Editor: Kẹo Mặn Chát
Trương Tự Lưu tỉnh dậy vào đúng sáu giờ sáng, lúc đó môi của Khương Kiền đang dán sát vào ngực hắn.
Hắn còn cho rằng mình đang nằm mơ, chớp mắt thật lâu mới tỉnh táo hoàn toàn.
Loa phát thanh vang lên: "Tất cả bệnh nhân xin hãy thức dậy."
Y tá là người đầu tiên đi gọi giường B145 khó dậy trước, phát hiện Khương Kiền không ở trên giường, cũng không có trong phòng.
Các y tá vội vàng bắt đầu gọi người tìm Khương Kiền.
Kết quả là, sau khi đẩy cửa phòng của Trương Tự Lưu ra, thì trông thấy Khương Kiền đang nằm gọn trong vòng tay của Trương Tự Lưu với tư thế trẻ con bú sữa đáng xấu hổ.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm: "..."
Trương Tự Lưu đỏ bừng cả tai, không có lời nào để nói.
Y tá vội vàng gọi người thức dậy, Khương Kiền ôm chặt lấy chăn, buồn bực nói: "Tôi không muốn dậy."
Trương Tự Lưu khó xử rút cánh tay tê dại của mình về, trong lòng vừa vui vừa ngượng.
Hóa ra tối hôm qua không phải là hắn nằm mơ.
"Để tôi kêu em ấy dậy."
Y tá cong khóe miệng lên, cười đầy ẩn ý: "Được thôi."
Tim của Trương Tự Lưu đang đập rất nhanh, hắn lo lắng mình sẽ phát bệnh, bèn nhanh chóng xuống giường.
Trên người hắn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của Khương Kiền, hắn bình tĩnh lại, đưa tay chọt chọt vào má Khương Kiền: "Kiền à, dậy đi."
"Cút! Trương Tự Lưu cút ra khỏi phòng tôi! Đừng quấy rầy giấc ngủ của tôi." Khương Kiền gắt ngủ rất đáng sợ.
Lúc trước các y tá đều rất ghét đi gọi Khương Kiền dậy, chẳng những gọi mãi không dậy mà còn bị Khương Kiền quát mấy lần.
Trương Tự Lưu chọc chọt vào mặt cậu, cậu vẫn không tỉnh, chọt tiếp, chọt chọt chọt, chọt từ mặt cho đến thắt lưng.
Từ tận trong đáy lòng, hắn cảm thấy khuôn mặt lúc ngủ của Khương Kiền thật ngoan cũng thật đáng yêu.
Khương Kiền giống như một hùng binh bị đánh thức sau giấc ngủ dài, cậu mở to hai mắt trừng hắn: "Đi ra ngoài."
(*Hùng binh: lính tinh nhuệ, hùng mạnh)
"Đây là phòng của anh."
Tiếng gào thét của Khương Kiền đột ngột dừng lại, cậu bừng tỉnh nhớ tới chuyện tối hôm qua.
Nhưng cơ thể cậu rất lười biếng và nặng nề, cậu không nhúc nhích được.
Khương Kiền hạ thấp giọng, nói: "Tôi có thể nằm thêm một chút không?"
"Anh đi rửa mặt đây."
Khương Kiền mở to hai mắt, cả người đờ dẫn cứng nhắc nằm nhìn chằm chằm lên trần nhà, rõ ràng là cậu rất buồn ngủ nhưng lại không ngủ được.
Sau khi rửa mặt xong quay về, Trương Tự Lưu lấy chăn bọc tay mình rồi mới kéo cậu rời giường.
Khương Kiền thấy hắn còn dùng chăn bọc tay mình lại, bệnh tình của cậu bỗng nhiên tái phát, cậu khó chịu khóc ròng: "Anh chê tôi đến thế à, sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Anh còn ở lại bên cạnh tôi làm gì? Tôi không có giá trị, không xứng đáng được yêu, tôi thực sự quá vô dụng, để cho anh chê bai tôi hết lần này đến lần khác, vậy mà tôi còn tin tưởng anh...!Tôi còn sống có ý nghĩa gì chứ?"
Trương Tự Lưu biết cậu phát bệnh, hắn nhanh chóng rút khăn giấy lau nước mắt cho cậu, hoảng hốt giải thích: "Buổi sáng em xuất hiện trong lòng anh, anh rất vui.
Nhưng tim anh đập nhanh, nó kích động hưng phấn, rất dễ phát bệnh.
Kiền à, rất nhiều lần chạm vào em anh đều vô cùng phấn khích, trái tim anh sôi sục hẳn lên.
Em biết tại sao không? Bởi vì trái tim anh luôn luôn yêu em."
Khương Kiền không nghe vào tai được một chữ, cậu chỉ gào miệng khóc lớn.
Lúc phát bệnh, tư duy của cậu đặc biệt chậm chạp bế tắc, hoàn toàn thu mình lại.
"Hít thở nào em, hít thở sâu, hít thở sâu, quan sát nhịp thở của em, hít một hơi thật sâu..." Trương Tự Lưu lặp đi lặp lại bên tai cậu, nói với cậu "phương pháp hô hấp" để điều chỉnh cảm xúc và kiểm soát tình trạng của mình.
Đợi đến khi nước mắt sắp khô, Khương Kiền mới tỉnh táo lại, cậu cảm thấy mình thật mất mặt thật đáng ghét, sao lại khóc sướt mướt như thế.
Thừa dịp Trương Tự Lưu không chú ý, cậu giả vờ còn đang bệnh, chậm rãi trở về phòng bệnh của mình.
Những bệnh nhân cùng phòng đã đi ăn sáng, cậu lê bước chậm chạp đi đánh răng.
Trương Tự Lưu đi một mạch theo cậu đến phòng vệ sinh, sợ Khương Kiền đập đầu vào tường tự kết liễu bản thân.
Xin đấy, anh hai à, anh đừng đi theo tôi.
Thật đáng xấu hổ, tại sao mình toàn mất mặt trước mặt tên khốn này chứ?
Trương Tự Lưu quan sát vẻ mặt của cậu, dường như cậu đã khôi phục lại dáng vẻ linh hoạt lúc trước, hỏi: "Em tỉnh rồi?"
Khương Kiền lúng túng cười hờ hờ.
"Tỉnh là tốt rồi, rửa mặt xong rồi ra ngoài ăn sáng." Trương Tự Lưu sắp cất bước đi ra thì bỗng dừng lại: "Những gì anh nói lúc sáng đều là thật."
Khương Kiền đang lau mặt qua loa: "..."
Anh ta nói gì nhỉ? Khả năng ghi nhớ của tôi không tốt lắm, chỉ mải khóc, không có nghe anh nói gì đâu.
"Anh đã nói gì?"
Trương Tự Lưu: "Giờ em đã tỉnh táo chưa?"
Khương Kiền chỉ muốn thoát khỏi trạng thái xấu hổ khi trốn vào phòng Trương Tự Lưu ngủ lại còn phát bệnh, cậu nói ngay: "Chưa tỉnh."
Trương Tự Lưu: "..."
Im lặng một lúc lâu, Khương Kiền nói: "Hồi tôi học năm nhất đại học, anh thật sự đã đến tìm tôi sao?"
Trương Tự Lưu gật đầu.
"Tôi biết ngay là anh không quên được tôi mà, tại sao không nói cho tôi biết?"
Bởi vì khi đó Trương Tự Lưu nhìn thấy Khương Kiền và bạn trai ôm nhau trong rừng cây bên cạnh cổng ký túc xá, hắn không dám tiến tới.
Và rồi hắn phát bệnh ngay tại chỗ, hắn muốn lập tức kết liễu chính mình ở nơi ấy, nhưng lại sợ Khương Kiền nghe được tin hắn chết, vậy nên hắn cố gắng kiên trì quay về Anh.
Sau khi bà Diêu phát hiện hắn tự sát, hắn đã được đưa đến bệnh viện và tiếp đó bị cưỡng chế trói vào bệnh viện tâm thần.
Trương Tự Lưu không vui nói: "Anh đã thấy em và bạn trai."
Vừa nghĩ đến cảnh Khương Kiền được ôm hôn trong vòng tay của người khác, thậm chí còn làm những chuyện thân mật hơn là hắn đã muốn phát điên cả lên.
Hiện tại, hắn đã thông suốt hơn nhiều, là hắn tự tay đẩy Khương Kiền cho người khác, không hề liên quan đến Khương Kiền.
Mọi chuyện đều đã qua, bất luận như thế nào, Khương Kiền vẫn là Khương Kiền.
Khương Kiền cười cười đáp: "Tôi và anh ấy đã có một mối tình rất ngọt ngào.
Chúng tôi ôm nhau hôn nhau ngay cả chịch cũng làm rồi, vô cùng đồng điệu và hạnh phúc."
Trương Tự Lưu cúi đầu rũ mắt xuống, lồng ngực như bị một tảng đá nặng trịch đè nén, vừa chua xót vừa đau đớn.
Hắn khàn giọng nói: "Anh biết rồi, em đừng nói nữa."
"Anh có tình mới, thậm chí còn có cả vợ rồi không phải sao? Đừng có mà ra vẻ đáng thương, rồi biến thành là tôi bắt nạt anh.
Là anh bỏ rơi tôi trước, đồ khốn chết tiệt, là anh giả bộ thâm tình chân thành, người sai không phải tôi, mà là anh."
Trương Tự Lưu nâng đôi mắt đẫm lệ lên, vừa uất ức vừa đau lòng.
Lần đầu tiên hắn chưa nói lời nào mà nước mắt đã rơi xuống trước: "Anh không có người khác, anh chỉ có mình em.
Anh xin