Tiêu Linh chưa bao giờ nghĩ đến ở một nơi xa xôi như thế này sẽ gặp lại Hàn Tuyết, hơn nữa, vị tiểu thư cao cao tại thượng trước kia đã biến thành một người đàn bà trông chẳng khác gì ăn xin ở đầu đường xó chợ nào đó. Trên thân cô ta bẩn thỉu và còn có mùi hôi nữa, khứu giác của cô cực nhạy, có thể ngửi được cả mùi dù cách cả mấy mét.
Bảo vệ cưỡng chế khóa tay Hàn Tuyết lại rồi dùng sức kéo tay cô ta ra, bên trong nắm tay là một gói kẹo socola nhỏ bị vò nát.
“Đây là thứ mà cô ta đã trộm!” Nhân viên kêu lên.
Mọi người ồ ạt vây xem, dùng ánh mắt khó chịu nhìn về phía Hàn Tuyết.
Cô ta lắc đầu, vừa khóc vừa nói: “Tôi không có ăn trộm, không có!”
“Bằng chứng đều đã có, còn chối cái gì nữa?”
“Thật là, sao lại đến mức này, bây giờ đất nước có rất nhiều chính sách xóa đói giảm nghèo, nghèo thì cũng không thể làm loại chuyện mất mặt như thế được!”
Tiếng nghị luận mỗi lúc một lớn, Tiêu Linh bấy giờ mới đi tới đó, vừa chen lên trước vừa nói:
“Mọi người cho tôi qua với, xin lỗi, cho tôi qua.”
Thấy cô mang thai, mọi người đều lịch sự nhường chỗ cho cô. Tiêu Linh dừng lại trước mặt Hàn Tuyết, thấy bộ dạng này của cô ta, cô đột nhiên có chút áy náy. Mặc dù ác giả ác báo, đây là kết quả của việc hãm hại gia đình Hoắc Tư Thần mà ra, nhưng nhớ đến phong thái trước kia của cô ta, cô lại không nỡ chút nào.
Quản lý cũng bị kinh động mà chạy xuống nơi này, đang chuẩn bị đưa Hàn Tuyết lên đồn thì nghe được một chất giọng dịu dàng:
“Xin chào, tôi là người quen của cô ấy, cô ấy có chút vấn đề về thần kinh nên mới như vậy, không biết tôi có thể trả tiền cho thứ cô ấy vừa lấy không? Chuyện cũng không quá to, mọi người thông cảm cho cô ấy được không?”
Tiêu Linh nói dối vì muốn giúp Hàn Tuyết, nhưng khi Hàn Tuyết nhìn thấy khuôn mặt của cô thì đột nhiên trở nên kích động, bị giữ chặt mà vẫn cố gào to:
“Là mày, chính là mày! Tất cả lỗi là do mày! Con khốn! Con khốn kia! Tao muốn giết mày!”
Hành động của Hàn Tuyết bị mọi người quy là do thần kinh thật sự có vấn đề, quản lý cũng không muốn mang danh tàn ác, vì vậy đồng ý với yêu cầu của Tiêu Linh.
Tiêu Linh nói với Hàn Tuyết đang phát rồ ở đối diện:
“Cô có muốn bị đưa lên đồn không?”
Bấy giờ, Hàn Tuyết cảm giác vừa nhục nhã vừa phẫn nộ, cả người run rẩy không nói được lời nào. Cô ta biết nếu bây giờ tiếp tục nổi điên thì người thiệt chỉ là mình, vì vậy cắn chặt môi đến bật máu.
Thấy cô ta không còn giãy giụa nữa, bảo vệ