Editor: Kẹo Mặn Chát
Phát bệnh lúc nào cũng đến rất đột ngột, thường biểu hiện bằng nhịp tim tăng nhanh bất thình lình.
Rõ ràng một giây trước Khương Kiền còn đang chơi đấu địa chủ thắng Trương Tự Lưu, vui vẻ đến mức hoa chân múa tay, thì một giây sau cậu kích động khóc toáng lên.
Khóc xong rồi tỉnh táo lại, cậu vừa hận vừa tức bản thân lại còn cảm thấy mất mặt.
Lửa giận trong người không chỗ nào trút, chỉ hận mình sao vẫn chưa khỏe lên, tức mình sao lại mắc bệnh trầm cảm.
Có mấy lần cậu phát bệnh khi đang đi dạo, cả hai chân hai tay đều nhũn ra, cơ thể suy nhược ngã ngồi xuống mặt đất.
Ngay sau đó nhịp tim trở nên bất thường, sốc tim trong vài giây, bác sĩ và y tá nhanh chóng đến cấp cứu, khiến cho Trương Tự Lưu và mẹ Khương sợ tới mức tái mét cả mặt.
Cậu thường cảm thấy mình sắp chết, mỗi lần viết di thư xong đều bị Trương Tự Lưu giấu đi và giám thị bên cạnh không rời nửa bước.
Não bộ luôn nghĩ tới những điều tồi tệ nhất, suy nghĩ xem tại sao chỉ có mình cảm nhận được sự tuyệt vọng, liệu tất cả mọi thứ xung quanh có thực sự tồn tại hay không.
Cậu bắt đầu hoài nghi mẹ mình có thật không? Trương Tự Lưu tái hợp với cậu là thật hay giả? Cậu nghi ngờ tính chân thực của thế giới này, nghi ngờ từng người từng thứ một xung quanh mình.
Cậu thường xuyên bồn chồn lo sợ hỏi họ, "Mẹ là thật sao? Mẹ thực sự là mẹ của con sao?" "Con thực sự là con trai của mẹ à?" "Anh thật sự là Trương Tự Lưu sao? Thật sự là Trương Tự Lưu sao?" "Anh có phải là nhân vật ảo trong thế giới của em không?"
Bọn họ luôn đưa ra câu trả lời khẳng định cho Khương Kiền.
Trương Tự Lưu vẫn an ủi cậu, giảng cho cậu vật lý lượng tử khó hiểu nhất thời đại, giảng về đa vũ trụ, giảng về vật chất không gian vũ trụ và ý thức, các loại bệnh lý của cơ thể con người, thường giảng đến khi Khương Kiền hoa mắt chóng mặt, buồn ngủ.
Bản chất của kẻ dốt không bao giờ có thể thay đổi được.
Vốn tưởng rằng cậu chỉ cần ở đây hai tháng là sắp khỏe lại rồi, nhưng bác sĩ nói cậu không thể xuất viện.
Vì tin tức này mà tâm trạng của cậu càng suy sụp hơn.
Có vẻ như đến mùa đông vẫn phải trải qua trong cái bệnh viện u ám này.
Một ngày nọ khi gội đầu, Khương Kiền phát hiện mình rụng tóc, cậu buồn bã bi quan chạy đến bàn y tá sấy tóc.
Đúng lúc Trương Tự Lưu vừa tắm rửa xong, đi ra ngoài tìm cậu, hắn cầm lấy máy sấy tóc, lóng ngóng sấy tóc cho cậu.
"Anh sấy nhẹ chút, em rụng tóc hói đầu đấy."
"Con người rụng tóc là chuyện rất bình thường, chí ít bây giờ anh vuốt một phát, em cũng chỉ rơi vài sợi thôi, đây không phải hói đầu đâu."
Khương Kiền mím môi cười nhẹ: "Anh thực sự rất biết an ủi người khác."
"Ngày mai anh sẽ nhờ thợ cắt tóc cắt tóc giùm, em có đi cùng không?" Trương Tự Lưu cầm lược từ chỗ ý tá, chải tóc cho cậu.
"Đưa em cái gương, đã một tháng rưỡi rồi em vẫn chưa nhìn thấy bộ dạng của mình."
Bây giờ yêu đương rồi, rốt cuộc cũng phải chú ý đến vẻ ngoài của bản thân thôi.
Khóe miệng của Trương Tự Lưu hơi cong lên.
"Anh cười cái gì?" Khương Kiền cầm lấy gương, vừa nhìn xong thì sợ tới mức che gương lại, hoảng sợ nói: "Đây là em à? Sắp thành Robinson rồi."
"Cạo râu sẽ trẻ hơn mười tuổi."
Khương Kiền nâng gương lên, có thể coi như tạm chấp nhận được, mỉm cười bất lực.
Làn da trắng hơn rất nhiều, dù sao cả tháng nay cậu không ra ngoài gặp ánh nắng mặt trời, cả ngày ăn no rồi lại nằm ngủ, da vốn đã đẹp, giờ thì càng đẹp hơn.
Ngày hôm sau, Khương Kiền và Trương Tự Lưu đi xếp hàng cắt tóc, cạo râu.
Mẹ Khương vui mừng nói: "Yêu đương tốt thật đấy, yêu đương còn biết tự chải chuốt bản thân, da trắng hồng căng mướt, chuyện tốt sắp tới rồi."
Khương Kiền đang cạo râu nhưng vẫn muốn nhiều lời: "Nếu không mẹ cũng yêu đi, da trắng hồng căng mướt, chuyện tốt sắp tới rồi."
Khương Kiền không thể nhúc nhích, mẹ Khương vươn tay, dùng động tác vặn lỗ tai chiêu bài của mình: "Nói có một câu mà lắm mồm thế?"
Khương Kiền đau đớn kêu ai oái: "Mẹ không thương con đúng không?"
Trương Tự Lưu đau lòng nắm tay mẹ Khương: "Dì à, đừng làm tay mình bị thương, con đánh giúp dì."
Mẹ Khương lập tức bật cười thành tiếng, thu tay về: "Con cứ chiều nó, rồi nó ngang ngược không kiêng nể gì, sau này không chừng sẽ giẫm lên đầu con."
Trương Tự Lưu nhẹ nhàng xoa xoa đôi tai đỏ bừng của Khương Kiền: "Không sao đâu dì, em ấy giẫm đạp chỗ nào cũng được."
Khương Kiền lại trưng ra dáng vẻ đắc ý: "Con là lớn nhất!"
"Con tích đức lắm mới ôm được Tiểu Trương đấy."
"Mẹ thân mến, xin hãy chú ý từ ngữ."
Thợ cắt tóc ở bên cạnh lên tiếng nói: "Ngậm miệng, nói nữa là cạo phải da của cậu đó."
Khương Kiền tự giác ngậm miệng lại.
"Tiểu Trương cắm vào đống phân này thật sự quá đáng thương."
"Thằng nhóc này nhặng xị từ bé rồi."
"Cái vẻ đắc ý này không biết học từ ai."
Khương Kiền không thể nói chuyện: "..."
Trương Tự Lưu yên lặng nghe mẹ Khương kể về tuổi thơ của Khương Kiền, nụ cười trên khóe miệng không hề hạ xuống.
Râu ria được cạo sạch sẽ, đuôi tóc được cắt ngắn hơn rất nhiều, Trương Tự Lưu ngồi bên cạnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng nõn của cậu.
Trắng trẻo không