Nhìn thấy hành động của cô thì Huân Phong không những không can lại mà còn đứng một bên cười, anh chính là thích người có tính cách này, là loại người không bao giờ để bản thân mình chịu thiệt.
Trả đũa xong thì cô quay qua nắm lấy tay Huân Phong rồi kéo anh ra ngoài, để lại một mình Lập Tần nhìn theo bóng lưng cô với một tâm trạng đầy phức tạp và mớ suy nghĩ hỗn độn.
Đến khi bóng dáng của hai người kia đi khuất rồi thì anh chỉ nhìn Diệu Linh một cái rồi rời khỏi đó.
Diệp Viên Hy kéo Huân Phong đi xa một đoạn rồi buôn tay anh ra:
"Cám ơn vì lúc nãy anh đã giúp tôi"
"Không có gì"
Vừa nói anh vừa đảo mắt xung quanh tìm một tiệm tạp hóa rồi đến đó, cô thấy thế thì cũng đi theo anh.
Đến nơi thì anh mua một bịch khăn giấy ướt rồi đưa cho cô:
"Lớp trang điểm của cô lem hết rồi"
Nghe anh nói thể thì Diệp Viên Hy mỉm cười rồi nhận lấy bịch khăn giấy ướt, trong lòng thầm nghĩ hóa ra anh cũng quan tâm mình.
Thấy cô càng lau thì lớp makeup trên mặt càng lem, trong còn xấu hơn ban đầu nên anh quyết định cầm lấy một miếng khăn giấy rồi tỷ mỹ lau mặt cho cô.
Nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy làm cô nhớ đến đêm hôm trước cô cũng giúp anh lau trứng ở trên tóc.
Nếu như thời gian cứ dừng lại ở đây thì tốt quá.
Lau mặt cho cô xong thì anh lên tiếng:
"Tôi thấy gương mặt mộc này của cô còn xinh đẹp hơn gương mặt được trang điểm"
Diệp Viên Hy nghe anh khen mình thì mỉm cười chứ không lên tiếng, còn Huân Phong sau khi phát hiện ra mình lỡ miệng khen con gái nhà người ta thì im lặng không nói nữa.
Thoáng chốc không gian giữa hai người trở nên ngượng ngùng và cuối cùng cô là người lên tiếng phá hủy bầu không gian này:
"Sao lúc nãy anh lại có mặt ở đó vậy?"
"Nơi đó bán thức ăn ngon, hợp vệ sinh lại thêm không gian trong xanh tươi mát nên tôi thường hay đến đó ăn"
"Anh có nghĩ tôi là trà xanh đi phá hoại hạnh phúc của người khác không"
Không"
"Tại sao"
"Vì lúc nãy tôi đã ngồi sau lưng cô và đã nghe hết cuộc đối thoại của hai người"
"Vậy nếu như anh không nghe cuộc đối thoại đó thì anh cũng sẽ nghĩ tôi là người phá hoại hạnh phúc của người khác"
Huân Phong nghe cô nói vậy thì anh đưa tay lên bún nhẹ vào trán cô một cái:
"Cô bị bệnh đến ngốc rồi à, một người ham mê bài bạc, tối ngày chạy đến chổ của tôi quậy phá thì lấy đâu ra thời gian đi phá hoại người ta"
Từ đằng xa Lập Tần nhìn hai người nói chuyện thân mật phía trước mà lòng chợt buồn.
Từ khi hai người quen nhau đến giờ cô chưa bao giờ đối xử với anh như cái cách mà cô đối xử với người