Hoắc phu nhân kích động, quản gia cũng kích động. Hai người nhìn nhau sau đó tiến tới gần chỗ Hoắc Tư Thần, trực tiếp bỏ Bạch Lạc Y qua một bên và xem cô ta như không khí.
“Tư Thần, đây là… có phải đúng như mẹ đang nghĩ không? Phải không? Con mau nói cho mẹ biết đi!”
Bà Tịnh Nhã quan sát thật kỹ khuôn mặt của đứa trẻ trên tay Tiêu Linh, bà rất muốn chạm vào thằng bé nhưng vì nó có vẻ sợ hãi nên bà không dám làm liều. Quản gia ở bên cạnh cũng run giọng nói:
“Phu nhân, tôi nghĩ không sai được đâu.”
Một câu cũng không nói, nhưng Hoắc Tư Thần đã xác thực thân phận của mẹ con Tiêu Linh. Đứa trẻ này chắc chắn là của anh, không cần xét nghiệm DNA phức tạp, nhìn mặt bọn họ như đúc từ một khuôn ra liền biết cha con ruột.
Tiêu Linh ôm chặt con trai trên tay, vì để tránh cho thằng bé bị dọa sợ nên cô liên tục vỗ nhẹ lên lưng thằng bé.
Khuôn mặt của Bạch Lạc Y khi bị cho ra rìa trở nên có chút vặn vẹo, cô ta cười méo xệch:
“Mọi người sao lại kích động vậy ạ?”
Hoắc Tư Thần sờ sờ tóc của con trai, cười nói:
“Sao lại không kích động? Tiểu thiếu gia của Hoắc gia ở lưu lạc bên ngoài hai năm trở về rồi, nên kích động chứ.”
Anh không thèm quan tâm đến sắc mặt ngày càng trắng của Bạch Lạc Y mà nói:
“Mẹ, đừng dọa thằng bé.”
“Được được, mẹ không dọa nữa, không nhìn chằm chằm nữa là được đúng không?” Bà Tịnh Nhã vội vàng lui lại khi nghe con trai nhắc nhở.
Bà không ngờ được Tiêu Linh thật sự mang thai con của Hoắc Tư Thần, nếu biết, có thế nào bà cũng không để hai mẹ con cô rời khỏi Hoắc gia. Bởi vì ban đầu hy vọng quá nhiều nên khi chuyện kia xảy ra bà đã quá thất vọng, dẫn đến việc ghét bỏ Tiêu Linh.
Mặc dù bây giờ cô có vẻ được chào đón hơn rồi nhưng Tiêu Linh lại thấy không thích ứng được, cô nhìn cô gái ở trong phòng, cũng tự hỏi đây là ai. Cho đến khi Hoắc phu nhân lên tiếng cô mới biết, cô gái nọ tên Bạch Lạc Y, là người đã góp sức giúp Hoắc Tư Thần thắng kiện và đạp đổ Hàn gia.
Hai người còn chưa kịp chào hỏi câu nào, Hoắc Tư Thần đã nói:
“Bọn con vừa trở về từ xa, cháu trai của mẹ đang mệt, không biết có thể đi nghỉ trước không?”
Nghe con trai nói hai từ “cháu trai” kia, bà Tịnh Nhã càng thêm hưng phấn, bà lập tức nói với quản gia:
“Mau, đi sắp xếp cho hai mẹ con họ.”
Tiêu Linh thấy quản gia nhìn mình bằng ánh mắt khác trước kia thì khẽ thở dài một hơi, đúng là cuộc sống, lên voi xuống chó rồi lại lên voi lúc nào không hay. Cô nhìn Hoắc Tư Thần hỏi ý, thấy anh gật đầu thì mới ôm con trai đi cùng