Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Cơm nước xong sau, theo thường lệ bánh bao nhỏ đều đã tắm rửa xong thay đồ ngủ, ở trong phòng xem video hoặc là chơi xe lửa nhưng hôm nay, bé lại ăn vạ trong phòng khách không chịu đi tắm rửa như cái đuôi nhỏ, qua vài phút thì vọt vào phòng bếp hỏi má Từ rằng đồ ngủ áo liền quần khủng long con của bé đã khô chưa.
Mỗi lần nhận được đáp án phủ định, bé đều phải ôm thú bông rắn trắng mềm mại mà mẹ mữa tặng cho mình, biểu cảm mất mát đứng tại chỗ trong chốc lát, sau đó uể oải ỉu xìu trở lại phòng khách, làm bộ nhìn không thấy ba mình đang ngồi chình ình một bên.
Thẩm Nghị Sùng chỉ cần liếc bé một cái thì thằng nhóc bánh bao nhỏ này lập tức trốn vào trong lòng Dư Dao Dao.
Bánh bao nhỏ ôm con rắn nhỏ, ngồi cạnh Dư Dao Dao đang biểu lộ vẻ mặt đau khổ nghiên cứu công việc mới. Bé ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt ba mình, kháng nghị chuyện ba giục mình đi tắm rửa.
"Hôm nay con muốn mặc đồ ngủ mới, ba cũng phải mặc."
"Cho nên, hôm nay con không thể tắm sơm như vậy, ừm... Ba ráng chờ chút đi, đợi khủng long con của con khô rồi hai ba con mình cùng tắm cùng mặc chung luôn."
Bánh bao nhỏ nói nói, gương mặt nhỏ mũm mĩm đỏ một ít. Bé thật cẩn thận quan sát biểu tình của mẹ mình. Phát hiện biểu cảm của mẹ không có bất kỳ khác lạ nào, mới chu chu miệng nhỏ, có chút tức giận.
Hừ, mình là một cục cưng hiểu chuyện ngoan ngoãn, là một người đàn ông. Đâu phải con nít đâu mà nhờ ba tắm rửa?!
Nghĩ, vẻ mặt bánh bao nhỏ bình tĩnh nhìn ba vẫy vẫy tay nhỏ: "Ba, hay là ba ngoan ngoãn đi tắm trước đi, đừng chờ con, coi chừng cảm lạnh đó."
Chân mày của Thẩm Nghị Sùng càng ngày càng nhíu chặt.
Chẳng lẻ anh bị thiểu năng trí tuệ hay sao mà đi tắm cũng phải có con trai tắm chung mới vừa lòng?!!!
"Được, con giỏi lắm đó Thẩm Duệ. Đợi lát nữa con đừng có mà làm sữa tắm dình vào mắt, còn sữa rửa mặt, nhớ rửa sạch sẽ đừng chừa bọt trên người là được."
"Tự mặc..."
"Ba!" Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ chu chu mông, giọng mất tự nhiên, gương mặt nhỏ đều đỏ lên.
Một đôi mắt đen tròn vo tức giận trừng ba mình, miệng nhỏ lập tức chu lên: "Con biết rồi mà, ba đừng nói nữa!"
Bé nói xong, trộm liếc nhìn mẹ, sợ mẹ phát hiện sự thật là mình không thể tự mình tắm rửa. Mẹ nói qua, bé con muốn học tập tự lập. Nếu phát hiện mình còn không có độc lập, có lẽ mẹ sẽ lại giống như trước, xa cách mình, không còn quan tâm mình nữa.
Nghĩ, tay nhỏ khẩn trương nhéo góc áo.
Mình không muốn mẹ giống như lúc trước, không để ý tới mình, không nói chuyện với mình cũng không ôm mình...
Bé nhìn thú bông rắn trắng to lớn trong lòng ngực, không khỏi nắm thật chặt.
Đây là món quà đầu tiên mẹ mua cho mình.
Còn có áo ngủ bảo bối!
Mình phải làm một cậu bé thật độc lập để mẹ tiếp tục yêu mình như bây giờ vậy.
Thẩm Nghị Sùng như là đã đọc hiểu suy nghĩ trong lòng của con trai, không có vạch trần bé: "Vậy ba đi đây, tự con nhìn thời gian, ngày mai còn muốn đi học sớm."
Bánh bao nhỏ lập tức gật đầu: "Ba cứ đi đi! Con hiện đã trưởng thành, sau này đều sẽ không tắm chung với ba nữa đâu!"
Bánh bao nhỏ nghĩ vậy, chu chu miệng nhỏ lên, biểu tình lời thề son sắt.
Dư Dao Dao vẫn luôn đang đọc quy tắc thi đấu của 《 Sân khấu 》.
Đối với một con rắn chưa từng đến trường lớp thi cử như cô, biết đọc chữ là một chuyện, còn biết nhiều ít vẫn là chuyện khác. Cho nên, cô đọc rất chậm, đặc biệt chuyên tâm.
Chờ đọc xong một hàng cuối cùng, cô mới nghe được tuyên ngôn đầy trịnh trọng của bánh bao nhỏ về chủ đề tắm rửa.
Dư Dao Dao không khỏi bật cười, chợt nhớ tới cảnh tượng nhân viên vườn thú tắm cho mình...
Biểu tình trịnh trọng bây giờ của bánh bao nhỏ không khác gì biểu tình thảm thiết khi ấy của cô.
"Vậy hôm nay cục cưng tắm với mẹ ~ được không?" Cô cúi đầu hôn lên mặt mũm mĩm mượt mà của bánh bao nhỏ.
Con nít da thịt non mềm, thật sự không khác gì pudding, vừa mượt vừa có độ co giãn.
Cô hôn một cái, cảm thấy còn chưa đã ghiền, lại liên tục bẹp chụt ba bốn lần. Lập tức làm bánh bao nhỏ ngớ người, ai đó còn đang làm bộ tự lập tự cường, toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn đều ngây dại.
Cơ thể nhỏ nhắn của ai kia, run run rẩy rẩy. Trước một giây còn đang tranh luận đấu mắt với ba mình, nghĩ tới tương lai mẹ không cần mình mà sợ hãi.
Bé có chút không dám tin tưởng, lại có chút thẹn thùng mà nhìn vào mắt mẹ. Tay béo nhỏ múm míp bấu chặt thú nhồi bông hình rắn to mềm, ngón tay khẩn ôm dẹp lép đầu rắn nhồi bông.
Mẹ hôn mình?!!!
Nói muốn tắm chung với mình?!!!
Lập tức, cái miệng nhỏ nhếch lên tận trời, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất hạnh phúc.
Dư Dao Dao nhìn bộ dáng khát vọng lại sợ hãi, đôi mắt lại có một tia ẩn ẩn mừng như điên của bé, ngực không khỏi có chút tê tê dại dại.
Cảm giác này thật... Lạ.
Đại khái là máu mủ ruột rà, cũng đại khái là cô cách lồng sắt, quan sát sắc mặt người khác đã lâu hay là chứng kiến đám con cháu chắt họ rắn sinh ra rồi mất đi quá nhiều mà sinh ra tình thương của mẹ, loại từ trong xương cốt sinh ra đã có sẵn.
Cô nhịn không được ném kịch bản, ôm chặt bánh bao nhỏ vào trong lòng ngực: "Đá bay ba con ra khỏi chuồng đi, sau này tắm chung với mẹ luôn ha."
"Mẹ tắm một mình cô đơn tịch mịch lắm con ơi ~ Duệ Duệ bé bỏng cần phải ở chung với mẹ nhiều nhiều nha, mẹ không được ăn cơm nà, ngày mai lại phải đi ra ngoài làm việc, thật thảm, thật thảm! Chúng ta tắm xong, lại cùng nhau ngủ nhoa ~ ôm ôm mẹ cái nào ~ ôi, cục cưng bé bỏng, rắn con ngoan của mẹ ~"
Tình cảnh của bánh bao nhỏ giống y như cô lúc còn ở vườn thú. Có lời gì đều giữ ở trong lòng, không dám nói ra. Chủ yếu là cô sợ sẽ bị con người lôi đi mổ xẻ, hy sinh rắn xinh đẹp cho khoa học vĩ đại.
Rõ ràng rất muốn thân cận với mẹ lại không thể nói ra, cố tự thôi miên bản thân, sợ hãi bị cự tuyệt.
Thật ra, cô vẫn luôn muốn nói với nhân viên vườn thú, so với bị nhúng nước, cô càng thích ngâm mình ở trong hồ nước bơi qua bơi lại... Chỉ là, cái hồ nước kia đã nhiều năm chưa làm vệ sinh, nhân viên quá lười, chỉ lo vệ sinh cho lũ thú có vú kia, bên trong hồ toàn rong rêu xanh lè, dơ ớn hồn, rắn cô nhìn mà hú hồn huống chi nhân viên vườn thú.
Ai, nếu cô mở miệng, chắc nhân viên vườn thú sợ tiểu ra quần.
Đáng tiếc, cho dù lúc ấy cô làm ra biểu tình gì, vặn vẹo quằn quại trên mặt đất như thế nào thì nhân viên vườn thú đều đọc không hiểu ý của cô.
Ú hụ hụ hụ, nghĩ lại đã chua xót!
"Đi thôi con, chúng ta đi nhìn xem áo ngủ hong khô chưa?" Dư Dao Dao ngay tại chỗ khiêng bánh bao nhỏ lên, vọt vào khu giặt quần áo.
Nghê Dịch ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm cô đọc quy tắc cuộc thi, vẫn luôn im lặng, không dám xen mồm nhưng giây phút này công việc lại bị cô hoàn toàn ném xuống. Anh gấp đến độ mồ hôi chảy đầy đầu,
nhìn sang Thẩm Nghị Sùng, đôi chân không biết cố gắng run như cầy sấy.
Nửa ngày, anh mới thốt ra một câu: "Ông chủ, tôi xin cáo từ trước... Có thể phiền ngài, giúp tôi chuyển lời cho quý bà chủ, 7 giờ sáng ngày mai tôi sẽ tới đón quý bà chủ đi, được hay không vậy ạ?"
Anh không dám lại quấy rầy thế giới ngọt ngào của ba người họ.
Anh xem như đã nhìn ra.
Ông chủ mặt lạnh nhưng trong lòng vẫn rất yêu thương gia đình. Nếu không phải cái bóng đèn mập ú là anh ở đây, chắc còn có thể diễn ra cảnh tắm uyên ương.
Nghĩ nghĩ, Nghê Dịch run lập cập.
Thẩm Nghị Sùng mặt không cảm xúc nhìn anh gật đầu: "Tôi sẽ nhắc nhở cô ấy."
Nghê Dịch lập tức bỏ chạy. Chưa được bao lâu, khu giặt quần áo đã truyền đến một trận hoan hô của hai mẹ con bánh bao nhỏ và Dư Dao Dao.
"Yahoo!!! Áo ngủ khủng long con, khủng long mẹ và khủng long ba đã hong khô rồi!"
Thẩm Nghị Sùng khóe miệng giật giật, nhanh chóng nhấc chân lên lầu. Làm như chậm một khắc, bộ đồ ngủ đáng sợ kia sẽ xuất hiện ở trên người anh vậy.
Anh suy nghĩ nhiều, không bao lâu hai tay Thẩm Duệ ôm đồ ngủ mới cùng thú bông lớn, đã bị mẹ ôm lên phòng, hạnh phúc nhìn mẹ cởi quần của bé ra, trong đầu bé tràn ngập hình ảnh tắm chung với mẹ, đã sớm quên mất ba mình là ai!
Dư Dao Dao chưa từng tắm cho con nít nên cũng không biết ra sao?! Trên thực tế, cô tự tắm rửa cho bản thân cũng là mới học được gần đây.
Tha thứ cho rắn cô, một con rắn tắm rửa không có cầu kỳ như con người. Nào là sữa tắm, dầu gội, sữa rửa mặt, thậm chí còn có cái gì mà tinh dầu, dầu xả... Những thứ này trước kia rắn cô cũng chưa từng sử dụng qua nha.
Tắm cho bé con chính là khảo chứng học tập mấy ngày gần đây của cô. Cô mang Ipad vào phòng tắm, sau đó lên mạng tìm tòi, những việc cần chú ý khi tắm cho bảo bối cục cưng.
'Nước ấm cần khống chế ở 37~40℃, trước mở nước lạnh, sau đó lại mở nước nóng điều chỉnh nhiệt độ... Làm cục cưng thử chạm chân vào bồn tắm, thích ứng với nhiệt độ của nước. Ngày thường tắm rửa chỉ dùng nước ấm, không cần thiết mỗi ngày đều sử dụng dung dịch tắm, một tuần sử dụng một hai lần là được. '
Dư Dao Dao nghiêm túc mà đọc ra từng bước một. Mặt bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lập tức đỏ rực, hai tay bưng kín mông nhỏ lộ ra ngoài không khí.
Bé trộm nhìn màn hình, mẹ đọc chính là cách tắm cho bảo bối cục cưng nhỏ, nhìn hình ảnh đều là em bé không thôi. Mà mình đã năm tuổi, không còn là em bé nữa, đã làm cậu bé rồi nha, là đàn ông!!!
Bánh bao nhỏ lập tức ngượng ngùng nhưng... Mẹ ôm bé rồi còn tắm cho bé, từ trong trí nhớ của bé, mẹ chưa từng làm như vậy, chưa từng có nha.
Bé quay đầu, lại nhìn hình ảnh em bé trên màn hình.
Ừm, dù sao Thẩm Duệ ở trong lòng mẹ, vẫn là cục cưng bé nhỏ, cái này không sai.
"Tới, Duệ Duệ bé bỏng giơ tay lên, mẹ cởi áo ra nào."
Thẩm Duệ đỏ mặt nhỏ, nhẹ nhàng cúi đầu ừ một tiếng. Hai cánh tay béo nhỏ trắng trẻo mềm mại, nghe lời mà giơ lên. Sau đó bị mẹ lột sạch sẽ, cơ thể đã trơn bóng không manh vải che thân.
Bé sẽ cởi quần áo nhưng là... Thôi, hai tay bé thực mau rũ xuống, nắm chặt quần áo của mẹ.
Dư Dao Dao nghiêm túc duỗi tay, tự cảm nhận nhiệt độ nước. Sau đó thật cẩn thận bế bánh bao nhỏ lên, cho chân củ sen nhỏ chạm nhẹ vào nước.
"Có nóng không con? Lạnh không? Được chưa con?" Cô nhỏ giọng hỏi.
Giọng nói mềm mại dịu dàng này làm Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ lại cúi đầu nhẹ nhàng ừm một tiếng đầy ngượng ngùng.
Giọng của mẹ thật là ấm áp, khác với giọng trầm thấp tràn ngập góc cạnh của ba. Chẳng những vậy, cơ thể của mẹ còn thơm ngào ngạt, làm trong lòng bé hạnh phúc như đang bay bỏng trên chín tầng mây vậy.
Khóe miệng bậm nhẹ, khẽ cong lên tới lại cưỡng ép nhịn xuống.
Dư Dao Dao đặt toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của bé vào nước ấm, cầm khăn lông xoa ướt, giúp bé chà lau gương mặt nhỏ cùng tay nhỏ, sau đó tắm rửa sạch sẽ toàn thân.
Bánh bao nhỏ Thẩm Duệ ngồi ở bồn tắm, quả thực cảm thấy muốn bay bay. Động tác của mẹ đặc biệt nhẹ nhàng, vừa xem video, vừa chà lau cho bé, cảm giác mỗi một chuyển động đều coi bé như bảo bối dễ hư hỏng vậy... Thì ra... Được mẹ tắm rửa là cảm giác này, vui vẻ ~ hạnh phúc ~ lâng lâng ~
Ngày thường Ba chỉ tùy tiện xoa xoa chà chà lau lau, một chút đều không chú ý xem bé có đau không.
Thẩm Nghị Sùng còn không biết anh đang bị con trai mình chửi thầm, đang đứng ở trước cửa phòng tắm. Anh nghe được giọng chỉ dẫn trên video cách tắm cho trẻ con bên trong, cũng có chút kinh ngạc.
Từ lúc thằng bé sinh ra, anh chưa từng thấy Dư Dao Dao để bụng như vậy.
"Thẩm Lâm." Anh nghe trong chốc lát, cất chân đi đến bên ngoài, gọi điện cho trợ lý.
"Gom tất cả túi xách có số lượng mới ra năm nay, mua xong gửi về cho bà chủ."
**********
Hai ngày sau, Nghê Dịch đến sớm nửa tiếng, tới biệt thự nhà họ Thẩm đón người. Vừa vào cửa, anh có chút ngây ngẩn cả người.
Dư Dao Dao vẻ mặt nhập nhèm buồn ngủ, mặc một bộ đồ ngủ liền quần màu hồng nhạt, kéo một cái đuôi khủng long thật dài cùng màu.
Mà trong tay cô còn dắt tay tiểu thiếu gia Thẩm Duệ, giây phút này, trên người tiểu thiếu gia là cùng dạng đồ ngủ liền quần khủng long, chỉ khác màu, là màu vàng đậm, còn có nón nhỏ liền áo, trên có sừng nữa, đè nặng hai ba sợi tóc khờ khờ đang nhú lên, đang xoa xoa mắt, ngáp ngắn ngáp nhỏ, giọng mềm mềm mà chào buổi sáng với anh.
Phía sau mông là một cái đuôi khủng long nhỏ dài, còn dài hơn chân của bé, nằm ở trên mặt đất, đi đường sẽ phết đất, cho nên đuôi khủng long được bé dùng tay nhỏ nắm chặt.
Thật là quá đáng yêu!
Trái tim ông chú của Nghê Dịch lập tức có chút ngo ngoe rục rịch.
Hết chương 17
Truyện convert hay :
Yêu Nghiệt Nãi Ba Ở Đô Thị