Tầng hai, phòng tư vấn tâm lý.
Diệp Thời kinh hoàng nhìn năm đứa trẻ đang ngồi trên các ghế nhựa đầy màu sắc xung quanh bàn.
Lúc nãy năm đứa trẻ như cơn gió, làm cô rất sợ.
Có một đứa trẻ nhét vào tay cô một hộp diêm, sau đó đẩy cô lên bàn, may mà Diệp Thời nhạy bén, ngửi thấy mùi lửa cháy nên vội vàng nhảy xuống khỏi bàn, nếu không còn chưa biết chuyện gì sẽ ra.
Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn...
Bọn trẻ đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hai tay đặt lên đầu gối, đầu để trên cổ, ruột nhét lại vào trong bụng.
Nhìn chằm chằm Diệp Thời và Tô Tuyết.
Chu Triệu vội vàng chạy vào, nhìn tình hình trước mắt, nhẹ nhàng thở ra, nhưng lúc nghe Diệp Thời nói suýt chút nữa bì bọn nhỏ lừa, nhíu mày nói: "Thế vẫn còn ổn....Đợi Lâm Khách mang manh mối về!"
Hắn nói rất nhỏ, kể lại chuyện lúc nãy, tiếp sau đó lại giới thiệu qua về năm đứa trẻ với Diệp Thời và Tô Tuyết cùng với những món đạo cụ của từng đứa, trong lúc đó, bọn nhỏ mím môi ngồi ngay ngắn, Tiểu Khả dịch dịch mông bị Đại Khả liếc nhìn một cái liền dừng lại.
Chẳng qua bọn nó chỉ làm ra vẻ thế thôi, sau khi bọn trẻ biết mình không thể tùy tiện giết những người trước mắt, năm đứa trẻ đều cảm thấy không còn quá hứng thú nữa.
"Đã hiểu ý của anh, nhưng đây là phó bản cấp F," Diệp Thời lắc đầu, mái tóc dài của cô xõa xuống, nhìn dễ gần hơn so với trước: "Có nhiều thứ kỳ lạ, làm tôi rất thắc mắc, mọi thứ sẽ kết thức dễ dàng như vậy sao?"
Nói thật, Chu Triệu cũng không dám tin lắm.
Quần áo của hắn hiện tại đã rách tả tơi, mặt, tay chăn đều bị cào rách, những chỗ da lộ bên ngoài đều đầy vết máu.
Chật vật đến mức này, bất kỳ lời hứa nào chính hắn cũng không dám đảm bảo.
"Không biết." Hắn nói.
Hắn đã trải qua rất nhiều phó bản, mặc dù nhiều lúc không dám chắc chắn nhưng chưa lần nào giống như bây giờ.
Các mối nguy hiểm của phó bản ngày xưa đa phần đều là điều kiện tử vong quá nguy hiểm hoặc là các câu đó quá quỷ quyệt, nhưng trong phó bản này, hắn cảm nhận được sự kỳ là...các Boss dường như đều có suy nghĩ riêng của mình, giống như trò đùa ác ý của bọn nhỏ lúc nãy với Diệp Thời, chúng nó muốn dựa vào lỗ hổng của quy tắc để giết chết bọn họ.
Lỗ hổng quy tắc từ trước đến nay đều là đặc quyền của những người chơi, vốn là giống loài sở hữu trí tuệ cao, bỗng nhiên Boss trước mắt xuất hiện những suy nghĩ đặc biệt, làm Chu Triệu cảm thấy rét lạnh.
Mất khống chế.
Đúng, chính là mất khống chế.
Các Boss dường như đã bắt đầu thoát khỏi thiết lập nhân vật và nhiệm vụ ban đầu của hệ thống, dần dần sinh ra suy nghĩ của mình.
Chu Triệu run rẩy.
"Để tôi thử." So với hắn, Tô Tuyết là người mới có vẻ khá quyết đoán.
Lúc này cô với Diệp thời đã chuẩn bị khá kỹ, dọn tất cả đạo cụ trong kho ở tầng ba có thể sử dụng vào bên trong phòng học, trong góc phòng đầy thùng giấy, bên trong đựng đầy đồ chơi, dễ nhìn thấy nhất là con gấu bông màu nâu.
Gấu bông màu nâu có đôi mắt bằng khuya áo màu đen, yên lặng nằm trên đống đồ chơi, giống như đang nhìn chằm chằm mọi người.
"Xin vui lòng đặt đồ chơi ở đây, làm ơn tìm lại đồ chơi bọn trẻ làm mất." Diệp Thời đọc dòng chữ xuất hiện trên bàn.
Đúng là quá huyền huyễn, một chiếc bàn bình thường sẽ không dùng được như thế này, nhưng trong phó bản mọi người đều cảm thấy bình thường.
"Phân tích sơ qua một chút, hình như cốt truyện của phó bản dài hơn bình thường," Chu Triệu lấy con gấu bông từ trong thùng giấy ra, "Lúc nãy Lâm Khách đã trao đổi với tôi, mặc dù cậu ấy chưa từng đến phòng này, nhưng cậu ấy nhấn mạnh phải chú ý mỗi một câu gợi ý hay nhắc nhở gì đấy."
Chu Triệu chỉ vào dòng chữ trên mặt bàn: "Tôi đồng ý với cậu ấy, nhìn câu này xem, tôi đoán "đặt ở đây" và "tìm lại đồ chơi bọn trẻ làm mất" chắc chắn là hai vế, nếu chỉ tìm được đồ chơi cũng không thể hoàn thành được nhiệm vụ.
Nhưng trong quá trình "tìm lại đồ chơi bọn trẻ làm mất" khả năng cao sẽ có điểm chết."
Diệp Thời: "Đúng thế, rất có thể cậu ấy đã biết được gì đó."
"Nếu chúng ta không làm gì cả, liệu có sống qua ba ngày được không?" Tô Tuyết nghe Chu Triệu phân tích, đột nhiên nhớ lại điều kiện sống sót ban đầu.
Đây đúng là câu hỏi mà người mới hay hỏi nhất, cô có thể chống đỡ đến hiện tại đã rất khá rồi.
Chu Triệu kiên nhẫn nói: "Nhìn điều kiện đã thấy rồi, có viện trưởng xuất hiện, chúng ta phải hành động theo lịch trình, không có viện trưởng thì chúng ta sẽ bị đuổi giết.
Cho dù có sống đến ngày thứ ba hay không, chúng ta chắc chắn sẽ phải trải qua tất cả điểm chết, ba ngày chỉ là thời hạn mà thôi.
Cô chỉ cần tham gia vài phó bản là sẽ biết."
Tô Tuyết gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, nhận lấy con gấu bông từ tay Chu Triệu.
Thời gian cấp bách, ba người không lãng phí thời gian nữa, Diệp Thời và Chu Triệu lo lắng nhìn Tô Tuyết nhẹ nhàng đặt gấu bông lên giữa bàn.
Xuất hiện âm thanh ồn ào, có gì đó bị nứt gãy.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Diệp Thời không phản ứng kịp, chỉ túm vào khoảng không, Chu Triệu giữ chặt lấy cô, giọng nói run rẩy: "Đừng hoảng, cô ấy đang đi tìm ký ức."
Ở trước mắt hai người, chiếc váy màu trắng của Tô Tuyết xuất hiện vài vết rách, cánh tay trắng nõn xuất hiện nhiều vết thương đang rỉ máu, không kịp thốt lên một tiếng đã biến mất trước mắt hai người.
...
Trên bàn gỗ trống không đột nhiên xuất hiện vài mảnh ghép, "lộp bộp" rơi xuống mặt bàn.
Đang đến.
Ánh mắt Lâm Khách chăm chú.
Cậu đang ngồi trên ghế nhựa tròn máu vàng, tay chân dài, ghế lại quá thấp, bất đắc dĩ đành phải duỗi chân, để tay lên đầu gối.
Ngồi đối diện cậu, người đàn ông còn cao hơn cậu một cái đầu có tư thế không thoải mái, khoanh tay trước ngực, đôi chân để ở thế nào cũng đẹp.
Giữa hai người đặt một bàn tròn nho nhỏ, trên đó bày ra bọp ghép hình mới hoàn thành được một nửa.
Sau khi nói "Đến thời gian chơi trò chơi" rồi, viện trưởng liền dẫn cậu đến phòng này, lúc hai người bước lên cầu thang, tòa nhà dần dần khôi phục lại nguyên trạng, toàn bộ cát bụi tụ lại, giống như được ấn nút khởi động, khôi phục lại như ban đầu.
Đợi đến khi bước vào phòng thì đã khôi phục lại hoàn toàn, viện trưởng hoàn thành nhiệm vụ người dẫn đường, dẫn cậu ngồi vào bàn tròn.
Lâm Khách không hỏi gì cả, chỉ đợi "Trò chơi bắt đầu", những mảnh ghép của trò chơi dần xuất hiện, nhưng mà số lượng quá nhiều.
Viện trưởng ngẩng đầu lên nhìn.
Lâm Khách giơ hai ngón tay, nhặt một mảnh ghép có chữ "Do", đến khi nhìn thấy rõ nét vẽ ở mặt trên liền nhíu mày.
Lâm Khách quay sang nhìn viện trưởng, hít một hơi thật sâu: "...Xin hỏi trò này chơi như thế nào?"
Viện trưởng không trả lời lại, duỗi tay nhặt lên một mảnh ghép.
Trên mảnh ghép là một nửa gương mặt của Tô Tuyết và một phần cổ, vẻ mặt của cô hoảng sợ, hai má bị cào rách, vết thương đang rỉ máu.
Rõ ràng chỉ là những hình ảnh nhưng vẻ mặt của cô gái rất sinh động, dường như chỉ cần gặp thứ gì đó liền hét lên thất thanh.
Khi hai người đang cầm mảnh ghép hình, trên không trung không ngừng rơi xuống các mảnh ghép hình.
Những mảnh ghép nhỏ của một bức ảnh ai đó tự hại bản thân, khắp chỗ đều là vết thương.
Lâm Khách không nhịn được nữa muốn hỏi lại