Suy nghĩ một hồi thì anh thiếp đi, trong mơ anh thấy mình bay lơ lững trên không trung rồi cứ đi theo một gái.
Trong đêm khuya, anh ôm cô gái rồi hai người cùng bay lên bầu trời đầy mưa.
Đến đây thì anh giật mình thức dậy nhưng cái cảm giác trong giất mơ này quá đổi chân thật.
Mở điện thoại lên xem giờ thì anh thấy có một gợi ý kết bạn, bấm vào thì tài khoảng tên Diệp Viên Hy hiện lên.
Ảnh đại diện là một cô gái trẻ trong một cái váy dài, gương mặt tỏ ra nghiêm nghị, lạnh lùng, nếu để ý kỹ thì có thể trong đôi mắt của cô ấy mang một nét buồn khiến cho người ta có cảm giác được cả người cô gái ấy toát ra một thần thái cao cao tại thượng nhưng còn về cảm nhận thì nó lại ra một cảm xúc khác.
Chính anh cũng không biết nên gọi tên cảm xúc đó là gì nữa.
Yêu cầu kết bạn vừa được chấp nhận thì có một tin nhắn được gửi qua:
/Anh về đến nhà chưa?/
/Bây giờ đã 11h trưa/
/Vậy anh ăn cơm trưa đi, tôi không làm phiền anh nữa/
Nhìn lại đoạn tin nhắn của mình mà môi cô khẽ giật giật, nói thật thì cô thích nhắn tin với anh thật nhưng khổ nổi là không biết nên nhắn gì nên cuối cùng mới ra đoạn tin nhắn dở hơi này.
Đến chiều thì Diệp Viên Hy đến bệnh viện thăm Diệp Nghiên Vũ rồi sẵn đi kiểm tra lại tình trạng bệnh của mình, nếu như chuyện này xảy ra một lần nữa trong các cuộc hợp hay trong lúc bàn chuyện làm ăn, nhất lời ở nơi đông người, rất là nguy hiểm.
Mọi người mà biết cô bị bệnh thì thế nào cũng ép cô nhập viện rồi điều trị cho mà xem và cuộc sống mất tự do sẽ bắt đầu.
Sau khi kiểm tra xong tình trạng của bệnh thì cô đi thẳng đến công ty luôn vì buổi chiều hôm nay có một cuộc hợp.
Diệp Tử Kiệt vừa nhìn thấy sự xuất hiện của bà chị mình thì lên tiếng trêu chọc.
"Hôm qua đi chơi với bạn trai sao rồi? Chị có thu hoạch được gì không kể em nghe với"
"Cũng đi ăn rồi về như bình thôi"
"Đi ăn rồi về vậy mà nguyên đêm em chẳng thấy bóng dáng của chị ở nhà, nói nhanh hai người tiến triển đến đâu rồi.
Đừng nói với em là hai người thân đến mức chị có thể ngủ ở nhà người ta luôn đấy nhé"
"Em đừng có nói bậy bạ nữa, do chổ đó xa biệt thự lại thêm đêm khuya nữa nên chị ở tạm khách sạn để nghỉ ngơi rồi sáng trở bề biệt thự chứ làm gì có chuyện ngủ ở nhà người ta chứ"
"Chị có nói thật không đấy"
"Em đưa tài liệu của cuộc hợp chiều nay cho chị xem nào"
"À, anh Lập nhờ em chuyển lời cho chị"
"Có chuyện gì sao?"
"Tối nay anh ấy muốn mời chị đi ăn"
"Không rảnh"
"Chị còn nhớ dự án chúng ta hợp tác