Sau khi Mặc Phong đôi co bất thành với Hoắc Tư Thần, hắn phải cuốn gói cút về trước để xử lý công việc còn tồn đọng, thậm chí là việc vốn của Hoắc Tư Thần cũng phải ôm luôn. Chẳng thể hiểu nổi sao lại bất công thế này! Aaaa! Tức chết mà!
Bên cạnh vắng bóng hắn ta, Hoắc Tư Thần thấy yên tĩnh hơn rất nhiều. Anh không có việc gì thì nhân lúc rỗi lập tức ghé qua trường mầm non tìm Liên Liên. Hôm nay con bé vẫn như cũ nhìn thấy anh là chạy tới, nhưng dường như nhớ ra cái gì, chạy được nửa đường thì khựng lại rồi nói:
“Chú người xấu.”
Giáo viên ở nơi này nghe được con bé nói thế thì phụt cười, người trước mắt rõ ràng là một vị giám đốc trẻ tuổi tốt bụng, sao lại biến thành người xấu rồi? Trong nhận thức của họ, Hoắc Tư Thần đã giúp nâng cấp ngôi trường nhỏ bé rách nát của này lên một tầm cao mới, cho nên anh nhất định không thể là người xấu được.
Hoắc Tư Thần có chuẩn bị từ trước, anh ngồi xuống để đối mắt với bé con, sau đó lấy ra mấy món đồ chơi mà con gái thích đưa về phía con bé, nói:
“Cháu có thích cái này không?”
Đôi mắt nhỏ của Liên Liên lấp la lấp lánh khi nhìn thấy thứ trên tay anh, lập tức quên đi lời dặn của anh trai là không được lại gần ông chú xấu xa. Con bé chạy đến chỗ Hoắc Tư Thần, cho anh một cái ôm rồi nói:
“Thích ạ.”
“Ngoan lắm.”
Hoắc Tư Thần hưởng thụ cảm giác được ôm con gái bé bỏng, vẻ mặt sủng nịch làm đám người xung quanh ganh tỵ không thôi.
“Sao anh ta lại thích Liên Liên thế nhỉ?”
“Nếu không phải biết cha của Liên Liên là tên ngốc Diệp Thiên thì tôi còn nghĩ anh ta mới là cha ruột của con bé, cái cảnh tượng phụ tử tình thâm này là sao?”
Cái cách mà Hoắc Tư Thần nhìn về phía Liên Liên như là ánh mắt hiền hòa của người cha dành cho con gái, anh không tiếc tiền đầu tư cho nơi này để đổi lại được gì? Còn không phải một môi trường tốt hơn cho con bé à? Mặc dù rất sớm thôi, con bé sẽ được đưa về nhà anh.
Đang lúc hai người ôm nhau trò chuyện vui vẻ, Tiểu Hạo vừa mới đi vệ sinh ra nhìn thấy cảnh này thì tức giận xông lên, hét to:
“Ông chú kia!”
“Làm sao?” Hoắc Tư Thần nhếch mày nhìn thằng oắt con trước mắt.
“Thả em gái cháu ra! Cháu sẽ báo cảnh sát đấy!” Tiểu Hạo đe dọa.
Hoắc Tư Thần dang tay ra, cho thấy người đang chủ động là Liên Liên rồi cười nói:
“Con bé tự ôm chú.”
Khuôn mặt bé nhỏ của Tiểu Hạo đỏ lên:
“Liên, em qua đây với anh.”
Thấy anh trai giận, Liên Liên buông tay khỏi người Hoắc Tư Thần. Điều này khiến Hoắc Tư Thần nhận ra nếu muốn tiếp cận con gái thì phải dụ dỗ được thằng nhóc trước. Anh hỏi nó:
“Cháu có muốn đồ chơi không?”
Mấy giáo viên nữ ở đây không khỏi buồn cười. lại là cái chiêu này, anh lừa gạt con nít không thấy mất mặt sao?
“Không, cháu không thích.” Tiểu Hạo rất là kiên định.
Hoắc Tư Thần là