Nháy mắt vẻ mặt Chu Triệu trở nên kinh hoảng, Lâm Khách đứng sau lưng nhìn đến lạnh người.
Cậu đang định lên tiếng, đã thấy Chu Triệu lấy một con dao thái hình chữ nhật dài chừng cánh tay trẻ em, vung tay chém xuống, chém đứt cánh tay đeo vòng xích màu vàng kia, không thèm để ý "xương cốt" nó rơi xuống, đúng vào chỗ cơ thể khác.
Đồng tử Lâm Khách co lại, mím chặt môi, yên lặng lui về phía sau một bước.
Động tác này của cậu vô cùng chuẩn xác, một giây sau, Chu Triệu lại nhấc chân điên cuồng đạp cánh tay kia, múa loạn dao phay trong tay, một lúc lâu mới thở hổn hển quay người lại, hai mắt đỏ ngầu.
"Xin lỗi...Anh có làm cậu sợ không?" Giọng nói của Chu Triệu khàn khàn.
Lâm Khách cẩn thận nhìn vào ánh mắt của hắn, nghe thấy như vậy bèn nhướng mày, liếc nhìn ra phía sau hắn: "Được rồi, có gì mà hận nhau vậy ạ?"
Chu Triệu cười lạnh một tiếng, biểu cảm trên mặt dần lạnh lẽo và u ám.
Khi nhớ lại sự thù hận, người ta sẽ khó khống chế được dáng vẻ và hành vi của mình.
Dáng vẻ này của hắn làm Lâm Khách nhớ lại lúc mới tiến vào phó bản, Chu Triệu lựa chọn đứng phía sau thanh niên nhai kẹo cao su, chém giết một phương...Điểu này hoàn toàn không phù hợp với biểu hiện sau đó của Chu Triệu, trong lòng Lâm Khách đã nghi ngờ từ trước, bây giờ mới nhìn ra một ít manh mối lúc trước.
Chu Triệu không trả, nhấc mũi chân khều cánh tay gãy kia lại, nói với Lâm Khách: "Sợi xích màu vàng này là đạo cụ cấp A thu thập trong phó bản thần miếu, có khả năng ăn mòn rất mạnh, rất có ích, cậu cầm lấy đi.
Thanh niên trên màn hình không chỉ không có vẻ mặt vui mừng, ngược lại vẫn lùi thêm về phía sau một bước, cúi đầu nhìn cánh tay kia: "Quên đi, anh cũng đừng đứng gấn bọn họ như vậy, nguy hiểm."
Lâm Khách không cầm vòng tay, đợi Chu Triệu khôi phục lại tinh thần: "...Vòng tay này vốn là của tôi, hắn ta đã cướp đạo cụ của tôi."
Từ giọng điệu nghiến răng nghiến lợi, có thể thấy, không chỉ đơn giản "cướp" như trong lời nói, Lâm Khách không cho ý kiến, bình tĩnh nhìn Chu Triệu: "Được, bây giờ hắn đã chết rồi."
Chu Triệu yên lặng một lát, ở dưới tầng truyền đến tiềng "lạo xạo" quỷ dị, nhắm mắt lại, cắn chắn răng, giống như cố ổn định gì đó, nhưng vẫn nói ra manh mối: "Không, hắn chưa chết.
Lần trước hắn giết tôi, thuận lợi qua cửa, hắn lại không tiến vào phó bản cô nhi viện này, không có khả năng chết ở đây."
Ý là, người còn sống, không có chuyện thành người chết rồi xuyên vào trong phó bản, chẳng qua thứ lúc nãy hắn chém đứt chỉ là ảo giác mà thôi.
"Thì ra là thế," Ánh mắt Lâm Khách dừng ở cánh tay gãy, "Muốn băm nó thành trăm mảnh như vậy sao?"
Quả nhiên, dưới sự kíc.h thích của Lâm Khách, Chu Triệu nổ da gà, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Khách.
Lâm Khách nhướng mày nhìn hắn: "Thế nào? Đủ để giải tỏa chưa?"
Nếu Lâm Khách không nói như vậy, dưới sự tức giận cực đoan, có thể Chu Triệu làm ra mộ số chuyện ghê tởm, nhưng Lâm Khách đã nói như thế rồi, bỗng nhiên hắn cảm thấy không cần, đây cũng không phải người thật, huống chi còn có người thứ ban đứng bên cạnh nhìn, hắn cũng không phải loại biế.n thái đó!
Chu Triệu giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán: "Tôi đẩy chúng ra, chúng ta đi xuống thôi."
"Chờ một chút." Đột nhiên Lâm Khách không vội xuống tầng, cậu lui về phía sau vào bước, đi về phía cửa sổ bên cạnh.
Lời nói của Chu Triệu đã nhắc nhở cậu, những người này là người chơi chứ không phải NPC hay Boss, cho nên nhẫn của cậu không có tác dụng với bọn họ.
Mà nếu như những người chơi này không phải chết trong phó bản, chỉ xuất hiện trong thế giới tưởng tượng của bọn nhỏ, lại là vào ban đêm.
Ban đêm...Bọn họ vừa ngủ được vài tiếng, bây giờ hẳn đã qua chín giờ tối.
Là giờ trẻ con đi ngủ.
Còn có một mảnh vỡ của cổng cô nhi viện bị mất.
Đó là một giấc mơ.
Hai tay Lâm Khách bám vèo bệ cửa sổ.
Ngoài cửa sổ, bãi đất trống trước sân tối đen như mực, chen chúc đầy người.
Đám người tràn vào từ biên giới của phó bản, cơ thể họ xiêu vẹo, lảo đảo, giống như tang thi, từng tốp tiến về phía cửa lớn mở toang của cô nhi viện, chỉ nhìn số lượng cũng đủ để da đầu người ta tê dại.
Lâm Khách nheo mắt lại, lướt nhìn đám người ở dưới tầng, quả nhiên thấy một bóng người cầm trường đao, đợi đến khi hắn đến gần, nhìn quần áo chính là thanh niên nhai kẹo cao su, duy chỉ có gương mặt không rõ, hẳn là bọn nhỏ nhìn từ cửa sổ phong ăn ra ngoài, nên không thấy rõ.
Hóa ra những đứa trẻ này đã nhìn thấy họ rút dao...
Lâm Khách hít một hơi thật sâu: "Tôi biết đây là cái gì, bọn họ đều là những người đã từng tiến vào phó bản này mấy trăm năm qua, cũng không phải là thật, chẳng qua là bọn nhỏ vừa nằm mơ, những thứ trong mơ của bọn nhỏ sẽ phản chiếu vào thế giới tưởng tưởng nên chúng ta mới nhìn thấy."
Đừng nói ban ngày, đến cả ban đêm vẫn không có cách nào thoát khỏi cơn ác mộng.
Chu Triệu bình tĩnh gật đầu: "Tôi cũng đoán được, hẳn là như vậy."
Hắn đã tỉnh táo hoàn toàn, vì lúc nãy thất thố nên sinh ra thẹn, đồng thời lại nghĩ đến viện trưởng "canh cửa" cả đêm, lớn gan suy luận: "Còn lại 2/12 nhiệm vụ, có phải là để cho chúng ta giúp viện trưởng đuổi người chơi ra ngoài, rồi đóng cửa cô nhi viện lại hay không? Chỉ cần làm như thế, cô nhi viện sẽ an toàn hoàn toàn, viện trưởng cũng có thể yên tâm rời đi."
Ánh trăng trong trẻo rọi từ ngoài cửa sổ, làm nổi bật gương mặt của thanh niên như sứ trắng.
Trong con ngươi đen kịt của Lâm Khách, phản chiếu một đám người điên cuồng, nóng nảy.
Mặc dù đây chỉ là giấc mơ, hình ảnh người chơi bị hóa yêu má, nhưng đây chính là dáng vẻ chân thật nhất của người chơi trong mắt bọn nhỏ.
Nói một cậu không dễ nghe, mọi người có thể xuất hiện ở thế giới chủ thần này đều đã chết, đến chết còn không thay đổi bản tính.
Đúng là con người đi đến đâu cũng không quên "chinh phục" nơi đó.
Loại tham lam này quá sốc.
"Hãy thử thôi." Lâm Khách thu hồi tầm mắt, xoay người nói.
Chu Triệu nói, hắn cũng đã nghĩ đến, logic không tồn tại trong đây, nhất là mảnh ghép hình vẫn còn trong phòng kia, vừa vặn thiếu đi mảnh ghép cửa cô nhi viện, có nghĩa là phải "Đóng của cô nhi viện lại."
Chỉ là luôn cảm thấy đây không phải