Vy lon ton theo hắn xuống cầu thang.
Đi kiểu này còn mòn nhan sắc hơn cả việc soi gương ấy chứ! Cả 500 đôi mắt đồng loạt chui ra khỏi lớp, nhìn Vy chòng chọc như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
- Đi...!đâu đây?
- Lấy dấu vân tay!
- Để...!để làm gì? Tối có thẻ căn cước rồi!
- Thẻ căn cước là cái gì? Tôi đưa em đi xóa dấu vân tay!
Vy đơ não trong vài giây.
Cái gì? Xóa dấu vân tay á?
- Dùng tia laze cùng ảnh hưởng nhiệt tác động vào dấu vân tay, khiến không thể nhận ra dấu vân tay nữa! – Zacky từ đâu chui ra, nhảy bổ vào cuộc trò chuyện (messeger!).
- Bích Nguyệt? Em ra đây làm gì?
- Có người bảo trong trường xuất hiện nhân vật đặc biệt, thế nên em đi xem thôi!
- Joke đưa em đến đây để học!
- Chơi chút đâu có sao...!
Zacky nhìn ông anh trai.
Cô bé lộ rõ sự thất vọng.
Tưởng sang đây được ông anh ủng hộ cho chơi bời tóe lửa, ai dè...
- Vậy ra Zacky tên Nguyệt hả? – Vy hỏi cô bé.
- Ừm… Nguyễn Hoàng Bích Nguyệt, em gái Nguyễn Hoàng Tuấn Kiệt.
Xứng đôi nhỉ!
- Nguyệt quen Vy? – Hắn hỏi.
- Ờ...!– Cô bé giật mình, căng óc nghĩ lý do.
Nếu hắn biết Zacky đã nói chuyện với Vy và suýt nữa là nói cho Vy biết về BW và Hắc Gia khi hắn chưa cho phép thì...!– Chúng em chung lớp mà, hôm qua vô tình em gặp Vy nữa...!Người xinh gái như em trai anh mà không chào hỏi người con gái thứ hai sau em gái anh có thể ngồi lên xe anh thì hơi "ấy" quá nhỉ?!
Nhìn vẻ mặt cô nhóc có thể selfie bằng 1280, Vy chỉ có thể lắc đầu chào thua.
Hắn vẫy vẫy tay, ra giọng đầu hàng:
- Vâng vâng...!Mà, hình như cô Ánh đang tìm em kìa!
Hắn nói.
Vy nhận ra giọng nói hắn khác hẳn, không hề lạnh lùng ra lệnh, mà lại chứa chan tình thương...!Có lẽ quá khứ quá khổ cực khiến hắn trân trọng cô em gái ruột thịt này! Nhưng chị Băng chưa kể gì về Zacky cả, là anh em ruột thì bao năm Erik chịu đói khổ bên ngoài thì Zacky ở đâu chứ!?
- Vậy ạ...!– Giọng cô nhóc có vẻ tiếc nuối.
– Thôi chào Vy, Zacky về lớp đây! À mà hôm qua Zacky đã xin cô nghỉ học hộ Vy rồi!
Cô bé tinh quái nhìn hai người rồi nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón trỏ của Vy.
- Anh Erik này, người ta phải cầm tay nhau mới trao nhẫn được nhỉ!?
- Có đi hay không?
Hắn tối sầm lại.
- Dạ em đi! Đi luôn đây! Hẹn gặp Vy trong lớp nhé!
Rồi cô bé nháy mắt, leo lên cầu thang.
Ờ ha...!người ta phải cầm tay nhau mới trao nhẫn được mờ...!Hắn vừa nãy cầm tay Vy...!lần thứ hai...!
- Đưa tay đây!
- Hả? – Vy hỏi lại, ngơ ngơ như vừa rơi từ trên thiên đình xuống.
Mải nghĩ ngợi lung tung, cô xuống đến nhà xe từ lúc nào.
Hắn đặt laptop xuống mui xe BMW, đưa mắt nhìn Vy.
Thực ra thì hắn nhìn Vy nhưng trong lòng đang rối vài mạch cảm xúc.
Vì sao hắn lại tự tay muốn tạo hồ sơ BW cho Vy nhỉ? Hắn không muốn người khác làm việc này, chỉ hắn mới có thể làm được! Tại sao chứ? Hắn không quan tâm nữa.
Cái gì hắn thích thì hắn sẽ làm!
Vy rụt rè đưa tay ra.
Hắn liền cầm lấy.
Tay hắn ấm áp và ôm trọn tay Vy, tim Vy nhảy cóc vài nhịp...
Hắn đặt tay Vy lên màn hình laptop.
- Nguyên tắc thứ nhất: Nghe lời tôi!
- Ukm! – Vy ngoan ngoãn gật đầu.
(Tác dụng phụ của việc được trai đẹp cầm tay, chứ bình thường cháu là cháu dữ lắm á!)
- Thứ hai: Nghe lời tôi.
- Hả?
- Thứ ba: Nghe lời tôi.
Hắn bá đạo tuyên bố.
Kiểu như hắn biến thành bố Vy vậy đó!
- Vậy anh sẽ nói gì?
- Giữ mồm!
Hắn buông hai từ gọn lỏn nhưng hàm ý xúc tích và nặng nề đến mức Vy xíu nữa là ngã.
- Anh bảo tôi là người của BW trước mặt bao người, giờ lại nói tôi phải im lặng?
- Tôi tuyên bố để em và tôi công khai gặp nhau, còn im lặng là im lặng những chuyện trong Tổ chức!
Vy không nghe lọt tai mấy từ sau, cô chỉ loáng thoáng...!công khai gặp nhau...!công khai gặp nhau...!công khai gặp nhau...
- Thế trước nay tôi gặp anh là lén lút hả?
Hắn nhếch mép cười.
- Em biết tôi đẹp trai!?
- Cái đó ai chả biết!
Nói xong Vy mới nhận thấy mình lỡ mồm.
Cô lại đi khen hắn đẹp trai ngay trước mặt hắn! Còn thừa nhận như chuyện trái đất quay quanh mặt trời nữa chứ! Thế khác nào nói...!cô để ý hắn!
Hắn chỉ nhếch mép cười, nhưng Vy thì đang điên lên đây.
- Nếu tôi gặp em, tôi không chắc là khi nào bọn họ sẽ đánh ghen.
- Ơ...!– Ừ nhỉ, bây giờ Vy mới nghĩ đến chuyện này.
– Nhưng tôi đâu thích anh!
- Ai quan tâm em có thích tôi hay không đâu! Cái người ta để ý là tôi có thích em hay không.
- Thế anh có...
Hỏi đến đây cô ngừng lại.
Vy biết nếu hỏi tiếp mọi chuyện sẽ ra sao...
Hắn buông tay cô, gõ lách cách trên latop.
- Cuối giờ về cùng tôi.
- Để chị Băng đưa tôi về cũng được mà!
- Tôi không nói em sẽ về nhà!
- Thế...!đi đâu?
- Đi sẽ biết.
Hắn gấp laptop, quay lưng bước đi.
Vy bước theo.
Hắn dẫn Vy đi lên cầu thang, và dừng chân trước cửa lớp 10A2.
Mọi ánh nhìn hướng về hai người, nhưng chỉ dám nhìn 10" mà thôi!
- Tại sao khi tôi nhìn anh bọn họ lại ngạc nhiên nhỉ?
Hắn cười.
- Vì tôi có luật của tôi: Không ai được nhìn tôi quá 1.
Nếu không, tôi sẽ bám theo họ cả đời!
Hắn nhếch mép bỏ đi.
Đầu óc Vy chịu ảnh hưởng của những từ ban nãy, bắt đầu hoang tưởng...!Hắn...!vừa đùa, nhỉ!? Hay là...!Á! Không Không! Không! Chuyện gì trong đầu óc mình thế này! Hắn không thích mình và mình cũng không thích hắn! Mình cũng không hề mong muốn mình thích hắn hay hắn thích mình.
Tất cả chỉ là