Nói thật thì đây là lần đầu tiên cô được đi máy bay và xuất cảnh ra nước ngoài.
Trước gì cô chỉ tìm hiểu mọi thứ qua màn hình của điện thoại, bây giờ thì được nhìn trực tiếp thì đúng là có khác.
Hàn Chiêu Dạ ở phía sau xe thấy cô cứ chạy vòng vòng rồi chơi mấy thứ xàm xàm thì lên tiếng:
"Cô đúng là rỗi hơi"
"..."
"Tôi có rỗi hơi gì đâu"
"Tự nhiên xách xe chạy vòng vòng như thế này thì khác nào con dở hơi"
"Dạ đại ca cái này gọi là đi chơi, gọi là khám phá thế giớ xung quanh đấy ạh"
"Những thứ này thì có gì để khám phá chứ"
"Đừng nói từ trước đến giờ anh chưa từng đi chơi đấy nhá"
Tôi không dành thời gian cho những đều vô vị"
"....." Diệp Viên Hy cảm thấy bản thân của mình nói chuyện với anh mới được gọi là vô vị nên cô quyết định không nói lên tiếng nữa.
Bầu không khí cũng vì thế mà trở nên trầm lặng hơn.
Đến cuối cùng thì cô chỉ ghé vào một cửa hàng mua ít quà tặng cho Mạn Mạn, cháu gái và Thi Thi rồi láy xe về.
Chiếc xe của cô lúc dừng lại biệt thự thì cũng là lúc Tỉnh Lâm về đến.
"Anh đặt một vé máy bay đi, khoảng chiều nay tôi sẽ bay về"
"Khoang đã".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Yêu Thầm Vợ Cũ
2.
Bác Sĩ Kiều Xin Đừng Manh Động
3.
Đại Chúa Tể
4.
Vị Ương
=====================================
"Có chuyện gì"
"Lúc tối cô đã láy chiếc Bugatti đi đúng không"
"Đúng vậy"
Nghe cô xách nhận thì sắc mặt của Tỉnh Lâm đen như đáy nồi, cô cảm nhận dường có chuyện gì đó nên lên tiếng:
"Sau vậy"
"Mỗi một chiếc xe của các anh em đều đủ vị trí ngồi nên khi cô láy chiếc xe đi thì tôi lại thành người dư ra."
"Vậy xin lỗi anh nha tại tôi không biết đều này, nếu có lần sau thì tôi sẽ rút kinh nghiệm"
Nói xong rồi thì cô chuồng đi vì trong cô cảm giác trong lòng của mình bây giờ là một bầu trời tràn đầy tôi lỗi.
Sáng hôm sau cô đã có mặt tại đất nước S.
Mọi chuyện cũng đã dần trở lại quỷ đạo của nói.
Cuộc sống vẫn tấp nập và xô bồ như mọi khi.
Rãnh rổi thì cô cùng anh đi luyện súng tập vỏ rồi sau đó giải quyết một ít công việc của cửa hàng phụ Mạn Mạn rồi quây qua chuyện của tổ chức.
Cô nghĩ đến khi hết thời hạn xin phép thì đi làm lại.
Hôm nay cô chỉ mới đi lấy dụng cụ vệ sinh thôi thì đã thấy bóng dáng cô cháu gái của mình:
"Mấy hôm nay sau bà nghĩ vậy, bà không khỏe chổ nào sau"
"Ta già cả rồi nên thường xuyên bị đau nhứt xương khớp ấy mà"
"Con sau vậy"
"Chỉ là không gặp bà nên con cảm thấy nhớ bà"
"Mấy bửa rài có ai ăn hiếp con không"
"Dạ không có ạh"
Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Lệ Thẻo Chi thì cô cũng đoán ra được là con bé lại bị người ta ăn hiếp rồi.
Bọn người này càng ngày càng quá đáng, nếu