Tác giả: Diêm Cục Đại Long Hà
Editor: Gái già thích ngôn tình
Dư Dao Dao vẻ mặt tái nhợt ở công viên trò chơi, che miệng khom lưng, ói vào trong thùng rác.
Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh mang kính râm đang đỡ cô, trong khuỷu tay còn máng một cái ba lô nhỏ màu hồng kinh điển.
Mà phía sau bọn họ là một cậu bé mặc bộ quần áo mèo máy doraemon đáng yêu, bánh bao nhỏ đang ngưỡng gương mặt theo kính râm, đáng thương lôi kéo vạt áo váy mẹ bé, vừa lo lắng lại có chút sợ hãi.
Một người khác hình như là trợ lý của người đàn ông kia, đang đưa khăn giấy, còn cẩn thận kéo bánh bao lại gần.
Bức ảnh này rất nhanh tạo thêm nhiệt độ trong ngày hôm nay, leo lên vị trí thứ 5 trên bảng hot search.
Còn tin thư tình kia đã bị Dư Dao Dao đánh tan, vừa loại khỏi bảng hot search, hầu như đã biến mất khỏi tầm ngắm của cư dân mạng, giờ lại có tin mới tiếp.
Khi cô ói xong, từ trong toilet ra tới, lại vừa ngồi vừa nằm trên ghế ngồi, hít thở một lát, khôi phục sức lực, mới rà xét Weibo.
"Gì? Ảnh tự sướng của mình đã rớt đến vị trí 20 rồi hả?"
Dư Dao Dao đau lòng mà che lại ngực.
"Lúc này mới bao lâu đâu, mới có hai tiếng thôi mà?"
"Tin đầu trong bảng hot search đều là cái gì vậy nè! Phim mới của Cam Vi, Túc Minh Tuấn đi đường nhặt được tiền... Tức chết..."
... Rắn mà!
Loài người sao bạc bẽo dữ, có mới nới cũ, hứ.
Thẩm Lâm cười: "Weibo là nơi tập trung lưu lượng, có rất nhiều người muốn lọt vào bảng hot search. Có không ít công ty sẽ bỏ tiền mua vị trí này để tuyên truyền phim ảnh hay lăng xê nghệ sĩ nhà mình."
"Tin trước chúng ta đâu có mua."
Ý muốn nói chính là, người khác mua tin hot search đạp cô đi xuống.
"Hơn nữa, Đại Ngư cũng đã xóa tin bôi đen bà chủ xuống."
Dư Dao Dao thở dài, uống một hớp nước trong bình giữ ấm nước ấm được bánh bao tri kỷ đưa qua.
Cô ôm lấy bé, trực tiếp "mu oah" hôn một cái thật mạnh, tạo âm thanh thật vang.
"Bé cưng, mẹ phải thật nỗ lực mới được! Một ngày nào đó, mẹ muốn chiếm cứ cả mười vị trí đầu trên bảng hot search, ai cũng không thể gở xuống, ai cũng không thể đá mẹ xuống!"
Lông mày nhỏ xinh của bánh bao nhỏ nhăn lại, ánh mắt sáng như sao trời có chút sầu lo.
Bé quay đầu lại nhìn ba, duỗi tay chọc chọc vào cánh tay ba mình.
Thẩm Nghị Sùng cảm giác được cánh tay bị nhẹ nhàng đụng chạm, híp mắt nhìn xuống thì thấy ánh mắt xin giúp đỡ của bánh bao nhỏ.
Anh nhéo nặn giữa mày.
"Trước tiên hết bệnh lại nói sau."
"Về nhà đi."
Bánh bao nhỏ nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lúc này Dư Dao Dao mới ngoan ngoãn thu lại tính tình.
Lúc còn trong sở thú, nàng điên cuồng muốn chơi trò nhảy bungee, khiến cho cơ thể và tâm trí theo gió mà đi!
Mẹ nó! Không có con rắn nào mắc chứng sợ độ cao, cũng không có ẻm nào chịu nổi độ cao mấy chục mét này, chợt cảm giác được hít thở không trong môi trường không trọng lực.
Thật... Con mẹ nó rắn thảm!!!!
Rắn đây thề, sẽ không bao giờ chơi trò đó nữa, cho tiền cũng không muốn leo lên cái bậc thang có ý đồ ám sát rắn đó!!!
Cô nhìn sang Thẩm Nghị Sùng, người mặt không bao giờ thay đổi sắc mặt, trong mắt không khỏi hiện lên một tia khâm phục.
Người đàn ông này, thật là trâu bò!
Tàu lượn siêu tốc, anh ta không hề kêu to hay phát ra một âm thanh nào, toàn bộ hành trình như đang ngồi trong văn phòng, một tay cầm bình giữ ấm hình người máy của bánh bao nhỏ, đến cả lan can cũng chưa nắm.
Thẩm Nghị Sùng chú ý tới đôi mắt ngập nước phát sáng của cô, còn lâu lâu trộm ngắm anh: "Sao vậy?"
Dư Dao Dao nắm tay bánh bao nhỏ, che miệng cười: "Chồng ơi, hôm nay anh ngầu bá cháy luôn."
Thẩm Nghị Sùng: "..."
====
Dư Dao Dao về đến nhà thì nhận được kịch bản được Nghê Dịch hoả tốc gửi tới.
Trên bìa mặt có dòng chữ《 Thịnh Thế Hoàng Hậu 》, làm hai tròng mắt của cô không khỏi phát sáng, kích động mà sờ sờ, còn để sát miệng hôn một tiếng rất vang!
Cuối cùng cô cũng có cơ hội đóng phim rồi!!!
Ước mơ của rắn cô đã thành hiện thực, hú hú hú, rắn mừng quá!!!!
Từ sau khi khai trí, cô đã muốn trở thành một con rắn nữ chính!
Đẩy ly nước chanh trong tay ra xa một chút.
Cô quay đầu nhìn về phía bánh bao nhỏ đang ngồi ở trên sô pha, thấy bé con đang dùng ánh mắt trông mong mà nhìn mình, rắn không nhỏ mọn, cũng moah moah tặng cho bé con mấy nụ hôn gió.
"Duệ Duệ bé bỏng, mẹ làm việc trong chốc lát, con tự chơi đùa một chút được không ~"
Bánh bao nhỏ lập tức đỏ mặt gật đầu, vội ôm lấy máy tính bảng trong tay, làm bộ bản thân cũng rất bận.
Thẩm Nghị Sùng đi làm, chỉ còn lại có hai mẹ con ở nhà làm bạn.
Nhưng cũng may, bánh bao nhỏ cũng không quấy rầy cô, ngoan ngoãn ngồi đó xem chương trình của học sinh tiểu học, lại liếc mắt trộm nhìn mẹ một cái, sau đó bấm nhỏ âm lượng lại.
Bảo mẫu thấy vậy muốn ôm bé về phòng, bé đều cự tuyệt, ăn vạ trong phòng khách không chịu đi.
Nhìn màn hình máy tính bảng, lâu lâu thì lén trộm nhìn mẹ một cái.
Ngày thường, mẹ ăn cơm xong sẽ về phòng ngay, rất ít ở phòng khách chơi với bé.
Bánh bao nhỏ một bàn tay chống cằm, một bàn tay cầm Ipad, khóe miệng từ từ cong lên.
Dư Dao Dao mở ra trang đầu kịch bản, cô đã hoàn toàn cuốn hút vào.
Nhân vật mà cô diễn trong bộ phim《 Thịnh Thế Hoàng Hậu 》chỉ là một vai phụ nho nhỏ.
Tú nữ vào cung chung với nữ chủ, Hà Lăng.
Hà Lăng diện mạo xnh đẹp, rất có nhan sắc, mới vừa tuyển tú xong đã được nam chủ hoàng đế lật thẻ bài, cưng yêu không thôi.
Đáng tiếc, nàng ta nhất thời đắc ý, quá mức rêu rao, chọc vài vị chủ tử trong cung ghen ghét, cuối cùng bị thiết kế hại chết.
Nhân vật này quăng vào trong đám nữ nhân ở trong phim cung đấu chỉ là một con chí mén, nhỏ bé đến nổi không có chức danh luôn, người đời gọi là nữ phụ n.
Dầu gì cũng căng quá năm tập đầu, lần đầu thể nghiệm năng lực diễn kịch, Dư Dao Dao cảm thấy như vậy cũng không tồi.
Thật vất vả làm người, không thể yêu cầu quá cao, kẻo bị ông thần Thiên Lôi kia bổ một phát quay ngược lại làm rắn là toi.
Cảm tạ Như Lai phật tổ, cảm tạ Quan Âm Bồ Tát... Thần Thiên Lôi xin tránh xa con ra.
Nếu có thể, con cầu xin ông hãy bổ mấy phát vào con rắn Tiểu Lam mập *** hay giành ăn với con kia giùm con, con xin cảm ơn, nó mập lắm, bổ một phát chắc chưa khét đâu, ông chơi ba, bốn phát liên tiếp là được, dạ con xin cảm ơn. Thành công thì con sẽ cúng một đàn gà cho ông...
Dư Dao Dao trong lòng liên tục niệm mãi.
Sau khi đọc xong một quyển kịch bản hơi mỏng, cô lại bắt đầu từ trang đầu tiên, một lần nữa cẩn thận nghiên cứu nhân vật.
Thậm chí, còn hỏi mượn bánh bao nhỏ một cây bút chì, nghiêm túc đánh dấu ghi chú vào mỗi dòng mỗi câu.
Chỉ là chữ viết của cô xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cô vẫn cố hết sức làm nó ngay ngắn.
Lâu lâu còn dừng lại, như là suy nghĩ nên viết như thế nào.
Bánh bao nhỏ duỗi dài cổ, nhìn thoáng qua, có chút không dám tin tưởng mà trừng to hai mắt.
Ba ơi! Tại sao chữ của mẹ còn xấu hơn cả con nữa là sao?
Không những vậy, mẹ còn viết sai chính tả nữa nha?
Bé nhìn trong chốc lát, phải che lại mắt nhỏ, bởi vì... Nét chữ của mẹ xấu thì đã thôi, đằng này mẹ còn bắt đầu vẽ, mà còn xấu banh nóc!
"Mẹ ơi... Mẹ không có tập viết chữ sao?"
Dư Dao Dao xấu hổ ngừng bút.
Trải qua thời gian dài lên mạng tìm hiểu học hỏi, giản thể, phồn thể cô đều biết, đọc ro ro
ngược lại, chữ viết thì... Thường xuyên quên chữ này có mấy nét, mấy gạch, mấy phẩy.
Di động đều là dùng ghép vần, rốt cuộc cô cũng từng học qua chương trình dạy tiểu học qua online nha.
Thế mà giờ... Cô còn không bằng bánh bao nhà mình sao?
Bánh bao nhỏ nhìn mẹ vẽ đùi gà xấu không muốn ăn luôn, vươn ngón tay ngắn ngủn trắng mềm, khoa tay múa chân vẽ vẽ ở trên bàn vài đường.
"Lần trước ba dẫn con đi ăn KFC từng dạy con vẽ đó."
Dư Dao Dao đỏ mặt: "Duệ Duệ bé bỏng thật thông minh ~"
Bánh bao nhỏ miệng đều không thể đóng, thẹn thùng nhìn xuống mấy ngón chân nhỏ của mình, hai ngón cái chân ngắn nhỏ di chuyển, chứng tỏ chủ nhân của nó đang rất vui.
"Vậy con giúp mẹ viết ở chỗ này vài chữ được không?!"
Bánh bao nhỏ ngẩng đầu, hai mắt đều có ngôi sao lập loè phát sáng: "Dạ!"
Dư Dao Dao ở kịch bản thượng khoa tay múa chân: "Nơi này, một đùi gà to. Bên này, ba cái đùi gà to, này... Một con gà to!"
Bánh bao nhỏ vẻ mặt mê mang.
"Ký hiệu này đại biểu mẹ không thích nhân vật này."
Dư Dao Dao vừa lòng mà chỉ chỉ vào kịch bản: "Đều vẽ lên hết đi con, chờ mẹ học thuộc lời kịch xong, cục cưng bé nhỏ, con quay đầu lại là có thể thấy kỹ xảo diễn xuất siêu lợi hại của mẹ đây!"
Tuy bánh bao nhỏ có chút không hiểu nhưng vẫn gật đầu, đôi mắt nhỏ đều ẩn ẩn chờ mong.
... Mẹ xuất hiện trong TV.
Chỉ cần ở nhà là mỗi ngày đều có thể được nhìn thấy mẹ.
Dư Dao Dao đã chịu con trai khích lệ cùng trợ giúp, càng là hăng hái đọc kịch bản ba bốn lần, chỗ nào cần vẽ thì vẽ, ghi chú đánh dấu xong cũng đã thuộc lòng.
Chỉ đợi đoàn phim khởi động máy, sáng sớm tinh mơ Nghê Dịch đã tới tiếp cô.
"Chị đại, chuẩn bị thế nào rồi!"
Dư Dao Dao ngáp một cái, chọn một đôi giày cao gót màu vàng mà mình yêu thích tại kệ giày, lại chọn một cái khăn quàng cổ lớn màu vàng nhạt phối hợp với giày.
Đây là màu sắc cô rất ưa thích trong tộc rắn của mình, nhìn như rồng vậy, rất ngầu.
"Ok, chuyện nhỏ."
Cô nắm thật chặt áo khoác màu đen trên người, vuốt tóc mái thon gọn ra sau tai.
Bởi vì muốn đến đoàn phim hoá trang, cho nên cô để mặt mộc, làn da gương mặt nhỏ lại trắng nõn sáng bóng trước sau như một, màu sắc đôi môi thuần tự nhiên không cần son vẫn đỏ hồng, hai bên má non mềm lại bởi vì máy sưởi trong phòng nên đỏ hồng.
Nghê Dịch nhìn thoáng qua, cảm thấy chị đại càng ưa nhìn hơn trước kia, nhìn sắc mặt rất khỏe mạnh, giá trị nhan sắc càng tăng cao.
Không biết tẩm bổ cái gì mà đẹp dữ vậy!
Muốn nói chị ấy thức đêm đọc kịch bản, học lời kịch, khẳng định là không có khả năng. Gương mặt này, vừa thấy chính là ngủ đến no căng, Collagen đều tràn đầy như muốn chảy ra.
Nghê Dịch nghĩ một hồi rồi thở dài, cầm lấy bình giữ nhiệt từ tay má Từ nhét vào trong ba lô, giơ tay lau lau cái trán đầy mồ hôi.
"Chị đại, lần này tốt xấu gì cũng nên thuộc hai câu lời kịch giùm em cái. Đây là bộ phim đầu tiên tái nhậm chức của chị, làm ơn đừng lại đọc 1234 nữa, nếu không các con dân trên mạng sẽ mắng chị thành chó nữa cho coi."
Vừa lúc, bánh bao nhỏ Thẩm Duệ được Thẩm Nghị Sùng nắm tay đi xuống lâu, nghe vậy lông mày nhỏ nhíu chặt.
Bé dùng đôi mắt nhỏ nhìn về phía mẹ, lập tức tràn ngập sầu lo.
Mẹ phải bị mắng sao?!
Lần này chuẩn bị đọc đùi gà thay 1234?!
"Ba ơi, mẹ bị người ta mắng kìa..."
Bánh bao nhỏ đợi đi ra nơi xa xa, mới nhẹ nhàng kéo kéo cổ tay áo của ba, trong đôi mắt nhỏ đều là ẩn ẩn lo lắng: "Ba có thể giúp mẹ được hay không?!!!"
Thẩm Nghị Sùng bậm chặt môi.
Bánh bao nhỏ nửa ngày không chờ đến ba đáp lại, chán nản cúi đầu xuống.
"Chúng ta đi nhà trẻ thôi ba."
"Ừm."
====
Lên xe, thuộc tính gà mẹ của Nghê Dịch bắt đầu phát tác, tay vừa lau mồ hôi, miệng vừa lải nhải.
"Ở đoàn phim, mọi chuyện đều nghe đạo diễn."
"Lần này nam nữ chủ đều là người của Quang Hâm, đều là người một nhà, chị có vấn đề gì đều có thể hỏi bọn họ."
"Nữ chủ là Mạnh Hân Nhiễm, từng hai lần diễn nhân vật nữ hai do đạo diễn Lý Ba sản xuất, rất được ông ta ưu ái. Sau khi công ty giúp cô ta tham gia vài chương trình gameshow, cũng coi như là ngôi sao đang nổi. Lần này diễn nhân vật Hoàng hậu, là chị em tốt trong phim với chị, hai người diễn phối hợp nhiều nhất. Tính cách của cô ta cũng được công nhận là tốt tính nhất, rất có lễ phép với bậc tiền bối."
"Nam chủ là Ngụy Minh, là người rất có kinh nghiệm, cũng là diễn viên gạo cội. Nghe đồn anh ta thích nhất là chỉ điểm người mới cách diễn sao cho đúng, là ấm nam trong giới, chị có thể nhân cơ hội này theo anh ta học tập kỹ thuật, chị và Hoàng đế diễn phối hợp cũng ngang bằng với Hoàng hậu."
Nghê Dịch chăm chỉ làm bài tập, kịch bản đó anh đã nghiên cứu từ đầu tới đuôi.
Có điều, anh nói xong thì nhìn thấy Dư Dao Dao ngồi nằm dài phía sau xe, dường như không xương cốt vậy, trái tim nhói một chút, mồ hôi lại chảy như mưa phùn.
t
"Chị hai của em ơi, xem như em cầu xin chị đó, lần này phải biểu hiện tốt dùm em. Trước đó, đạo diễn Lý Ba đã có ấn tượng không tốt với chị rồi, cách 5 năm chị mới tái nhậm chức đó..."
Dư Dao Dao lười biếng trở mình: "Biết, ai mà không biết ông ta từng rất chán ghét chị đây, hận không thể ép chị lãnh cơm hộp ngay từ đầu là khác."
Điều này trong tiểu thuyết có nhắc tới.
Nghê Dịch thở dài: "Chị biết là được, mau đứng lên xem kịch bản dùm em cái, đừng lại bị đạo diễn Lý mắng nữa."
Dư Dao Dao hai chân giơ lên, đá giày cao gót xuống, nằm dài ra đó.
"Thật không hiểu loài người mấy người luôn đó, tại sao giống cái lại thích mang kiểu giày khó chịu ngộp thở này nữa?!"
Nghê Dịch: "... Chị... Haizz, thôi, để em đọc kịch bản cho chị nghe! Nhất định phải nghe vào đó!"
Anh rất nghi ngờ về kỹ xảo diễn xuất của Dư Dao Dao, cảm thấy đau tim quá.
Hết chương 8
Truyện convert hay :
Chiến Thần Vô Song Cửu Trọng Thiên Trần Cuồng