Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Dư Dao Dao nói mạnh miệng như vậy, làm đạo diễn Lý Ba trực tiếp cười ra tiếng, nhân viên đoàn phim cũng cười nhạo theo.
"Mấy người đoán thử xem NG bao nhiêu lần?"
"Tôi đánh cuộc một trăm tệ, ít nhất mười lần."
"Anh quá bảo thủ, tôi đánh cuộc một trăm năm mươi tệ!"
"Mạnh tiểu thư tới, cô cảm thấy thế nào?"
Vốn dĩ muốn đi vào phòng nghỉ ngơi, Mạnh Hân Nhiễm cũng cười tới vây xem: "Tôi không tham dự nhưng có thể cung cấp chút tin tức ngoài lề. Nếu làm tôi diễn thì... Ít nhất cũng phải NG năm sáu lần mới qua."
Nhân viên ngoại cảnh vừa nghe, lập tức gật đầu.
"Đúng vậy, phân đoạn này đúng thật là không dễ dàng! Một người đàn ông như tôi chỉ cần tưởng tượng một đống rắn bò bò trên người, cũng cảm thấy khiếp!"
"Ê, đừng nói Dư Dao Dao bị dọa tiểu ra quần luôn đó nha!!! Ha ha ha!"
"Được, lấy hết tiền tiêu vặt tháng này của tôi ra luôn, hai trăm năm mươi tệ, đè hết, NG trên mười lần!"
Mạnh Hân Nhiễm cười cười, không nói chuyện nữa.
Cảnh diễn với rắn này, dù là người thuộc hệ chính quy diễn xuất, có kinh nghiệm hai năm như cô vẫn cảm thấy khó khăn rất lớn.
Phân cảnh này cần người có kinh nghiệm lâu năm, có kỹ xảo diễn xuất xuất sắc mới một lần qua, bởi nó không chỉ có biểu cảm ngôn ngữ và điểm trí mạng nhất chính là muốn khắc phục nổi sợ với đống rắn đó.
Không phải dựa vào sắc đẹp cùng mạnh miệng thì có thể căng qua cảnh này.
Dù là mình, cô cũng không có tin tưởng một lần qua.
Dư Dao Dao, chờ xấu mặt đi!
"Chị đại cố lên!"
Nghê Dịch đứng trước màn ảnh làm động tác cổ vũ cho Dư Dao Dao, lỗ tai nghe đám người kia đánh cuộc tức đến ngứa răng.
Có điều, mồ hôi trên trán của anh lại chảy ra như mưa, rõ ràng là hoàn toàn không tin.
"Đèn, OK!"
"Ghi âm, OK!"
"Cam, OK!"
Đạo diễn Lý Ba nhìn Dư Dao Dao đang nhắm mắt giả bộ ngủ trong màn ảnh, bàn tay vung lên.
"Đạo cụ, chuẩn bị!"
"Đếm tới 3 thả rắn! Vị trí, mép giường! Thả xong lập tức rời khỏi màn ảnh."
"Bắt đầu quay!"
"1, 2, 3!!! Action!"
Thư ký trường quay đánh bản!
Đạo cụ nhanh chóng cầm lồng rắn lên, mang bao tay bảo vệ, bắt ra một con từ bên trong, lập tức ném vào Dư Dao Dao đang nằm trên giường.
Mọi người ở đây cơ hồ đều hút lạnh một hơi.
Con rắn kia dài hơn một mét, toàn thân màu xanh lục, có hoa văn dài màu vàng dọc theo phần lưng, lớp vảy bóng lưỡng phát sáng dưới ánh đèn, có vẻ lạnh băng khủng bố.
Khi nó bị ném đến trên giường, toàn bộ thân rắn cuộn tròn vài vòng, đầu rắn tam giác tròn dẹp nhanh chóng nâng lên, như là đang thăm dò cảnh vật xung quanh.
Tuy nhiên, giây tiếp theo, thân rắn thon dài nhanh chóng trườn đến gần nguồn nhiệt, Dư Dao Dao nhắm mắt ngủ yên, con rắn xoay quanh bò bò trườn trườn, mắt thấy phải bò đến gần hông của cô, gần chạm đến bàn tay lộ ra bên ngoài chăn.
Dựa theo kịch bản, phải đợi con rắn bò đến trên bàn tay, cô mới có thể tỉnh lại.
Thấy cảnh này, làm không ít phái nữ ở đây đều hoảng sợ mà bưng kín miệng đến cánh đàn ông cũng sợ chả kém ai, tất cả đều nín thở quên mất hô hấp, sắc mặt có chút khó coi.
Đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, thật sự là trường hợp ghê tởm đáng sợ này không phải người bình thường nào cũng có thể nhịn.
Mạnh Hân Nhiễm mỉm cười, tiếp nhận chai nước khoáng trợ lý đưa tới, cầm ở trên tay, độ cong khóe miệng có chút mở rộng.
Chỉ sợ giây tiếp theo cô sẽ bỏ lỡ cảnh Dư Dao Dao thét thảm thiết đầy chói tai, bị dọa đến khóc lóc thảm thiết, muốn mọi người cùng cô chứng kiến cái kỹ xảo diễn xuất rác rưởi của cô ta.
Có điều, không bao lâu sau, bình nước trên tay Mạnh Hân Nhiễm phát ra âm thanh răng rắc, bị cô niết đến thay đổi hình dạng.
Cái cảnh mà cô chờ mong đầy hỗn loạn kia thế nhưng không có xảy ra?!
Biểu hiện của Dư Dao Dao ra ngoài dự kiến của mọi người, gương mặt chẳng có tí sợ hãi chứ đừng nói là kêu la sợ hãi liên tục.
Con rắn kia dừng lại trên tay cô gần ba giây đồng hồ, có chút do dự, giây lát mở ra miệng rắn, lộ ra răng nanh bên trong, cô nhắm chặt mắt, mày liễu xinh đẹp hơi hơi nhăn lại.
Từ hình ảnh bên ngoài đến xem, có gần hơn phân nửa thân rắn đều uốn lượn ở trên người cô.
Cô lại hoàn toàn dựa theo kịch bản, gương mặt như tranh vẽ khẽ nhúc nhích, như là mới cảm giác được vật gì đó lạnh lẽo trườn nằm trên người.
Khoảnh khắc rắn há miệng, tay trái hơi hơi động, gần như khiến cho toàn phim trường đều đổ mồ hôi lạnh.
Ngay cả Lý Ba đứng sau màn hình, giờ phút này khẩn trương đến nắm chặt tay ghế.
Nếu rắn cắn xuống, chỉ sợ một màn này, hôm nay không cách nào tiếp tục diễn.
Lý Ba cho rằng trước miệng rắn, vị bà chủ nhà giàu này sẽ khóc lóc tung chăn ra, trực tiếp hất con rắn ra khỏi giường.
Như vậy, không chỉ dạy cô ta một bài học còn không ảnh hưởng đến tiến độ quay. Cảnh có rắn rết, chỉ cần edit lắp ghép là được. Quay ngay lúc cô ta thay đổi sắc mặt, sau đó tách ra, cuối cùng dựa vào cắt nối biên tập ghép vào là được.
Ngặc nỗi, Dư Dao Dao cứ nằm yên như vậy không rên một tiếng, mắt thấy sắp phải bị rắn cắn đến nơi cũng vẫn không nhúc nhích, ông thật sự là không ngờ tới.
Mà giờ phút này, tay cô run lên, con rắn như là bị kinh động, đột nhiên vươn thẳng đầu, phun lưỡi phát ra âm thanh tê tê tê, muốn hung hăng cắn một cái.
Lý Ba cuối cùng cũng không kiềm được, đùng một cái đứng thẳng người lên.
"Ngưng! Người..."
Tổ đạo cụ vẫn luôn đứng ở bên cạnh chờ đợi đạo diễn chỉ huy, tùy thời chuẩn bị xông lên bắt rắn.
Tuy nhiên, nào ai biết được chữ ngờ, Lý Ba mới nói đến một nửa đã bị ngạc nhiên bởi hình ảnh trước mắt. Sau khi thấy cảnh sau màn ảnh, sắc mặt ông chấn động mãnh liệt, đặt mông ngồi trở về trên ghế đạo diễn.
Chỉ thấy, sau khi ông hô lên tiếng "ngưng" thì Dư Dao Dao mày nhíu chặt, chậm rãi mở đôi mắt ngập nước ra.
Trong nháy mắt, bên trong đôi mắt đẹp của cô còn xen lẫn hơi nước sương mù nửa ngủ nửa tỉnh như là vừa mới từ trong mộng chậm rãi tỉnh lại.
Cô ấy vẫn đang nhập diễn?
Lý Ba nhìn vào màn hình, kỳ lạ phát hiện con rắn kia cũng đang bất động, đầu tròn dẹp hình tam giác đang nhìn chằm chằm vào mắt cô ấy.
Dư Dao Dao như còn đang mơ mơ màng màng vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, cô híp híp mắt đột ngột đối diện ánh mắt của con rắn kia, bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, đồng tử của cô co rụt lại, nguyên gương mặt nhỏ xinh đẹp mượt mà mất đi toàn bộ máu.
"Người tới..."
"Cứu...!"
Sau khi phát ra một chữ cuối cùng, con rắn kia vươn đầu cắn một cái vào cổ tay của cô.
Dư Dao Dao lập tức giống như bị bóp lấy cổ, một chữ "mạng" cũng chưa kịp thốt lên, nghen ở trong yết hầu, bên trong đôi mắt đẹp hiện lên sự hoảng sợ mà xưa nay chưa từng có.
Toàn bộ cánh tay cứng còng, cả người run rẩy, không bao lâu, đồng tử giống như sao trời dần dần có chút tan rã...
Cuối cùng, đôi môi khẽ nhếch, vẫn duy trì khung miệng thét chói tai, gương mặt trắng bệch, đầu gục xuống mép giường, không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào khác.
"Mẹ nó! Ra mạng ngườ rồi!!! Mau kêu 120!"
"Đạo cụ, mau giết con rắn kia, mau!"
"Mẹ nó, cắn trúng rồi! Thật sự là rắn độc sao?!"
"Rút răng mà cũng còn nọc độc sao?! Nhân viên y tế đâu! Mau mau cấp cứu!"
Chứng kiến gương mặt Dư Dao Dao mới vừa còn đỏ hồng, lúc này sắc mặt như người chết, trắng không chút máu, hiện trường lập tức hỗn loạn vô cùng.
Đến cả đạo diễn Lý Ba cũng đều đang run rẫy.
Nghê Dịch thiếu chút nữa khóc ra tới, lập tức nhào qua: "Chị, chị đại, chị ơi, chị không sao chứ? Chị đừng làm em sợ, chị mà xảy ra chuyện gì thì em nói sao với ông chủ đây?"
Đạo diễn Lý ba nghe xong, sắc mặt càng khó coi: "Rắn này rõ ràng là không có độc... Tổ đạo cụ, mấy người xác nhận rõ ràng chưa?"
Thấy sắc mặt của Dư Dao Dao tái xanh khó coi, mồ hôi đầy trán căn bản không giống như là diễn.
Có điều, sau khi tổ đạo cụ bắt con rắn kia đi, nhân viên y tế xông lên đi muốn cầm máu cho cô thì ngây ngẩn cả người.
"Không cắn trúng."
Anh ta nhìn vào cổ tay Dư Dao Dao, căn bản không có dấu răng rắn cắn.
Mọi người xung quanh đều há hốc mồm.
"Rõ ràng tôi nhìn thấy con rắn mở miệng to cắn xuống mà!"
"Không có vết cắn là sao?"
Đạo diễn Lý ba có chút hoảng sợ, còn chưa bình tĩnh lại, nhìn Dư Dao Dao còn chưa hết hoảng hồn. Ông ta bước lại gần, tự mình nhìn thoáng qua: "Dọa xỉu?"
Vừa mở miệng, Dư Dao Dao mới chậm rãi mắt to mắt, hai tròng mắt tỉnh táo, căn bản không nửa phần sợ tới mức ngất xỉu.
Cô ấy nhíu mày, nhìn đạo diễn Lý ba nghi ngờ chớp mắt đẹp hỏi: "Đạo diễn, đã kết thúc rồi sao? Sao ông không kêu Cut hả?"
Đạo diễn Lý ba và mọi người: "..."
"Chị, thật sự chị không có việc gì sao?" Nghê Dịch dọa gần chết.
Dư Dao Dao nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ: "Chị đây có thể có chuyện gì? Chị còn không phải là dựa theo lời đạo diễn diễn sao?"
Lông mày đạo diễn Lý ba run lên, ông nhanh chóng chạy đến trước máy theo dõi, quay ngược trở
về cảnh vừa rồi. Quả nhiên, những gì ông căn dặn cô đều làm được.
Đầu tiên là bị rắn là bừng tỉnh, buồn ngủ biến mất, trên mặt hiện lên hoảng sợ, kêu cứu mạng, sau đó bị rắn cắn trúng, trực tiếp hôn mê. Một cảnh này trôi chảy không chút bắt bẻ, lại diễn vô cùng thật, một chút lỗi nhỏ đều nhặt không ra.
Không chỉ biểu cảm hoàn hảo, mà kỹ xảo diễn xuất cũng thuộc loại cao siêu. Gương mặt xinh đẹp của cô ấy trước một giây còn đỏ ửng, giây tiếp theo đã tái nhợt, thay đổi sắc mặt vô cùng tự nhiên, không có bất kỳ giả dối nào.
Thậm chí, câu lời thoại này cũng đúng lúc đúng thời điểm, hai chữ cứu mạng cuối cùng hoàn toàn biểu hiện ra sự sợ hãi, tuyệt vọng của nhân vật... Năng lực còn cao hơn mấy bậc so với Mạnh Hân Nhiễm đóng vai nữ chính.
Đạo diễn Lý đạo chấn động nhìn hình ảnh trước mắt, quả thực không thể tin được.
Không lẽ đây là "Kẻ sĩ ba ngày không gặp, lau mắt mà nhìn" sao?
Có điều, tại sao con rắn này lại nghe lời đến vậy, nói cắn là cắn, còn không có cắn sâu vào da thịt, là trùng hợp hay sao?
"Qua không?" Dư Dao Dao lười biếng nửa dựa nửa nằm ở trên giường, chậm rì rì mà duỗi tay chơi đùa với mái tóc đen nhánh của mình. Giờ phút này, gương mặt của cô lại nhiều thêm một chút gợi cảm mê người, môi đỏ hơi mở, lại ẩn ẩn mang theo quyến rũ chết người.
Mọi người trong đoàn phim nhìn chằm chằm vào cô, trong lòng không khỏi run lên.
Dung mạo của cô ấy tuyệt sắc như vậy, quả thực chính là nhân vật Hà Lăng ngoài đời là viết riêng dành riêng cho cô ấy, xinh đẹp quyến rũ mê người.
Có thể nổi bật trong đám tú nữ kia, trổ hết tài năng làm ánh mắt đầu tiên đã nhận được sự yêu thích từ Hoàng đế, đã chịu ghen ghét từ giai lệ hậu cung ba ngàn, khiến Quý Phi đều phải ra tay hạ độc giết nàng, người đóng vai Hà Lăng cần thiết phải cực kỳ xinh đẹp, làm khán giả trước màn hình đều phải động tâm.
Chỉ có nhan sắc như Dư Dao Dao mới có thể diễn ra bản sắc của Hà Lăng, cô ấy mới là người thích hợp nhất.
Nếu đổi thành những nữ diễn viên khác, chỉ sợ không có lực thuyết phục.
Vả lại, kỹ xảo diễn xuất của cô ấy tiến bộ rất nhiều.
Người trong đoàn phim có thể nghĩ đến, giờ phút này đạo diễn Lý Ba đương nhiên cũng suy nghĩ cẩn thận, không khỏi phức tạp mà nhìn cô.
"Qua."
Ông tiết kiệm chữ như vàng, lại bổ sung thêm bốn chữ: "Diễn cũng không tệ."
Những người vừa rồi cá cược một trăm, hai trăm tệ, nháy mắt thanh tỉnh, mặt chát chát bị đánh đau quá đau.
One shot!
Cô ấy thật sự là one shot!
Thậm chí là Mạnh Hân Nhiễm cũng phải NG năm lần mới qua.
Họ không khỏi du chuyển ánh mắt qua lại giữa bình hoa và tiểu hoa đán mang theo lưu lượng.
Bình hoa thật sự mạnh hơn tiểu hoa đán sao?
Mạnh Hân Nhiễm chú ý tới ánh mắt của mọi người, răng sắp cắn nát môi.
Cô ta lại nhìn về phía Dư Dao Dao, đôi tay không khỏi nắm chặt.
Mình thua bởi một bà già năm năm chưa đóng phim?!!!
"Chị Dư, chị không có việc gì đi?"
Mạnh Hân Nhiễm bước nhanh lên, vẻ mặt như rất quan tâm, thậm chí giọng còn to hơn cả Nghê Dịch, cố ý dẫn lối mỗi người: "Chắc là vừa rồi chị thật sự bị dọa sợ lắm phải không?"
Mọi người vừa nghe, kinh diễm trong mắt lập tức rút lui.
Đúng vậy, không phải kỹ xảo diễn xuất mà chỉ là bản sắc biểu diễn.
Dư Dao Dao là sợ bị rắn cắn nhưng không thể không diễn tiếp, mèo mù gặp được chuột chết, cho nên mới one shot!
"Dưới trạng thái sợ hãi còn có thể kiên trì quay đến cuối cùng, em thật bội phục chị nha. Để em đỡ chị trở về phòng nghỉ ngơi, uống chút nước ấm chậm rãi bình tĩnh lại."
Biểu tình trên mặt Mạnh Hân Nhiễm quan tâm càng sâu, Dư Dao Dao càng thấy dối trá, cô cười khẽ một tiếng.
Trước kia cả ngày nhìn chằm chằm du khách lui tới nhìn xem chỉ trỏ, cô quá rành biểu tình của loài người, không ai biết nhìn sắc mặt hơn cô.
Bây giờ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra, biểu tình này có bao nhiêu dối trá tính toán, ánh mắt có bao khinh bỉ ghen ghét!
Tuy nhiên, cô không cự tuyệt, ngược lại vin tay Mạnh Hân Nhiễm, dồn nửa trọng lượng đè lên trên người cô ta, vô cùng quý phái mà bước xuống giường như nữ vương, Nghê Dịch choàng áo khoác lông dê màu đỏ thẫm lên người.
"Cảm ơn cô."
"Đúng rồi, Dịch Dịch bé bỏng, con rắn nhỏ kia là rắn ngoan, nhớ rõ mua tới cho chị."
Nghê Dịch:...
Tới nước này chị ấy vẫn không quên chuyện ấy à?
Mạnh Hân Nhiễm lại hơi loạn bước chân, tay đỡ cô đều nhịn không được dùng sức bóp mạnh một cái.
"Ha ha ha, chị Dư nói cái gì vậy! Chị còn rất hài hước nha!"
Ánh mắt đạo diễn Lý lại dính vào máy theo dõi.
Thật sự sợ rắn sao?
Sao ông nhìn như thế nào cũng cảm thấy Dư Dao Dao căn bản không sợ. Bây giờ tần suất hô hấp cùng vừa nãy hoàn toàn bất đồng. Nếu thật sự không có kỹ xảo diễn xuất, chỉ đơn giản và rôi vào nổi sợ hãi của bản thân mà có thể nhanh như vậy điều chỉnh trạng thái?
Lúc vào phòng nghỉ, Dư Dao Dao thoải mái dễ chịu cởi dép lê, lệch người nằm nghiêng trên ghế.
Nghe Nghê Dịch tiếp tục công việc nhắc kịch bản, cô nghe mà mắt sắp híp ngủ.
Sợ rắn?!!!
Không có vụ đó.
Bối phận của con rắn nhỏ này ít nhất là chắt chắt chắt chắt chắt... Của cô...
Chúng nó nghe lời rất ngoan, cô sợ cái lông... À không, rắn không có lông, chỉ có vảy, sợ cái vảy!
Còn kỹ xảo diễn xuất... Một con rắn như cô đương nhiên là không có kỹ năng đó.
Có điều, cô xem rất nhiều phim thần tượng, vô số phim điện ảnh, lúc ở vườn thú, nhàm chán còn nghiên cứu sắc mặt của du khách cùng nhân viên vườn thú. Nếu không bị bỏ đói cũng không biết nguyên nhân lý do gì mình bị bỏ đói... Tất cả là tại con rắn mập *** kia... Thù đoạt gà không đội trời chung...!!!!
Cô học lâu như vậy còn học không được sao, rắn cô đây rất thông minh đóa nhé. Hơn nữa, nói đến cảm giác sợ hãi, lúc cô ngồi trên ghế tàu lượn siêu tốc đã đầy đủ cảm nhận được.
Tung bay trên bầu trời cao không trọng lực cùng với cảm giác hít thở không thông, mặt không trắng chút máu mới là lạ, khoảnh khắc đó... Suốt đời khó quên.
"Dịch Dịch bé bỏng, chị muốn xem phim Hàn Quốc, phim nào có troai đẹp tám múi nhá, còn muốn ăn đồ ngọt, bánh kem dâu tây đi, đè ép nổi kinh sợ ~ A, đúng rồi, nhớ giải thoát cho mấy con rắn nhỏ kia nha, mang đến đây để chị chơi với chúng nó trong chốc lát, tâm sự chút việc đời, thời gian đợi chờ quá lâu, buồn chán gần chết à."
"Hiazzz, tụi nó mới ra đời không lâu, không truyền chút kinh nghiệm sống thì tụi nó không trở thành món rắn nướng cũng bị chém bay đầu... Xui hơn là bị ngâm rượu sống... Phận rắn khổ quá mà, loài người thật là tàn nhẫn độc ác quá mừ..."
Nghê Dịch: "..."
Hết chương 10
Truyện convert hay :
Long Thần Chí Tôn