Lâm Khách hoảng sợ, không ngờ sau khi mình chết lại kích thích như này.
Đứng trong khoảng không trống rỗng bên trong vị diện của Chủ Thần, cậu ngơ ngác ngẩng đầu, mái tóc lộn xộn trông hơi ngố, nhìn chằm chằm vào khoảng không.
"Tôi có thể từ chối được không?" Cậu cố gắng hỏi lại.
"Theo kiểm tra đo lường, cậu là ký chủ phù hợp nhất với công việc này, cậu tốt bụng, nhiệt huyết, chuyên nghiệp, năng lực làm việc cũng rất tốt."
Hệ thống Chủ Thần từng bước dụ dỗ Lâm Khách, tạo ra một màn hình trước mặt cậu.
Trên màn hình là một chàng trai ôn hòa, đang cười rất tươi, ngồi xổm dưới đất cho một con mèo hoang ăn.
Ánh mắt trời chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn của chàng trai, tai trái đeo một khuyên tai hình chữ thập, đang phản chiếu lại ánh mắt trời.
Ngay sau đó, con mèo hoang biến mất, chàng trai đang ngồi trong phòng gặp tạm giam, đang nói gì đó qua lớp kính, bên trong là một phạm nhân nữ, gương mặt mệt mỏi, ánh mắt tuyệt vọng ngơ ngác.
Hình ảnh lại chuyển đến Lâm Khách đang đến thăm từng nhà người họ hàng của phạm nhân nữ, cuối cùng cũng thấy nụ cười đầy sức sống của cô khi ra tù.
...
Hình ảnh thật ấm áp, nhưng Lâm Khách không nói gì cả.
Cậu sau khi tốt nghiệp bị phân đến trung tâm công tác xã hội, mặc dù đạt được phiếu lương cao cấp, nhưng không có nghĩa trước đây cậu không trải quả tủi nhục, bị người nhà đối tượng phục vụ chửi bới, bị bệnh nhân tâm thần cầm dao đuổi giết.
Công việc khó làm, mọi người đều là người làm công, tại sao phải đố kỵ lẫn nhau?
Mặc dù để kiếm kế sinh nhai, cố gắng làm công cũng không sao, nhưng đối tượng là quái vật thì lại khác.
Lâm Khách nghĩ đến đây, sắc mặt bắt đầu trắng bệch.
Sau khi cậu chết, không hiểu sao đi vào vị diện của Chủ Thần.
Hệ thống Chủ Thần không giải thích một câu, liền muốn mời cậu làm công tác xã hội cho hệ thống, đối tượng chính là các Boss trong phó bản!
Bởi vì trải qua sự việc đặc biệt, trên đời cậu sợ nhất là ma quỷ đó, sau khi ba mẹ qua đời, tắt đèn đi cậu không thể ngủ được, thường xuyên phải ở một mình ngồi trên bàn làm việc, mở phim trên ipad để qua đêm.
Mặc dù cậu rất muốn sống, nhưng mà cũng rất sợ ma đó!
"Chúng tôi rất muốn mời cậu đến làm việc, số người chơi trong thế giới Chủ Thân đã quá đông, số người chơi cao cấp tăng quá nhanh, rất nhiều Boss trong phó bản đã tự phong bế bản thân, tiến vào trạng thái không tốt; có một số còn bị người chơi tra tấn, lún sâu vào PTSD, không thể hoàn thành nhiệm vụ được nữa; cũng có một số vì không đạt KPI tiêu chuẩn, tiến vào giai đoạn khủng khoảng tuổi trung niên...Rất là đáng thương.
Cậu thật sự không muốn giúp họ sao?"
"Bọn họ rất đáng thương giống con mèo hoang cậu đã từng giúp, cậu nhìn xem."
Lâm Khách mím môi cảnh giác nhìn chằm chằm vào màn hình, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã bị một tiếng gáo thét bén nhọn dọa cho hết hồn.
...Chỉ nhìn thấy một gương mặt buồn bã, một cái miệng to đùng đầy máu.
Cô gái máu chảy đầm đìa, đang gào khóc, năm ngón tay tái nhợt nắm chặt lấy màn hình, đôi mắt to như quả bóng rổ nhìn chằm chằm Lâm Khách.
Da đầu Lâm Khách tê rần, chết trân tại chỗ.
"Nhìn cô ấy khóc rất đáng thương, còn người này nữa."
Trong thoáng chốc, hình ảnh điên cuồng chuyển đổi.
Một đứa trẻ đang đá đầu mình chơi, một cái khác vì yêu sinh hận đang hung ác tấn công một con bạch tuộc, cùng với một cái không đạt KPI phải cưa đứt tay và chân trái mình cho một tên ảo thuật gia biến thái...
Bị ép phải xem mấy cảnh kinh dị khiến dạ dày Lâm Khách cuồn cuộn, cố nén khó chịu nói: "Đừng, đừng...tôi không được đâu."
Hình ảnh tạm dừng.
Một lúc sau, hệ thống Chủ Thần lên tiếng, lúc này có vẻ nắm chắc mười phần.
"Nhìn dáng vẻ của ký chủ có vẻ rất xúc động.
Phải biết rằng, Boss không ở trạng thái tốt sẽ làm tăng độ nguy hiểm của các phó bản, thậm chí biến thành phó bản tử vong không có lối thoát.
Đặc biệt có một người, nguy hiểm nhất, nếu người này tiến vào trạng thái cuồng bạo, toàn bộ hệ thống Chủ Thân sẽ..., cậu xem."
"Đừng, tôi bắt tôi xem nữa!"
Chỉ nhìn bằng mắt đã phản ứng như này rồi, tác phong chuyên nghiệp của mình đâu rồi?
Nhưng Lâm Khách thật sự không chịu nổi.
Cậu cố gắng che mắt lại, nhưng tốc độ tay độc thân hơn hai mươi năm cơ bản không theo kịp tốc độ của hệ thống Chủ Thần độc thân mấy trăm triệu năm.
Lâm Khách mềm nhũn cả người, bắt đầu choáng váng.
Khi có lại ý thức, cậu trợn hai mắt, nhìn hình ảnh rõ ràng trước mặt.
...Trước mặt là một căn phòng u ám rộng lớn.
Ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua chiếu lên mặt kính đồng hồ kiểu Pháp, đặt trên bàn làm việc bằng gỗ sồi.
Một người đàn ông đẹp trai đang nhắm mắt ngồi trước bàn, vẻ mặt kiêu ngạo, dáng vẻ tùy ý.
Khuỷu tay hắn chống lên mặt bàn, ngón tay thon dài chống đỡ thái dương, nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng xung quanh ngưởi tỏa ra hơi thở nguy hiểm.
Trong một đống yêu ma quỷ quái, đột nhiên nhảy ra một người Nhan Cao, hắn thu hút như các minh tinh Lâm Khách từng gặp.
Lâm Khách giật mình, người trong tranh hình như có ý thức, đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với gương mặt kiêu ngạo và tàn nhẫn của vị quân vương.
Sau lưng Lâm Khách đổ mồ hôi lạnh!
Toàn bộ không gian đột nhiên chấn động, một tiếng "roẹt", không gian bị xé nát.
"..."
"Không xong rồi, bị chủ nhân phát hiện rồi."
"Đừng nói gì cả."
Lại vang lên tiếng của một hệ thống khác, khá nhẹ nhàng và rụt rè.
Rất nhanh bị âm thanh của hệ thống ban đầu áp đi.
Tim Lâm Khách đang đập nhanh dần dần bình tĩnh lại: "?"
Có hai hệ thống?
"Đừng để hắn thử nữa, đừng làm hại đến người vô tội."
Âm thanh của hệ thống thứ hai nhu nhược không nghe theo lời hệ thống thứ nhất.
"Để cho tôi."
Hệ thống thứ nhất lên tiếng an ủi.
Lâm Khách: "..."
Sự sợ hãi bị cuộc nói chuyện giữa hai hệ thống xua đi, Lâm Khách lấy lại tinh thần, muốn lên tiếng hỏi người lúc nãy là ai.
Không ngờ hệ thống thứ nhất có vẻ rất đắc ý.
"Ký chủ im lặng hơn một phút, mặc định đã chấp nhận ủy thác."
"Cảm ơn ký chủ, chúng tôi sẽ bảo vệ cậu tối đã trong quyền hạn của mình.
Cố gắng giữ cậu an toàn."
"Tạm thời tôi sẽ kết nối với ký chủ, 97.85% ý chí không từ chối tôi, xin hãy tin tưởng với quyết định của tôi."
Lâm Khách: "???"
Cái méo gì đấy, ai đồng ý mày?
Tại sao làm người lại có thể lừa đảo người khác như thế, không phải, là hệ thống mới đúng.
Đầu tiên lôi một đống ma quỷ ra dọa cậu, sau đó đưa đến không gian của anh chàng đẹp trai, cuối cùng cưỡng ép cậu chấp nhận ủy thác, đây là chuyện người nên làm à?
Lâm Khách: "Tôi không có..."
"Ký chủ, hãy tin tưởng tôi, từ ánh mắt lúc nãy của cậu, tôi đoán cậu thuyết phục được chủ nhân của chúng tôi.
Cậu phải biết rằng, người chơi nộp rất nhiều quà để mong chủ nhân liếc nhìn họ một cái, số thành công gần như không có.
Nếu may mắn được chấp nhận...đương nhiên chỉ là liếc mắt nhìn thôi...cậu, cậu sẽ được toàn bộ Chủ Thần trong vị diện bảo vệ, không chết đâu."
Lâm Khách: "Tôi không muốn..."
"Đã