Người khác yêu đương ra sao thì tui không biết, dù gì thì đời sống tình cảm của tui cũng mưa thuận gió hòa ngọt ngào hết nấc.
Mỗi ngày mở mắt đều thấy Cố Y Lương đang tập thể dục buổi sáng bên cạnh tui, buổi tối cũng có nụ hôn trán "tình cha như núi" của anh, mặc dù ở trong đoàn phim đông người phức tạp, đã thế ai nấy đều đã thành tinh, không thể ngủ chung một chỗ, nhưng ngày ngày sau khi mở mắt trước khi nhắm mắt đều có thể nhìn thấy anh, thực sự cho tui ảo giác đời tui thiếu "lương", còn anh thì bán mạng bù vào cho tui.
Tóm lại một câu là, cực kỳ viên mãn.
Đồng thời cũng rất muốn tìm bác thợ xây đến đập vỡ bức tường ngăn giữa phòng hai đứa luôn.
Chỉ có hai điều đáng tiếc.
Thứ nhất là mặc dù đã xem không ít phim điện ảnh hai người chiến nhau, vừa xem vừa học, cũng đã thử đủ trò, chơi đến chán chê mê mỏi, nhưng mãi vẫn không làm được đến bước cuối.
Nguyên nhân không gì khác, đầu nối có khớp với nhau đâu!
Đã bao lần tui ngó đăm đăm vào binh khí của anh, lần nào cũng chỉ muốn tháo nó ra ném xuống Đông Hải trả cho Long Vương.
May mà anh cũng không có ý đòi hỏi tui, chỉ nói rằng cứ từ từ, vậy nên tui vẫn có thể an tâm tiếp tục bán miệng cầu vinh, bảo vệ sự yên ổn nhất thời của miền hậu phương.
Thứ hai là, mặc dù ở những phương diện khác rõ ràng tụi tui đều cực kỳ ăn ý, gặp chuyện cũng sẽ thông cảm cho nhau, nhưng lúc nào cũng xích mích với nhau vụ tài nguyên.
Không phải tranh giành, mà là nhường nhịn tài nguyên.
Tui cho anh tài nguyên, anh không nhận, nói thế nào cũng không nghe, anh cho tui tài nguyên, tui không lấy, bảo sao cũng không chịu, Khổng Dung nhường lê cũng chẳng nhường như hai đứa tui, chỉ thiếu điều nhường đến toác đầu chảy máu cá chết lưới rách nữa thôi, cuối cùng vẫn phải mở phim tài liệu dạy học ra xem để bình tĩnh lại, ma sát ma sát, quanh đi quẩn lại phiền phức kinh khủng.
Chủ yếu là thân thể tui không chịu được.
Tui thấy hơi bị khó hiểu đấy nhé, tại sao tui chỉ muốn cho người ta tài nguyên thôi, mà lại nhường đến nỗi chính mình cũng sắp tinh tẫn nhân vong* là thế nào?!
*Chỉ chuyện chăn gối quá độ dẫn đến tử vong.
Cuối cùng tui cũng ngộ ra, bảo người của chú Tề liên hệ trực tiếp với công ty, thần không biết quỷ không hay dúi cho anh mấy tài nguyên phim ảnh quan trọng, còn mình thì vui vẻ lấy một ít tài nguyên thời trang không quá quan trọng từ chỗ anh, rồi lại thảo luận với anh những tài nguyên mà cả hai có thể xài chung, tham gia cùng nhau là xong.
Chưa nói tới chuyện tui tham dự sự kiện sẽ để dành chỗ cho anh, mà ngay cả việc bỏ chút thời gian rảnh thu âm chương trình radio, anh cũng phải kéo tui theo làm khách mời, cứ thế dẫn đến tần suất xuất hiện cùng nhau của tụi tui tăng lên chóng mặt.
Cho nên trong khoảng thời gian này, trước camera nơi nào có Y Lương nơi đó có tui, sau camera thì Weibo tag nhau là chuyện cơm bữa, SuperFansClub luôn luôn hiển thị cả hai online offline cùng lúc, trên Instagram thì một ngày cập nhật tám trăm lần chuyện hậu trường ở đoàn phim.
Giày tui tặng anh đã ship đến nơi, anh còn cố tình khoe lên Instagram, caption là "Trong tất cả những cảnh sắc nhuốm màu hoài niệm ấy".
Tóm lại, muốn biết cái gì gọi là "kẻ ăn không hết người lần chẳng ra", so sánh một chút super topic của Nương Tử và của các nhà khác là hiểu ngay.
Từ những cô nàng lúc mới bắt đầu phải tự tay tạo hint soi hint mót hint, đến hiện tại chẳng khác nào mấy ông già nằm võng há miệng chờ hint tự xách váy nhảy vào...!Shipper Nương Tử đắc đạo rồi.
Ảnh tuyên truyền chụp cho "Lan Quyết" dạo trước vừa tung ra, mấy gái ấy lại còn xua tay tới tấp chê bai không đáng để vào mắt, ngay cả soi hint cũng chỉ soi cho có lệ, chỉ soi ra được trang phục có vấn đề.
Đến nỗi chính tui còn chịu không nổi, âm thầm vào nhóm chat chỉ ra lai lịch của chiếc nhẫn kia.
Sau đó tui nhìn mấy chị fan cứng sau khi lật lại ảnh cũ tìm bằng chứng thì cũng chỉ xác nhận một cách đơn giản qua loa, nhẹ nhàng lật qua trang này không cần bàn luận gì, mở to mắt lướt super topic chờ đợi hint mới của ngày hôm nay.
Shipper Nương Tử 1: "Hôm nay sao vẫn chưa tung hint nhỉ, hông vui."
Shipper Nương Tử 2: "Xưa nay chỉ thấy hint mới cười, có ai nghe thấy hint cũ khóc, không có hint mới thì gặm tạm hint cũ đi."
Shipper Nương Tử 3: "Hint cũ nhiều quá, không biết gặm từ đâu, hai chữ gặm hint thật là mệt mỏi."
Shipper Nương Tử 4: (ngôn từ quá nhạy cảm, hệ thống tự động ẩn)
Tui: "..."
Tâm trạng của tui rất là phức tạp.
Lần trước bị mấy gái ấy kick thì thôi không nhắc nữa, bây giờ tui tự tay tung hint mà cũng không vượt qua được chính mình là sao?!
Kẻ địch lớn nhất của đời người là chính bản thân mình hử?!
Hờn quá đi à!
Thế là lại đăng thêm vài tấm hình lên Instagram, trong đó có một tấm còn tranh thủ PR cho show giải trí ngày mai ghi hình, cùng Cố Y Lương đứng trước ống kính cười tươi hơn hoa.
Muốn hỏi vì sao tui lại dám bung lụa như thế á?
Tui đặt điện thoại xuống, quay sang hỏi Tiểu Trần: "Hôm nay hướng gió thế nào?"
Tiểu Trần nhai bim bim rau ráu, liếc nhìn ba chiếc điện thoại xếp hàng trước mặt, đưa tay ra dấu OK với tui.
Tui gật đầu, vô cùng hài lòng.
Tui không biết Tiểu Trần làm cách nào mà chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã một mình thâm nhập được vào ban quản lý fanclub, điều hướng và dẫn dắt tiết tấu của cả ba bên.
Nói chung là bây giờ, trong mắt Quý Phi tui là cậu đàn em debut cùng lúc được anh nhà bên ấy hết lòng dìu dắt đồng thời là người có ơn tất báo, trong mắt Mỹ Ngôn Cố Y Lương là người anh đáng tin cậy trọng tình trọng nghĩa đối xử thật lòng thật dạ với tui, fan lai cả hai thì sung sướng phát khóc đón mùa xuân mới, bất kể tui và anh đăng cái gì thì cũng đều là minh chứng của tình bạn, tình và nghĩa, nặng tựa ngàn vàng.
Đại quân ba bên đều nghĩ về một hướng, hành động cùng một phương, còn fan couple? Đấy là họ không hiểu thế nào là tình anh em chân chính, cứ để họ tự sướng một mình đi.
Người qua đường? Đấy là vì mấy người chưa biết cục cưng nhà chúng tôi tốt đến nhường nào thôi, nào nào nào mau há miệng đớp miếng đề cử mang mùi vị ba sao của nhà hàng Michelin này đi.
Anti á? Chỉ cần thấy có anti nhảy vào cà khịa, là đội quân ba bên lập tức xông tới, ngay cả fan couple cũng có thể bộc lộ thân phận đích thân ứng chiến, liền tù tì hoàn thành một series từ xin lỗi, khống chế bình luận cho đến tẩy não, lọc fan, cố gắng hết mình giúp tụi tui dọn dẹp thành một không gian trắng tinh khôi, dưới sự dẫn dắt của Tiểu Trần cũng sẽ không làm quá lố, khép mở tiến lùi đều ở mức vừa phải.
Tui thấy như vậy là quá đủ.
Thật sự đấy, Tiểu Trần, ông hoàng tiết tấu.
Nếu cậu ấy xuống núi sớm hơn vài năm, thì cái thuyết đối thủ kia làm gì có đất diễn?!
Cậu ấy không phải Vương giả, mà là vua của các vị vua.
Muốn hỏi tui làm thế nào mà phát hiện ra tài năng thiên phú này của Tiểu Trần hả?
Hôm đó đi xem phim với Cố Y Lương xong về đến đoàn phim, chân còn chưa chạm đất, Tiểu Trần đã ôm điện thoại chạy tới tìm tui, bảo rằng nhóc hạng tám đang giở trò, rơm rớm nước mắt tìm truyền thông tung tin Cố Y Lương mắc bệnh ngôi sao bắt nạt đàn em, kể lể làm người mới thật không dễ dàng, còn ám chỉ mấy câu rằng tui bị đại gia ngoài giới bao nuôi.
Người ta thường nói miếu nhỏ thì lắm yêu quái, nước nông thì lắm ba ba, đẳng cấp càng thấp lại càng thích gây sự.
Cũng không phải chuyện gì to tát, tui ấn giữa hai hàng mày, vừa cầm điện thoại chuẩn bị liên lạc với chị Mạn, thì Tiểu Trần liền xua tay nói chuyện nhỏ như này đừng làm phiền chị Mạn, đăng thông báo đính chính làm như mình quan trọng hóa chuyện này lắm, cứ giao cho cậu ấy là được.
Tui nửa tin nửa ngờ giao cho Tiểu Trần xử lý, sau đó liền bị