Chỉ cần nghĩ đến việc mỗi tháng phải trả tiền thuê nhà cho chị gái, Tiêu Linh đã thấy nhức đầu. Cô đưa chị gái vào xem bên trong, nơi này khắp nơi đều là đồ tốt, có tranh treo tường, có đèn chùm rực rỡ, sofa cũng thuộc loại chất lượng cao.
Tiêu Ánh Vân quăng cho cô ánh mắt ghen tỵ:
“Bạn của mày giàu thật đó, căn nhà này mày thuê một tháng bao nhiêu?”
“Em vẫn chưa hỏi, chắc không cao lắm đâu.” Tiêu Linh ngớ ra.
Đúng vậy, cô còn chưa biết Hoắc Tư Thần sẽ bắt cô trả bao nhiêu cho căn nhà này, chẳng lẽ để một mình cô chi tiền sao? Vậy thì cô thà nói cho chị gái biết hoàn cảnh hiện giờ của mình còn hơn.
Lúc này, Tiêu Ánh Vân ngồi xuống trên ghế sofa rồi vắt chéo chân bấm điện thoại, miệng thì hỏi:
“Vậy à? Mà mày không ở đây thì ở đâu?”
“Em ở nhà bạn.”
“Ồ, từ đã, trên cổ mày có dấu gì vậy?” Tiêu Ánh Vân tinh mắt nhìn thấy vết hôn trên cổ Tiêu Linh, giật mình hỏi: “Mày có người yêu à?”
“Không, em bị dị ứng thôi.” Tiêu Linh hơi hoảng, vội đưa tay kéo cổ áo lên, mặc dù đã chọn áo cao cổ nhưng vẫn khó che được dấu vết mà Hoắc Tư Thần để lại. “Nếu không còn chuyện gì thì em đi đây.”
“Khoan đã.” Tiêu Ánh Vân gọi cô lại. “Mày không ở đây thì việc nhà ai làm?”
Tiêu Linh nhíu mày:
“Chị tự làm không được sao?”
Tiêu Ánh Vân nhún nhún vai rồi nói:
“Tao bận lắm, không được. Hay mày về đây ở đi, dù sao nhà cũng rất to.”
Bấy giờ thì Tiêu Linh không thể tiếp tục nhịn được nữa:
“Em có việc phải làm, không phải bảo mẫu của chị.”
“Mày nói chuyện với tao vậy à? Này, Tiêu Linh!”
Tiêu Linh đi thẳng ra ngoài rồi đóng cửa lại, mặc cho chị gái có gọi to tên cô, cô cũng không quay đầu. Cô đã nhịn suốt thời gian qua, hai mươi lăm năm nay chưa từng nhận được chút tình thương nào từ gia đình đã đủ khiến cô buồn tủi, bây giờ có đủ khả năng rồi, cô muốn bay cao, bay xa khỏi họ. Chỉ tiếc, gia đình vẫn còn mắc nợ…
Vừa nghĩ, Tiêu Linh vừa ra đến đường lớn. Một chiếc xe màu đen đột nhiên lao đến rồi dừng lại trước mặt cô làm cô giật mình lui về sau mấy bước. Từ trên xe xuất hiện vài người mặc áo đen, còn có… quản gia của Hoắc gia.
Quản gia nói: “Lên xe đi, Hoắc thiếu gia bảo tôi đón cô về.”
“Được rồi.” Tiêu Linh theo bọn họ lên xe, trong lòng thì nghĩ đến Hoắc Tư Thần.
Anh ta vậy mà cho người theo dõi cô? Hay là sợ cô bỏ trốn?
Sự thật đúng là Hoắc Tư Thần để quản gia và người của mình theo đuôi