Tô Tuyết mở mắt ra, cảm giác đâu đớn khủng bố vẫn quẩn quanh người cô, sau khi dựa bàn tròn đứng dậy, phát hiện mình vẫn nguyên vẹn, ngay cả quần áo cũng không dính bụi.
Xem ra những thứ xảy ra lúc nãy chỉ là ảo giác.
Tâm trạng Tô Tuyết phức tạp, nhìn về một phía, Tiểu Lan đang ngồi trên ghế màu đó, không biết từ khi nào đã lấy con gấu bông ôm vào lòng, nở nụ cười ngọt ngào với cô.
Mười phút trước, Tiểu Lan ở trong trí nhớ của cô, khi con gấu bông bị thương được Tiểu Lan mang về phòng.
Khi đó, cô bé không còn giống người bình thường, lúc thì ôm gấu bông khóc, lúc thì lại lấy kéo cắt gấu bông, lúc sau lại khâu nó lại.
Có lẽ người xem không phát hiện ra, chỉ đoán Tô Tuyết phải chịu khổ ở trong đó, nhưng chỉ Tô Tuyết biết, lúc bị kéo cắt vào da thịt làm cô đau đớn không thể chịu đựng được.
Cô phải lặp đi lặp lại trong ký ức đó năm lần.
Lần đầu suýt chút nữa cô đã phát điên, rõ ràng có thể cử động nhưng lại không động đậy được, lần thứ hai, lần thứ ba, khi trải qua sợ hãi cực đoạn, cô cố gắng thoát khỏi đầu gối của cô bé.
Lần thứ tư, cô nhìn thấy số lượng người xem bắt đầu giảm, lúc ấy cô cũng rất nản, không biết mình sẽ chết khi nào, cũng không muốn biết sẽ phải chịu đau đớn bao nhiêu lần nữa.
Khi tuyệt vọng mọi người hay có suy nghĩ vẩn vơ, cô liền nghĩ có phải khi phó bản kết thúc, cô sẽ là người cuối cùng kẹt ở đây hay không? Đợi đến khi người xem không còn nhớ nữa, những người khác cũng dần quên mất cô, dần dần cô sẽ trở thành NPC.
Đúng lúc cô sắp đánh mất ý chí, rơi vào đấy của tuyệt vọng...thì lại thấy số người xem bắt đầu tăng lên.
Trước đó, cô chưa bao giờ cảm thấy số người xem sẽ cho mình sự kiên trì và hy vọng, cô chỉ cho là bọn họ đang hóng chuyện vui mà thôi.
Nhưng ở khoảng khắc đó, mặc dù bản thân không muốn thừa nhận, cũng phải thừa nhận, số lượng người xem đột nhiên tăng cao, giống như một liều thuốc trợ tim, cho cô hy vọng sống.
Hy vọng.
Nháy mắt Tô Tuyết giật mình lấy lại tinh thần, bắt đầu dựa vào manh mối của đồng đội để tìm đáp án, ngay từ đầu Lâm Khách phát hiện trong phòng bếp có đồ ăn để thay thế bữa ăn bẩn...Nghĩ đến Lâm Khách, Tô Tuyết không khỏi kiên định hơn.
Đột nhiên cô đi vào thế giới này, bị hệ thống ép buộc vào trong phó bản, lúc đầu thì rất sợ hãi, lo lắng vì mình là người mới sẽ dễ bị nhắm vào, nhưng đối phương rất giống như ánh mắt trời, ngay từ khi bắt đầu liền kiên quyết phải đi vào nhà ăn...Đương nhiên, sau đó Tô Tuyết biết, chỉ có mình và Lâm Khách là người mới trong phó bản, vẫn còn thừa điểm tích lũy, cho dù bị đào thải vẫn có thể sống sốt.
Nhưng nếu không phải Lâm Khách, cô sẽ không chủ động đứng ra.
Cô đã chọn đứng lên vậy thì không thể bỏ cuộc.
Còn cả Diệp Thời, Chu Triệu, lúc bọn họ suy đoán thường đoán các điều kiện qua cửa của phó bản, dạy cô quan sát đồ vật phải tự hỏi xem tác dụng của nó là gì, sau đó phải kiểm tra tác dụng thực tế là gì.
Vậy thì bây giờ...
Cô đang là một con gấu bông đồ chơi, chỉ có một đoạn ký ức ngắn ngủi chìm trong đau đớn thống khổ, hai tay buổng lỏng, không thể chạy trống được, phó bản đã thiết kế như này có phải không để cô chạy trốn hay không?
Nhìn thái độ của Tiểu Lan, vừa cắt rách gấu bông vừa máy chắp vá lại, điều đó cho thấy bản thân cô bé đang rất mâu thuẫn, đối với món quà mình nhận được, cô bé rất yêu thích nhưng lại không hiểu tại sao chủ nhân món quà lại đối xử tần nhẫn với mình như vậy.
Cô bé còn rất nhỏ, cơ bản không hiểu lòng người phức tạp, chỉ có thể tự hỏi trong đau đớn.
Đúng thế! Nếu nhiệm vụ của phó bản là tìm món đồ chơi yêu thích của bọn nhỏ, vậy thì cô có thể lựa chọn cách làm khác.
Những suy nghĩ này sẽ xuất hiện trong đầu những người choi kinh nghiệm, thường ở trong độ khó của phó bản cấp F, nhưng Tô Tuyết phải dựa vào linh cảm mới tìm ra được đáp án.
Ở lần thứ năm, cô cố gắng chịu đau đớn, thử động đậy cánh tay, điều khiền con gấu bông đầy thương tích ôm lấy Tiểu Lan.
Bên trong gấu bông chỉ toàn là bông, cánh tay mềm oặt, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cô bé.
Bởi vì không có hơi ấm, Tô Tuyết thấy như đang chạm vào gậy gỗ, vừa cứng, lại không có độ đàn hồi, đây chính là cánh tay của Tiểu Lan, Tô Tuyết đang sợ liền bị hai cánh tay cứng như gỗ ôm lấy.
Nước mắt của Tiểu Lan rơi xuống đầu xù xì của cô, làm cho nó dần mềm hơn.
Sau đó, Tô Tuyết liền tỉnh lại.
Cô bật chợt hoàn hồn, nở nụ cười với Tiểu Lan.
Ở bên cạnh Tiểu Lan, Đại Khả mặc áo tay ngắn và Tiểu Ngư đều hiện vẻ mặt mong đợi, khác hoàn toàn so với lúc trước, giống như bọn nhỏ muốn chơi trò chơi.
Lúc này Tô Tuyết mới phát hiện, Tiểu Khả và Lâm Lâm đang nhắm mắt, trên bàn có một quyển sách không bìa và con diều bị đứt dây.
Xem ra, Diệp Thời và Chu Triệu đã tiến vào ký ức của bọn nhỏ.
Lúc Tô Tuyết đang trách mình quá chậm, không cung cấp được thông tin có ích, dáng người cao gầy của Diệp Thời và Chu Triệu đang che trán đột nhiên xuất hiện.
Hệ thống Chủ thần: "Phó bản Cô nhi viện, tiến độ người chơi là hai phần sáu, tiếp tục cố gắng."
Hệ thống Chủ thần: "Phó bản Cô nhi viện, tiến độ người chơi là hai phần sáu, tiếp tục cố gắng."
Trong phòng học ở thế giới khác, trước khi đến bốn giờ chiều, Lâm Khách vừa lúc hoàn thành mảnh ghép của Lâm Lâm và Tiểu Khả, cũng ghép hoàn chỉnh bộ phần bầu trời bị thiếu.
Toàn bộ tông màu của mảnh ghép hình tươi sáng hơn rất nhiều.
Khi đó,