Nghe cô nói thế thì Mạn Mạn lập tức cầm hai bàn tay của cô lên xem.
"Có chuyện gì vậy"
"Đã đến lúc rồi"
Cậu nói vậy là sau"
"Lúc trước sau khi biết chuyện cậu bị một hồn mà bám theo thì mình chợt nhớ ở quê mình có một bà thầy rất hay về chuyện này nên mình đã bí mật đi tìm.
Bà ấy nói do kiếp trước hai người có ân oán tình thù gì đó nên kiếp này mới như vậy.
Ngay từ đầu ông trời đã sắp đặt cho anh làm một hồn ma và cô là người được định sắn là sẽ giúp anh.
Chuyện của hai người là do số phận nên lúc ấy không thể làm gì được nhưng nếu như sau khi hai người trả xong nợ cho nhau thì sẽ quay về với cuộc sống của bản thân và sẽ trở lại như hai đường thẳng chưa từng giao nhau.
Hiện giờ hai người đã trả hết nợ cho nhau nhưng hồn ma của anh vẫn chưa nhập xác là vì cần phải có thuật dẫn hồn.
Nếu như chậm trể chuyện này thì cậu sẽ rơi vào hôn mê và thậm chí là cái chết vì đã mất quá nhiều dương khí khi ở bên một hồn ma.
Còn hồn ma ấy cũng sẽ hồn bay phách tán vì không nhận được khí dương từ cậu"
"Cậu dẫn mình đến nhà bà thầy đó có được không"
Để mình sắp xếp công việc rồi sáng mai hai chúng ta đi"
"Được
Chước Tư:"Chuyện hai người nói là thật sau
Mạn Mạn:"Sau anh lại ở đây"
" Ngày mai tôi đi với hai người"
Lúc sáng anh chỉ đến bệnh viện thăm cô một chút rồi đi vội nên không kịp hỏi thăm sức khỏe cho nên giờ anh mới có mặt ở đây.
Viên Hy:"Anh bận như vậy"
Chưa để cô nói hết thì anh đã lên tiếng:
Chuyện này liên quan đến sống chết của lão đại và cô.
Hai người mà xảy ra chuyện một lần nữa thì công ty và tổ chức sẽ rơi vào thế loạn"
"Vậy anh làm tài xế có được không vì chuyện này không thể bị lộ ra ngoài".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yêu Thầm Vợ Cũ
2.
Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3.
Đại Chúa Tể
4.
Vị Ương
=====================================
Được"
..................
Hôm sau vừa tờ mờ sáng ba người đã xuất phát.
Chước Tư làm tài xế còn Mạn Mạn ngồi ở ghế phụ lái để chỉ đường, Diệp Viên Hy thì ngồi phía sau tựa đầu vào vai Hàn Chiêu Dạ mà ngủ.
Đến gần chiều ba người đã có mặt tại một ngôi làng khá khang trang.
Do đường nhỏ quá nên ba người đành phải đi bộ.
Viên Hy phát hiện trên đường đi đôi mắt của cô bạn mình cứ chất chứ một nỗi buồn gì đó nên cô lên tiếng:
"Cậu không sau chứ"
Mình chỉ là nhớ lại những chuyện quá khứ thôi"
Nghe Mạn Mạn nói thì cô mới nhớ lại ngày xưa cô ấy từng bị bỏ rơi nên cô chỉ đành an ủi:
"Những chuyện trước kia đều là quá khứ cả rồi"
"Mình không sau đâu cậu đừng lo"
Đi được một lúc thì ba người dừng chân tại một ngôi nhà trong khá cổ xưa, bên trong có một bà lão tầm 60-70 tuổi đang ngồi nhai trầu.
Khi vừa thấy mấy người bọn cô thì bà lập tức nhìn vào