Quả thật kế quả không nằm ngoài dự đoán của cô, cứ chơi 5 ván bài thì điều thắng hết cả 5 ván.
"Cái danh đệ nhất sòng bài của tôi không phải chỉ là hư danh có đúng không"
"Cô Diệp đây quả thật là một kỳ tài trong giới bài bạc"
"Quá khen"
"Có chuyện gì vậy"
Lúc này không biết từ đâu lại xuất hiện ra một người trong khá điển trai.
Lãnh Thu Nguyệt vừa thấy thì liền chạy về phía người đàn ông ấy, miệng thì gọi:
"Anh hai"
Lãnh Minh Kỳ vừa đi vừa vuốt nhẹ mái tóc của em gái mình một cách đầy cưng chiều rồi bước đến chổ của Diệp Viên Hy.
"Cô tự xưng mình là đệ nhất sòng bài"
"Không phải tự xưng mà là người trong giới đặt cho tôi"
"Tôi không tin một bật thầy danh tiếng trong giới bài bạc lại đến chổ nhỏ nhoi này của chúng tôi"
"Tin hay không tin thì kệ anh"
"Tôi có thể chơi với cô 3 ván được không"
"Hai anh em của các người chơi tôi đấy à"
Hết em gái rồi lại đến anh trai đồi chơi với cô, cái này thì không thể nào nghi ngờ cái gọi là huyết thống được rồi.
Còn cái thằng nhóc Diệp Tử Kiệt kia ngủ ở đâu rồi không biết nữa.
"Cậu ta không chơi với cô vậy tôi chơi với cô"
Lúc này từ trên cầu thang phát hiện ra một giọng nói quen thuộc, giọng nói mà Diệp Viên Hy nhớ nhung.
Giây phút người đó xuất hiện thì cả người cô như tê liệt, cảm xúc đè nén hai năm cớ như vỡ òa, đôi chân nặng như chì không thể nào duy chuyển được.
Đôi mắt dần hằng lên những tia đỏ, nước mắt không hiểu sao lại chực chờ rơi, miệng cũng không nhịn được mà lẩm bẩm:
"Hàn Chiêu Dạ là anh, anh vẫn chưa chết, anh đã trở về rồi"
Đến khi người đàn ông đó tiến đến thì cô đột nhiên chạy thật nhanh đến rồi ôm anh, nước mặt không nhịn được mà rơi lã chã, từng tiếng nức nỡ mong manh dần rõ ràng hơn:
"Hàn Chiêu Dạ, sao đến bây giờ anh mới về, anh có biết là em rất nhớ anh không, nhớ đến muốn điên"
Hành động của cô khiến những người ở đây bất ngờ, khi nãy cô nhanh đến nổi người đàn ông bị cô ôm không kịp phản ứng.
Không gian xung quanh bị một màn này làm cho tĩnh lặng, thoáng chốc trong sòng bài chỉ còn động lại tiếng khóc và tiếng nức nỡ của người con gái mà thôi.
Đột nhiên được con gái ôm khiến anh có cảm giác muốn đưa tay lên đẩy đối phương ra nhưng kỳ lạ là khi tay của anh chỉ mới chạm vào người cô gái thì lại có cảm giác không nỡ đẩy.
Cái ôm này khiến cho anh không có cảm giác bài xích, chán ghét mà người lại còn thấy ấm áp vì thế nên bàn