Vy kinh hãi nhìn chiếc điện thoại của hắn.
Tên Erik hiện ra, to và rõ mồn một.
Cô lại gây tai hoạ cho anh rồi! Cô lại làm anh phiền lòng rồi...!Cô đã cố rời xa anh mà, sao bây giờ lại dính vào anh thế này chứ? Vy liền bật khóc lớn.
Nước mắt lã chã nhỏ xuống.
Hắn quay lại nhìn Vy, ngạc nhiên:
- *Sao vậy?*
Vy nhìn lại hắn.
Ánh mắt cô chứa đựng rất nhiều thứ, nhưng có lẽ hắn không hiểu hết được.
Vừa lúc, bên kia vang lên tiếng của Erik:
- *Là Hắc thiếu gia đó ư?*
- *Phải, lâu rồi không gặp!*
- *Tôi chưa bao giờ nghĩ ngài biết đến điện thoại đấy!*
- *Còn tôi chưa bao giờ nghĩ ngài biết nghe điện thoại đấy*!
Cả hai bật cười.
Nhưng sau đó lập tức là không khí căng thẳng bao trùm.
Dù là qua điện thoại.
- *Video call?* - Hắn lên tiếng.
Đầu dây bên kia đợi 3 giây.
Tiếp sau đó là gương mặt Erik xuất hiện, chiếc điện thoại được đặt trên bàn, còn anh đang ngồi uống nước.
- *Có vẻ bên đó vẫn yên bình quá nhỉ?*
Erik cau mày khó hiểu.
- *À, tôi chỉ muốn khoe với cậu một người tôi mới tìm thấy thôi.*
- *Ai vậy?*
- *Đoán đi!*
- *ha ha...* - Anh cười.
- *Tôi đâu phải Gia Cát Lượng bên nhà các anh đâu!*
- *À, chỉ là một cô gái cậu bỏ quên thôi, Erik à...*
Cốc nước trong tay anh rơi xuống.
“Choang”.
Vỡ vụn.
- *Ồ, có vẻ cậu đoán ra ai rồi đấy!*
Anh nghiêng đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt vẫn hết sức bình tĩnh.
Hắn cười khan một tiếng, sau đó hướng camera về phía Vy.
Vy trông thấy anh, gào to:
- Mặc kệ em! Mặc kệ em...
Hắn rút điện thoại lại ngay.
Hắn ngó vào bàn hình, và thấy khuôn mặt trắng bệch của Erik.
- *Điều kiện là...!Lô hàng K-473.
OK?*
Điện thoại tắt phụt.
Anh đã cúp máy.
Hắn quay đầu nhìn cô gái nhỏ đáng thương đầu tóc rối bù.
Niềm đau hoà với nước mắt.
Khuôn mặt này, trái tim này khiến hắn...!chạnh lòng...!một nhịp.
Hắn vẫy tay, ra hiệu đưa cô về nơi giam.
Sau đó, hắn hỏi tên đứng bên cạnh:
- *Vừa nãy cô ta nói gì với Erik vậy?*
- *Cô ta bảo: “Mặc kệ em...”*
Hắn giật mình.
Mắt ánh lên tia nhìn nguy hiểm.
Cô gái mới bên Erik chưa đầy một năm, vậy mà đã có thể hy sinh cả tuổi thanh xuân, cả cuộc đời không chút do dự.
Đây không chỉ là sức mạnh chinh phục lòng người của Black Wolf, mà còn là sức mạnh “mĩ nam” của Erik.
Hắn cười.
Bỗng dưng hắn lại nghĩ xem mình có phải là “mĩ nam” không nhỉ?
***
Chiếc bát cơm vứt lăn lóc góc phòng.
Ở đây đáng sợ đến nỗi, chuột cũng không dám vào mà ăn.
Vy lặng yên.
Cô nhóc ngắm xung quanh.
Cô nhóc đang tìm cách trốn thoát...! Nhưng ở đây quả thật canh giữ vô cùng nghiêm ngặt.
Ngoài một cửa ra vào, các cửa sổ đều có chấn song...
“Cạch”
Cửa bật mở.
Một người con trai nữa bị đẩy vào buồng giam bên cạnh.
Hắn ta có vẻ to cao, nhưng bị đánh tới bầm giập, máu me đầy mình.
Hơn nữa còn bị còng tay.
Vy tiến sát tới bên rào sắt chắn hai buồng giam.
Cô nhìn hắn.
mái tóc dài của hắn che gần hết khuôn mặt.
- *Vy...!Vy...*
Vy giật mình.
Tên đó mới gọi tên cô?
- *Cô Vy...*
Vy tiến sát tới.
Người mới cũng vậy.
Hắn chân cà nhắc, nhưng vẫn cố lết.
- *Tôi là Bod...!Black Wolf...*
Vy sững tim lại.
Người của Black Wolf...
- *Cậu Erik bảo tôi đến...!Yên tâm đi, tôi không sao đâu! Kế hoạch, tôi sẽ nói với cô sau...*
Vy trơ mắt nhìn hắn.
Erik...!Erik đã đến...!Anh sẽ tới, cứu cô...!Đúng ra phải vui chứ! Nhưng Vy lại khóc...!Cô khóc, bật khóc lần thứ n trong ngày...!
Sau khi đồng hồ bên ngoài điểm 12 giờ đêm, Bod có vẻ đã bình phục hơn.
Hắn uống một ngụm nước, rồi thều thào nói với Vy:
- *Cậu Erik đến đây rồi...!Cậu ấy đang cố cứu cô ra ngoài...*
- *Anh ấy đến...!đến rồi ư?*
- *Phải, đến rồi*
- *Vậy...!Lami?*
- *Lami cũng đến.
Đương nhiên rồi! Họ làm đám cưới rồi.
Cô ấy trở thành cô chủ của chúng tôi...*
Vy thở dài.
Hai chữ “cô chủ” cứ xoáy lấy tâm trí cô.
- *Kế hoạch, thế này nhé! Sáng ngày kia ,bọn chúng sẽ trở cô ra sân bay riêng của bọn chúng vì đó là hôm hẹn giao hàng với cậu Erik.
Khi ấy, sẽ có thêm một người nữa vào đây.
Chúng tôi sẽ giúp cô ra ngoài.
Việc của cô là giả chết, được chứ!?*
- *Giả...!giả chết ư?*
- *Phải.
Có một loại thuốc khiến nhịp tim và nhịp thở trở nên nhẹ như không thấy.
Cô sẽ sử dụng cái đó...*
- *Tôi hiểu*
- *Hãy cố gắng, vì sau khi cô uống, cô sẽ ngủ.
Lúc đó chúng tôi sẽ làm việc của mình.*
Vy gật