?” Hạ Tề Tu hừ lạnh một tiếng, trên chỗ ký tên ký vài nét có lệ: “Tôi muốn xem hiệu quả như thế nào.”
*
Trần Thương vẫn không có tin tức gì, dù An Du có tham gia bao nhiêu hoạt động lấp đầy thời gian rảnh rỗi thì cũng không thể bù đắp cho những suy nghĩ và lo lắng của mình. Vào ngày trước sinh nhật lần thứ hai mươi chín của anh, cô đã dành thời gian bay đến Sun City, Nam Phi.
Tần Hướng Đông tiết lộ Lôi Thành chỉ có một xưởng rất nhỏ ở chi nhánh Nam Phi, Trần Thương có thể chọn chuyển đến một nơi mà công ty cũng không rõ, thị trường ở đó công ty ủy thác toàn quyền cho anh quyết định. An Du vô cùng tức giận, nhưng cũng không cách nào bộc lộ.
Bây giờ là mùa hè ở Nam bán cầu, ngày 10 tháng 1, khu nghỉ mát Sun City sang trọng bậc nhất, biển người đông đúc.
Phong cảnh dọc đường đi rất đẹp, núi non chót vót, rừng cây tươi tốt, hồ nước trong vắt. Cảnh vật trên cạn như một làn sương xanh dày vào buổi sáng, vịnh biển xanh ngắt và bãi biển bạc trải dài làm người ta muốn tắm nắng.
Nhưng mà An Du không có tâm trạng thưởng thức, chỉ thấy khiên cưỡng khi cùng Trần Thương hít thở cùng bầu không khí nhiệt độ.
Cô cho mình ba ngày nghỉ phép, khi hết thời gian phải về nước làm việc.
Tầng cao nhất của khách sạn Palace, đêm khuya mở rèm ra có thể nhìn thấy một tòa lâu đài lộng lẫy kiểu lâu đài.
An Du mua một chiếc bánh sinh nhật, thắp ngọn nến số “2” và “9”, lặng lẽ nhìn ra xa nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Cô lật bức tranh chứa đầy đau đớn năm đó, cô gái cô đơn vẫn đang cuộn tròn, An Du vẽ thêm bóng dáng một chàng trai ôm lấy cô ấy.
An Du đăng ba bức ảnh lên Weibo gắn thêm vị trí.
Cô sửa đi sửa lại dòng chữ: “Em đến rồi, anh đang ở đâu? Anh có thấy không? Chúc mừng sinh nhật [bánh], hoa lý phùng quân biệt, hoa nở nửa năm rồi, em rất nhớ anh, nhớ anh rất nhiều.”
Các bình luận và suy đoán khác nhau hiện lên, An Du không có sức trả lời.
*
Mùa xuân năm nay đến sớm, đầu tháng ba, những quả bí ngô mọc trên đường, An Du mặc đồ thể thao vào thẳng phòng tập thể dục.
Sau nửa năm kiên trì, cô đã quen với cảm giác mồ hôi vã ra như mưa sau buổi tập.
Trước đây Trần Thương thích tập thể dục, muốn tập cùng cô nhưng An Du lại luôn nằm lười không muốn dậy. Anh cười cười, nhéo chiếc eo mềm mại của cô, cắn tai cô: “Có phải em đợi đến tối rồi hai người cùng vận động không?”
An Du vốn định đánh anh nhưng lại bị ôm vào trong lòng, xoa xoa trái phải, “Cũng được, làm một lần lượng calo tiêu hao cũng không nhỏ.”
Huấn luyện viên dạy cô ấy một vài động tác cơ bắp, khen ngợi: “Cô An, dáng người của cô đủ đẹp rồi đó!”
An Du gập khuỷu tay, chống chân xuống đất, tư thế chống đỡ cứng nhắc theo tiêu chuẩn, cô tràn đầy năng lượng, nói: “Tôi muốn gặp người đó ở trạng thái tốt nhất.”
Nữ huấn luyện viên vừa nghe liền biết ngay tâm tư của cô, cười: “Vậy thì anh ấy chắc hẳn rất quan trọng với cô!”
An Du cũng cười: “Ừm, là người quan trọng, không gì quan trọng bằng.”
Chạy trên máy xong, trước ngực và sau lưng An Du đều ướt sũng, đường cong tinh tế, gầy nhưng không cằn, thật khiến người ta không thể rời mắt với làn da mịn màng và khuôn mặt xinh đẹp nổi bật.
Một học viên nam bên cạnh đến gần bắt chuyện: “Cô An, tôi có thể kết bạn WeChat với cô được không? Mỗi ngày chúng ta có thể cùng nhau tập luyện?”
An Du nhìn qua người này rồi lạnh lùng nói: “Tôi có bạn trai rồi, không cần đâu. ”
Nam sinh tức giận câm miệng.
Kế hoạch mà Trần Thương đặt ra từ sớm nhờ có cô và Thường Cảm Bách xúc tiến, cộng với sự điều phối của Dương Mạn Ni, đã được đưa ra thị trường một thời gian.
Người chơi khen ngợi: “Hương vị quen thuộc, bản gốc <Yêu Ma Ký> có thể xem như đã trở lại, hai tháng trước không biết phía chính phủ làm gì về chủ nghĩa cá nhân, có phải kế hoạch bây giờ có sai sót không? Đổi lại thành vụ nổ krypton của tôi!”
Phong cách vẽ tranh và lối chơi đều được đánh giá tốt, An Du kiểm tra ý kiến của dư luận, vui vẻ cười, trong lòng muốn tìm cơ hội gặp Tần Hướng Đông, khéo léo nhắc đến chuyện quay lại làm việc của Trần Thương.
Đang vui vẻ, trong email cá nhân của Quảng Tạp nhận được một bản thảo trò chơi được gửi đến từ nước ngoài: “Xin chào cô, tôi là người hâm mộ trung thành của cô, cũng là người phụ trách thị trường của trò chơi “Huyễn hình” – Hứa Am, trò chơi của chúng tôi đã đưa ra thị trường ba tháng, phản hồi từ địa phương rất tuyệt vời. Đối tượng chính của trò chơi là người chơi châu Phi, tệp đính kèm là một tệp nhu cầu mỹ thuật, mong được trả lời về lịch trình và báo giá. Cảm ơn!”
Không có tên cụ thể, có lẽ là email quảng cáo kêu gọi đấu thầu trên mạng. Trong một trò chơi điều khiển, cần vẽ người mức độ cơ bản, độ khó thấp, cũng không mất quá nhiều thời gian.
An Du không có hứng thú, vừa định từ chối thì thấy ảnh đại diện của người gửi là một con mèo quen thuộc, cao như Tuyết Cầu – toàn thân là màu trắng, trên đầu có một chùm lông xám, đôi mắt khác biệt.
Dựa theo email, cô tìm được tài khoản twitter của người gửi, là một cô gái tên Hứa Am, bài đang rất ít, chủ yếu là hình ảnh; An Du xem qua trạng thái hoạt động, nụ cười trên mặt dần dần rũ xuống.
Bức ảnh gần đây nhất được chụp vào ngày 10 tháng 1, bối cảnh là một văn phòng rất nhiều người, Hứa Am đăng với dòng chữ: “Sinh nhật Boss! Vừa bước vào anh ấy đã bị vài quả bóng hidro bị nổ dọa hết hồn.”
Cô gái có vẻ ngoài thanh tú, nước da màu lúa mì khỏe mạnh, cột tóc đuôi ngựa cao, trông rất trẻ trung, như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp.
Tay cô cầm một miếng bánh sinh nhật, cười trước ống kính với hàng mi cong vút và hàm răng trắng bóng.
Cô bế con mèo kề sát mặt người đàn ông đứng bên cạnh. Chiếc đồng hồ trên tay người đàn ông, cả thân hình, An Du chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, còn chưa nói đến vẻ mặt thè lưỡi của Tuyết Cầu.
Kéo xuống phía dưới, còn nhiều hơn, có hình bóng phía xa của anh khi đang làm việc, có góc nghiêng của anh khi đang leo núi… Rõ ràng là được chụp bởi một cô gái.
Không bị đen, dáng người cũng đẹp hơn, không nhìn được chính diện nhưng có thể khẳng định là một người tuấn tú.
Nam học viên thấy sắc mặt cô thay đổi liền rối rít xin lỗi, vừa khen thần sắc cô rất tốt, không trang điểm cũng rất đẹp.
An Du cởi băng đô, quay đầu nhìn gương trong phòng tập, cười lạnh: “Thần sắc rất tốt sao?”
Nam sinh lại im lặng, từ đáy lòng thề rằng sẽ không bao giờ chạm mặt cô nữa.
Buổi tối, Dương Mạn Ni đã nhanh chóng chia sẻ tin tức mà cô nghe ngóng được với An Du: “Giám đốc An! Tần tổng sẽ triệu tập má Trần trở lại!”
Mặt An Du không có chút dao động nào, lưu tất cả những hình ảnh do Hứa Am đăng vào album, phóng to từng cái một, hận không thể chọc thủng một lỗ, hỏi: “Khi nào?”.
“Không biết, chắc một hai tuần rồi, máTrần thần thần bí bí, đến giờ vẫn chưa thông báo cho ai hết.”
“Ừm. ”
*
Ngày thứ mười theo dõi từ phía đối diện con đường căn hộ của Trần Thương, hạt mưa dính vào kính xe, kéo ra một đường mỏng.
An Du kiên nhẫn cầm vô lăng, liếc nhìn thời gian gần đến con số không, thầm nghĩ lại phải đợi, vặn chìa khóa xe chuẩn bị quay đầu.
Một chiếc taxi dừng lại, lốp xe ma sát với đường trơn trượt tạo thành hai dấu vết, đèn đỏ trên nóc xe đặc biệt bắt mắt vào giữa đêm.
Người đầu tiên bước xuống xe là một cô gái, mấy ngày nay An Du đã xem ảnh của Hứa Am nên biết rõ đường nét khuôn mặt cô, cách một con đường rộng, qua ánh đèn đường mờ ảo cũng có thể khẳng định được thân phận của cô ấy.
Hứa Am một tay xách lồng mèo, một tay cầm ô, tư thế che chở.
Người đàn ông ở trong xe trả tiền, phải một lúc sau, anh mới mở cửa, chiếc áo gió mỏng màu xanh đậm nhẹ nhàng mở ra.
Từng đường nét trên khuôn mặt Trần Thương rõ ràng và sâu sắc như trong trí nhớ, mũi cao môi mỏng, nét mặt nghiêm nghị.
Anh đi tới cốp xe lấy hành lý, Hứa Am giơ cao ô đi theo, sợ anh bị ướt, phần lớn ô đều che cho anh.
Anh kéo vali, cầm ô, cười nói gì đó với Hứa Am, khoảng cách giữa hai người không quá xa, cùng nhau bước vào cửa căn hộ.
Ánh mắt An Du dừng lại ở lối ra của khu chung cư qua cửa kính ô tô phủ đầy nước mưa, không hề chớp mắt.
Đợi đến tận sáng hôm sau mà Hứa Am vẫn không ra ngoài.