Editor: Kẹo Mặn Chát
Khương Kiền bắt đầu len lén quan sát phương thức ở chung với người khác của Trương Tự Lưu.
Hay thật, chưa từng chủ động chào hỏi người khác luôn.
Vẻ mặt luôn bình tĩnh như nước, đoán chừng trong lòng hắn đang thầm tính toán, phân chia mọi người thành những quy luật toán học từ trong trí nhớ.
Bị nhìn chằm chầm hồi lâu, Trương Tự Lưu đang chơi cờ gượng gạo nhìn về phía cậu: "Sao vậy em?"
"Tại sao anh chưa bao giờ nói với em về chứng phân liệt? Anh sợ em lo lắng sao?"
Cảm xúc trên mặt Trương Tự Lưu có chút phức tạp, hắn gật đầu.
"Anh...!cũng có thể nhìn thấy dấu chấm vàng của người khác trong ảnh chụp à?"
"Không thấy nhưng anh có thể nhìn rõ bộ dạng bình thường của người đó.
Cho nên đối với anh mà nói, điều này không quá quan trọng, anh đã quen rồi."
Trương Tự Lưu ngồi trong hội trường, ánh mắt sáng ngời nhìn vào đám đông náo nhiệt.
Hắn cúi đầu ghé sát bên tai Khương Kiền miêu tả cho cậu biết người nào có chấm vàng tương đối kỳ lạ, người nào có quy luật chấm vàng rất dễ nhận ra, người nào có chấm vàng di chuyển lộn xộn.
Nếu như không tìm được quy luật của chấm vàng thì hắn chỉ có thể làm như không quen, không cần nhận biết.
Khương Kiền cười lớn: "Không tìm được quy luật thì coi như không cần nhận biết, đây không phải tinh thần khoa học tìm hiểu đến cùng của học bá đâu đó."
"Em không sợ sao?"
Khương Kiền lắc đầu: "Khi em mờ mắt còn chẳng nhìn thấy gì, cũng không khác gì anh."
Nỗi lo âu nặng trịch như tảng đá dời khỏi lồng ngực Trương Tự Lưu, hắn xoa xoa phần gáy mịn màng của Khương Kiền: "Anh sẽ không mang đến gánh nặng cho em, anh đã như thế này nhiều năm rồi..."
"Không phải gánh nặng, anh chỉ đang bị bệnh mà thôi.
Hơn nữa bây giờ em có năng lực có thể nuôi anh."
Hiếm khi Khương Kiền nghiêm túc nói đạo lý với hắn: "Thuyết tương đối của Einstein, định luật của Newton và các lý luận khác đều không có bất kỳ cơ sở lý thuyết nào khi chúng được đưa ra, nhưng thế giới lại tin tưởng mà không nghi ngờ, vì sao? Bởi vì họ tin vào những người trình bày những lý thuyết này, nhưng không ai chứng minh được lý thuyết của họ là đúng trừ khi trong tương lai có người thông minh hơn bác bỏ lý thuyết của họ.
Thiên tài và kẻ điên thường chỉ cách nhau một bước, có lẽ Einstein và Newton đều là những kẻ điên giàu ý tưởng như vậy.
Họ rút ra những kết luận cao siêu này trong nhiều phỏng đoán khác nhau và để các thế hệ tương lai lấy chúng làm tiêu chuẩn.
Anh có thế giới quan của anh, chỉ là nó không đồng điệu với thế giới quan hiện tại của chúng ta mà thôi."
"Nưu Nưu, anh không thể vì khoa học mà anh cho là chính xác mà bỏ rơi em rồi dấn thân vào thế giới của Schrödinger được.
Chúng ta phải có cuộc sống của riêng mình, bây giờ anh có trách nhiệm với em, chỉ có anh và em...!Em nói thế anh đã hiểu chưa?"
"Anh có thể sử dụng kiến thức trí tuệ hiện tại của mình để đầu tư vào những nơi hữu ích hơn và tạo ra nhiều giá trị hơn để giúp đỡ người khác.
Và hơn hết, em có thể mạnh dạn nói rằng, em hy vọng anh tạo ra giá trị cho tương lai của chúng ta, sống thật tốt cho em và yêu em hết lòng."
Khương Kiền thuyết giáo cho hắn nghe vô cùng hùng hồn mạnh mẽ, kích động đến mức một giây sau sẽ giống như thanh niên tiên tiến tràn đầy hưng phấn muốn lên sân khấu phát biểu.
Trương Tự Lưu xoa nhẹ đầu cậu, tiện thể nhéo vành tai cậu, tỏ vẻ giống như một học giả già uyên bác: "Khoa học không cứu được anh..."
"Cũng không phải..."
Khương Kiền muốn hắn tin vào phương pháp điều trị bằng khoa học, dù sao những người có chỉ số IQ cao như bọn hắn luôn có cách giải thích chặt chẽ logic và một thế giới quan không thể công phá.
Còn chưa kịp nói xong, cậu đã nghe Trương Tự Lưu nói khẽ rằng: "Nhưng em có thể."
"Anh đã thử tìm kiếm bí mật của thế giới, tự sát rất nhiều lần, và tới lúc rời đi anh đều không lưu luyến chút nào..."
Mãi cho đến lần hắn từ trường của Khương Kiền trở về Anh, lồng ngực của hắn vô cùng đau đớn, tựa như có một con dao vô hình đâm vào đó.
Hắn bất lực tuyệt vọng muốn đâm con dao thật vào, tự nhủ phải đi đến thế giới khác tìm Khương Kiền, như vậy Khương Kiền sẽ không thích người khác.
Nhưng hắn còn chưa đâm vào, vết sẹo trong lòng đã bắt đầu âm ỉ đau.
Nếu như thế giới khác không có Khương Kiền thì sao?
Khương Kiền ở thế giới khác không phải là Khương Kiền này thì sao?
Hắn đờ đẫn quỳ trên mặt đất, nắm chặt lưỡi đao để làm mình tỉnh táo, máu chảy đầy ra khắp sàn nhà.
Hắn gọi tên Khương Kiền hết lần này đến lần khác, hắn biết sẽ không nhận được lời đáp lại, nhưng chỉ có Khương Kiền trên thế giới này mới là của hắn.
"Rời khỏi thế giới rất đơn giản, nhưng anh không nỡ rời xa em.
Anh sợ rằng mọi thế giới đều có em, nhưng đều không phải là em trong từng giây từng phút hiện tại." Trương Tự Lưu nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, giọng nói vô cùng quyến rũ: "Nếu như cảm xúc bị rối loạn, bài tiết hormone cũng rối loạn, anh sẽ cầu xin chìa khóa của anh cứu anh."
Khương Kiền cay cay sống mũi, giờ đây nghe được suy nghĩ hiện tại của hắn, cậu cảm thấy thật hãnh diện về ý niệm muốn tiếp tục sống vì cậu.
Có đôi khi cậu phát bệnh cũng sẽ nảy sinh kích động muốn đi chết, không để ý tới suy nghĩ của bất luận kẻ nào, cho dù có Trương Tự Lưu ở đây, cậu vẫn có thể liều lĩnh lao về phía tử vong.
Nhưng mỗi lần Trương Tự Lưu đều gọi linh hồn đã đi mất của cậu trở về, mang cậu đầy đủ trọn vẹn quay lại hiện thực.
Khương Kiền khàn giọng hỏi: "Chìa khóa của anh là gì?"
"Chìa khóa của anh là em."
Chìa khóa của anh là em, từ trước đến nay vẫn luôn là em.
Có lẽ đây là sự sắp đặt của thế giới ý thức, sắp đặt để hắn lưu luyến ở lại thế giới này.
Với sự lưu luyến ấy, hắn sẽ không thể xác minh được tính chính xác 100% của tự sát lượng tử.
Điều duy nhất hắn phải làm là dùng kỹ năng diễn xuất để chống lại thế giới ý thức.
Diễn xuất như thể không biết đến thế giới ý thức, diễn thành một người bình thường, làm một con người bình thường không biết rõ bí mật của thế giới này.
Thế giới ý thức thực sự vô cùng gian trá! Nhưng không sao, hắn thích sự lưu luyến này.
"Nếu em còn muốn kết liễu bản thân thì em cũng sẽ nghĩ về anh, cố gắng để mình có thể tiếp tục sống." Khương Kiền giơ ngón út lên, trái tim nhói đau: "Nưu Nưu, chúng ta cùng nhau sống tiếp, cùng nhau vượt qua bóng tối, ngoắc tay giao ước!"
Tiếng cười trầm thấp của Trương Tự Lưu thoát ra khỏi cổ họng: "Trẻ con!"
"Sao ngoắc tay lại trẻ con?" Ngón út của Khương Kiền bị ngón út của hắn quấn chặt lấy, cậu phỉ nhổ: "Đồ đàn ông nói một đằng làm một nẻo."
Thời tiết dần dần trở nên lạnh hơn, sau một cơn mưa, gió bắc rít gào đập mạnh vào cửa sổ.
Mấy ngày sau, tuyết lặng lẽ rơi xuống, từng quả cầu tuyết nho nhỏ trắng mịn tung bay trong gió.
Những chấm tuyết trắng muốt bên ngoài giống như những viên thuốc trắng đang nằm trên tay Khương Kiền hiện giờ, cậu có chút khó tin hỏi y tá: "Có phải phát nhầm rồi không? Sao mà thuốc của tôi lại nhiều hơn thế này?"
Y tá nhìn danh sách phát thuốc: "Đúng rồi không nhầm đâu, đây chính là thuốc của anh, bác sĩ Dương đã kê thêm cho anh."
Khương Kiền suýt chút nữa lao vào phòng làm việc của bác sĩ Dương giật "tóc giả" của anh xuống, nhưng đã bị Trương Tự Lưu ngăn lại.
"Thêm cho em bao nhiêu là thuốc.
Anh biết mà, em chắc chắn là không mắc rối loạn lưỡng cực.
Tính cách của em vốn dĩ đã như vậy rồi, vô tư hoạt bát cởi mở, thế mà anh ta nói em rối loạn lưỡng cực.
Cái tên lang băm này, hôm nay em phải đánh người, đừng cản em."
Y tá nói: "Không phải vậy, bác sĩ Dương nói là tăng thêm thuốc S.
Ngày trước lúc nào anh cũng cảm thấy hư ảo, cảm giác bị tách rời ra khỏi thế giới, đây là triệu chứng tri giác sai thực tại, tâm thần phân liệt.
Trầm cảm có thể đi kèm với những triệu chứng này.
Đừng sợ, uống thuốc đúng giờ sẽ thuyên giảm."
Khương Kiền: "..."
Bệnh nhân "S" mới Khương Kiền bất lực nhìn về phía bệnh nhân "S" Trương Tự Lưu, cậu lập tức khóc hức hức hức chạy về phòng hoài nghi nhân sinh.
Cậu thường xuyên cảm thấy mình không có thuốc chữa, vô cùng sợ rằng bệnh tình của mình càng ngày càng nghiêm trọng.
Cái xác không hồn Khương Kiền nằm sấp trên giường buồn rầu khóc nức nở.
Trương Tự Lưu ngồi bên cạnh cậu, an ủi: "Đây là điều bình thường, bác sĩ Dương vẫn biết chữa bệnh mà.
Em cũng khỏe hơn trước rất nhiều rồi không phải sao?"
"Em làm bạn với anh, chúng ta cùng nhau phát điên."
Trương Tự Lưu giơ tay lên vỗ mạnh vào mông cậu: "Đứng lên."
Khương Kiền lau nước mắt, che lấy mông mình bĩu môi: "Anh đánh em, đợi lát nữa em sẽ mách mẹ em."
Vừa dứt lời, trán của cậu lại dính một vệt nước miếng từ ngón tay cái của Trương Tự Lưu, còn cơ thể được ôm lên cao giống như "ôm Simba".
Trương Tự Lưu bắt đầu hát khúc nhạc mở đầu "The circle of life" bằng tiếng Zulu, lạc tông đến mức không thể chấp nhận nổi.
Khương Kiền bị ép tham gia lễ đăng quang, không biết nên khóc hay nên cười, mắng hắn: "Trương Tứ Ngưu, anh khốn nạn!"
"Trốn không thể trốn, tránh không thể tránh, vậy thì hãy đối mặt.
Chúng ta đi chơi cờ ca rô đi, anh sẽ nhường em."
"Không chơi!"
"Ba."
"Chơi!"
Khương Kiền phấn khởi hẳn lên, đi theo hắn ra khỏi phòng.
Ông chủ Vương chạm mặt bọn họ trên đường về phòng, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, toàn thân run rẩy.
Khương Kiền nhiều chuyện hỏi một câu: "Ông chủ Vương, chú làm sao vậy?"
"Suỵt, cô ta nói chốc nữa sẽ tới bắt tôi đi, nói rằng đã cho tôi quá nhiều thời gian, muốn tôi đi cùng cô ta."
Trương Tự Lưu nhíu mày: "Chú có muốn tìm