Viên Hy:"Vừa rồi anh nói là có khả năng vậy có nghĩ đều đó có thể là do anh suy đoán"
Đúng vậy"
"Vậy dựa vào đâu mà anh suy đoán như thế"
"Bà Lệ cùng Hàn Vân Nam đang ở nhà của một người đàn ông và được ông ta che chở.
Phải nói nhìn bề ngoài Hàn Vân Nam giống người đàn ông đó từ 70-80 phần.
Đều quan trọng ông ta là thủ lĩnh của một tổ chức có tiếng tại đây"
Viên Hy:"Từ đều này chúng ta có thể suy ra được thế lực thần bí kia giúp Hàn Vân Nam hãm hại Hàn Chiêu Dạ và gắn bom vào chiếc xe để nhằm loại bỏ tôi.
Chuyện này đúng là thú vị, nhưng cho dù anh ta có phải là người của Hàn gia hay không thì cũng chỉ có một kết cục mà thôi.
Mấy tuần nay ở đây các anh điều tra được gì rồi"
Chúng tôi đã cài gián điệp và hiện tại chúng ta đã có được một số bằng chứng rửa tiền của công ty ông ta"
"Tốt, các anh cứ tiếp tục như vậy đi.
Mà hiện giờ Hàn Vân Nam đang ở đâu"
"Một căn nhà ở trung tâm thành phố"
"Một lát nữa anh gửi cho tôi địa chỉ cụ thể và chuẩn bị bắt đầu hành động"
Ok"
Đến chiều sau khi nhận được tin nhắn địa chỉ nhà của Hàn Vân Nam thì cô lập tức chuẩn bị sẵn dụng cụ rồi lên xe rời đi.
Hàn Chiêu Dạ thấy cô chuẩn bị tất bật như vậy thì chỉ biết lắc đầu nhưng cuối cùng anh vẫn không có ý kiến gì.
Sau khi cô láy xe đến gần nơi Hàn Vân Nam đang ở thì cô nhờ anh đi vòng vòng kiểm tra nơi này còn mình thì bắt đầu hóa trang thành một con ma và đem theo đoạn ghi âm mà cô chỉnh sửa cả một buổi chiều theo.
Đợi Hàn Chiêu Dạ quay lại thì ôm cô rồi cận thận né các camera để đưa cô đến thẳng phòng ngủ của Hàn Vân Nam.
Đến nơi nhìn người đàn ông đang ngủ trên một chiếc giường rộng lớn và căn phòng xa hoa thì cô chỉ thầm cảm thán:
"Haiz...!không biết kiếp trước anh ta tích phước đức gì mà cho dù làm bao nhiêu chuyện xấu vẫn được ăn sung mặc sướng như thế này"
Đi đến bên giường cô nhờ anh ôm mình rồi sau đó khẽ kiều kiều người ta.
Hàn Vân Nam đang ngủ ngon thì cảm thấy mặt mình hơi ngứa, vừa mới mở mắt ra thì bắc gặp một gương mặt tràn đầy máu.
Hàn Chiêu Dạ lúc này cũng hiểu ý mà ôm cô bay thẳng lên không trung còn Diệp Viên Hy cũng nhân lúc đó là bật ghi âm lên.
Tiếng cười rùng rợn, cùng với những câu nói oan than trách hờn cứ vang lên liên tục khiến cho người ta sợ tới nổi tè ra quần.
Chơi được một lúc thì Hàn Chiêu Dạ cảm thấy dường như có người