Editor: Kẹo Mặn Chát
Có lẽ là vì ôm cái lò sưởi cỡ lớn Trương Tự Lưu đi ngủ, cho nên đến khuya Khương Kiền liên tục nóng toát mồ hôi, giữa đêm giữa hôm đá văng chăn ra xong lại bị cảm lạnh.
Trương Tự Lưu đã uống thuốc nên không phát hiện Khương Kiền đá chăn, bằng không hắn sẽ dựa theo thói quen ngủ nông như trước kia, có thể dậy giúp cậu đắp chăn.
Mẹ Khương pha ít nước gừng cưỡng ép Khương Kiền uống sạch, bà túm lấy cổ Khương Kiền phòng ngừa cậu chạy trốn.
Có một tình yêu gọi là mẹ biết bạn nên ăn những thứ gì.
Từ nhỏ Khương Kiền đã không thích ăn gừng, cậu lấy lý do là mình không thể ăn chính mình, ngụ ý làm thế là không được, luôn luôn tránh né.
Vì thế cậu bị mẹ Khương mắng suốt từ bé đến khi trưởng thành.
"Họ Khương mà không ăn gừng? Thế họ Tiền là không cần tiền đúng không?"
(*姜 có nghĩa là gừng, củ gừng)
Trương Tự Lưu không thể nhìn Khương Kiền bị mẹ đối xử thô bạo như vậy, hắn nhanh trí ân cần nói: "Dì à, để con giám sát em ấy uống, dì yên tâm đi, đừng tức giận."
Mẹ Khương dịu lại, nói: "Được rồi, để Tiểu Trương giám sát con.
Nhưng mà trời lạnh, hai đứa không thể ngủ cùng nhau, đá chăn cũng không biết."
Trương Tự Lưu chủ động nhận sai: "Con xin lỗi, là lỗi của con.
"
Mẹ Khương xách theo một cái túi hành lý: "Con trông nó nha, dì đi cất quần áo thu của nó."
Khương Kiền: "Thanh niên rồi còn mặc quần áo thu gì nữa?"
Ánh mắt sắc bén của mẹ Khương trừng lại, Khương Kiền tự giác ngậm miệng.
Mẹ Khương vừa đi, Khương Kiền lập tức nói: "Nhanh, mau đổ đi."
"Không được, đây là tâm ý của dì, hơn nữa gừng xua tan hàn khí."
Khương Kiền hạ cờ đầu hàng, đặt cái bình xuống.
"Em uống đi, uống xong em muốn làm gì thì anh đều làm cùng em."
"Gọi em một tiếng ba thì em uống."
Trương Tự Lưu cảm giác thế nào thì đây cũng giống như đang gài bẫy, nhỏ giọng gọi: "Ba."
"Uống xong cũng phải gọi."
"Được, ba à."
Sao Trương Tự Lưu có thể nghe lời như vậy? Làm cho cậu cũng không dám bắt nạt hắn nữa, thật có cảm giác tội lỗi.
Thế nhưng ai lại không muốn làm ba chứ?
Khương Kiền hưng phấn cầm lấy bình nước, đau khổ chật vật đưa miệng bình nước vào miệng.
Khương Kiền uống đến khi không thể uống được nữa, gần như sắp nôn ra, cậu khó chịu nói: "Em thực sự muốn nôn."
Trương Tự Lưu đóng nắp bình lại, Khương Kiền lập tức đuổi theo hắn đòi nghe tiếng "ba" mà cậu muốn khi nãy.
Trương Tự Lưu câm nín, nhưng nói lời phải giữ lấy lời đành thỏa mãn thú vui nhỏ bé của cậu, hắn liền gọi: "Ba."
"Thật ngoan!" Nói xong Khương Kiền còn yêu thương xoa đầu Trương Tự Lưu, sau đó chạy vào đội ngũ chơi đấu địa chủ.
Chơi suốt một buổi chiều, Khương Kiền giành được rất nhiều đồ ăn vặt, cậu mang tất cả đồ ăn ngon nhất cho Trương Tự Lưu, còn lại thì hào phóng chia cho các bệnh nhân khác.
Khi về tới cửa phòng bệnh của mình, cậu phát hiện anh giai cùng phòng chuẩn bị xuất viện.
Anh giai kia đang thu dọn hành lý, nhận lấy đồ ăn vặt của cậu, hiểu ý mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng tôi lại không có gì tặng cậu."
Khương Kiền có chút buồn bã, nhìn thấy anh có thể xuất viện làm cậu hâm mộ không thôi.
Mấy ngày trước cậu cũng đã biết anh có thể sẽ xuất viện, vậy mà lại không nghĩ tới lại là hôm nay.
Bình thường cậu và anh giai an tĩnh này rất ít khi giao lưu, hơn nữa còn có Trương Tự Lưu quấn quýt, cho nên cậu cũng không phân tâm chú ý tới anh.
Khương Kiền hỏi: "Anh chữa khỏi rồi sao?"
Anh giai kia nói: "Chưa đâu, ra viện vẫn phải tiếp tục uống thuốc, trong nhà không nhiều tiền có thể cho tôi tiêu xài ở đây, về nhà uống thuốc đúng giờ là được."
Người nhà anh giai ấy đến đón anh, Khương Kiền cùng ông chú Độc Cô tiễn anh đến cửa sắt nhỏ, bác bảo vệ chỉ ngay vào Khương Kiền và ông chú Độc Cô, cấm bọn họ đi tiếp.
Khương Kiền vẫy tay với anh giai kia, nói: "Thật tốt, tôi cũng muốn ra viện."
Anh giai kia mỉm cười nói: "Nghe theo lời khuyên của bác sĩ, uống thuốc đúng giờ, đừng làm tổn thương chính mình, sẽ khỏe lên thôi."
Ông chú Độc Cô tặng cho anh quả bóng bàn trân quý: "Chờ tôi ra ngoài rồi sẽ liên lạc với cậu."
Trương Tự Lưu đứng bên cạnh cậu, nói: "Tình trạng của em ngày càng tốt, chắc là sẽ ra ngoài trước anh."
Khương Kiền: "Đợi đến lúc em ra ngoài, rồi sau đó em lấy thân phận người nhà bệnh nhân lại vào."
Ngày hôm sau, phòng bệnh của Khương Kiền có một chú cao gầy mới chuyển vào, con gái chú bằng tuổi với Khương Kiền, chú làm ký sư xây dựng, từng học qua tán đả, người ta gọi chú là ông chủ Vương.
Ông chủ Vương mắc chứng tâm thần phân liệt, thường xuyên mơ thấy trong mơ có một người phụ nữ, người phụ nữ kia sẽ biến thành đủ loại người, nói muốn mang ba của cô ta đi.
Ông chủ Vương nói xin lỗi: "Tôi xin lỗi, có đôi khi người phụ nữ kia tìm tôi, tôi sẽ rất bạo lực.
Hy vọng mọi người tránh xa tôi một chút, đừng để cô ta tìm thấy, cũng đừng bị tôi đánh phải."
Khương Kiền & ông chú Độc Cô yếu đuối, bất lực và đáng thương: "..."
Trước đó cô con gái đã xin lỗi Khương Kiền và ông chú Độc Cô, còn nói rõ bệnh tình của ba mình, bảo bọn họ không nên mặc đồ màu đỏ hay đeo phụ kiện màu đỏ trên người, rất dễ chọc giận ông ấy.
Hy vọng bọn họ tránh xa ba mình khi ông ấy phát bệnh, để tránh bị vạ lây thương tích.
Phòng VIP cuối hành lang có một cậu thanh niên cũng mắc tâm thần phân liệt vào ở, tên là Triệu Dương Hào, cạo đầu đinh xăm trổ, trái lại trông rất anh tuấn, lúc mới tới làm cho Hạ Vân kích động vô cùng.
Chỉ là hộ lý trong bệnh viện đều đang đồn Triệu Dương Hào giết người, bởi vì mượn cớ mắc chứng rối loạn bùng phát gián đoạn, vì thế đặc biệt đến bệnh viện trốn tránh pháp luật hình sự.
Vừa nghe được tin này, Hạ Vân dành suốt đêm bảo vách tường, giường, chăn, tủ đầu giường trong phòng VIP giám thị Triệu Dương Hào từng li từng tí.
Rồi sau cùng cô kết luận, đây không phải là người xấu, có thể thích.
Khương Kiền cười không ngậm được mồm, khuyên cô đừng nên làm loạn, miễn cho lại bị Triệu Dương Hào đánh.
Quả nhiên, Hạ Vân tiến đến bên cạnh Triệu Dương Hào, nhưng y không đánh người, ngược lại đổ ụp cả khay thức ăn lên người Hạ Vân, ức hiếp Hạ Vân khiến cô bật khóc.
Hạ Vân nhấc ghế lên muốn đập Triệu Dương Hào, nhóm hộ lý vội vàng chạy tới